Chương 14
“Cô biết tám đại môn trên giang hồ không?”
“Giang hồ có tám đại môn, chia làm Kinh, Bì, Phiêu, Sách, Phong, Hỏa, Tước, Yêu, Phong Môn chuyên nghiên cứu địa lý núi sống, phần lớn các thầy địa lý đều là Phong Môn, tôi là môn chủ Phong Môn.”
“Trời, còn môn chủ Phong Môn nữa, cô quay phim truyền hình đó à?”
“Cho dù có thể bắt quỷ cũng không cần phô trương như vậy chứ?”
Phó Yến Chu khinh thường bĩu môi, tôi nguýt cho anh ta một cái, anh ta bèn giơ tay lên.
“Được rồi, cô nói tiếp đi.”
Kiều Mặc Vũ nói tiếp, trong đó Kinh Môn lại chia làm chín Kinh, mười tám Bì, bảy mươi hai môn, nếu nói Kinh Môn có chín loại thì bao gồm tính mệnh, xem tướng, đoán chữ, lên đồng, viên quang, đi âm, tinh tượng, pháp sư và đoan công.
“Coi bói là Kinh Môn đứng đầu, môn chủ hiện tại là họ Lưu, hậu nhân của Lưu Bá Ôn.”
Tôi nghe đến mê mẩn.
“Vậy nhà tôi mà loại nào trong chín kinh này, ông nội tôi không coi số mạng hay xem tướng gì mà.”
“Các cô là đi âm, đi âm là tìm âm hộ, giao tiếp với người chết. Lúc đó trên phố có câu châm ngôn, nói nghề chuyên đi âm là giữ đao Đao phủ, là con mắt của khám nghiệm tử thi, tay nghề làm người giấy, may vá của thợ giày.”
“Tổ tiên nhà họ Đặng của cô là giữ Đao phủ, thời nhà Thanh có một đao phủ nổi tiếng gọi là Đặng khoái đao, cũng chính là ông cố nội của cô.”
“Cái nghề này giết quá nhiều người, tổn hại âm đức, cho nên sau khi triều Thanh mất thì nghề này cũng biến mất, vì cơm áo gạo tiền, người nhà họ Đặng quy về làm môn hạ Chu gia, Chu gia chuyên làm hình nhân giấy, họ và các cô lại không giống nhau, hiện tại họ mở chi nhánh ở thủ đô, kiếm được tiền, lần trước tôi đi Trùng Khánh còn tới cửa hàng Chu gia đấy.”
“Một cái chú dẫn hồn hương mà bán 2800 đồng, mẹ kiếp, cướp tiền à.”
“À đúng rồi, hai người giấy lần này cũng là Chu gia đưa tới, 6000 đồng một con, mai cô trả tiền đi nhé.”
Kiều Mặc Vũ mắng Chu gia mười mấy phút, xe nhanh chóng tới bệnh viện.
Lúc này đã gần một giờ sáng, Trần Dao xảy ra chuyện ở công ty, tiền chữa bệnh đều do công ty chi trả, người nhà họ tìm quan hệ kiếm cho Trần Dao một phòng đơn.
Lúc chúng tôi tìm tới, y tá vừa mới kiểm tra xong, rời khỏi phòng.
pyv đẩy Trần Dao rồi gọi mấy tiếng, Trần Dao cũng không phản ứng.
“Kiều đại sư, sao cô ấy bất tỉnh vậy?”
Kiều Mặc Vũ đi tới mở mí mắt của cô ta ra.
“Không cần vội, sáu ngày sau cô ta sẽ trở lại tìm anh.”
Phó Yến Chu không hiểu.
“Là sao, sáu ngày là có thể xuất viện à?”
“Không phải, là sáu ngày đầu thất đấy, tôi thấy quan hệ giữa hai người tốt như vậy, đầu thất của Trần Dao nhất định sẽ tới tìm anh, anh cứ yên tâm.”
Phó Yến Chu hét lên một tiếng, đột ngột lùi về sau một bước, vội vàng hất tay ra.
“Cái cái gì đầu thất, cô nói… cô ta chết rồi?”