Chương 10: Mùa thu ngày khai trường
Hôm nay tôi bỗng thấy đường đến trường lạ quá. Tôi đã đi trên con đường này nhiều lần nhưng hôm nay tôi bỗng thấy lòng hồi hộp mà nao nao. Giống như Thanh Tịnh từng viết trong “Tôi đi học”: “Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.”.
Bây giờ tôi đã chính thức là một học sinh lớp mười, tôi có thể tự mình đi đến trường mà không cần mẹ dắt tay đi đến trường khi còn thơ bé. Tôi thật sự đã lớn rồi, thay đổi nhiều rồi. Từ nay tôi sẽ bước sang một trang mới của cuộc đời, sẽ có những kỉ niệm đẹp đẽ được tô lên tại ngôi trường cấp ba này. Ba năm tới sẽ lại đến thật nhanh với nhiều những điều mới mẻ.
Cứ nghĩ đến những thứ mới lạ ấy, lòng tôi lại cảm thấy bồi hồi biết bao nhiêu. Cảm giác ấy như có một thứ hạt giống tốt đẹp đang nảy nở trong lòng tôi.
Mỗi khi tôi chuyển cấp, tâm trạng tôi lại vô cùng phức tạp tựa như bầu trời xanh đầy nắng bất chợt xám xịt đổ cơn mưa rồi lại có cầu vồng rực rỡ.
Bỗng nhiên tôi lại nhớ đến một đoạn rất hay trong “Cổng trường mở ra” của tác giả Lý Lan.
“Mẹ sẽ đưa con đến trường, cầm tay con dắt qua cánh cổng, rồi buông tay mà nói: “Đi đi con, hãy can đảm lên, thế giới này là của con, bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra”.”.
Tôi còn nhớ hồi học lớp bảy, từng có một bài tập nêu suy nghĩ của em về câu nói này của người mẹ. Tôi đã rất xúc động khi đọc tác phẩm này. Hai mắt tôi bừng sáng, hai má ửng hồng vì phấn khích, quả tim rung lên trong cảm xúc hân hoan.
Nguyệt ngồi sau xe tôi nãy giờ không nói nhưng tôi biết trong lòng Nguyệt đang mong chờ một tương lai tươi sáng.
– Ôi sao hôm nay đường đến trường nó dài ra hay sao ý Văn nhỉ?
– Không phải đường dài thêm mà là lòng Nguyệt háo hức muốn mau mau trường đấy!
– A ra là vậy!
Nguyệt thốt lên một câu cảm thán rồi lại im lặng. Một lúc sau, bỗng nhiên tôi nghe thấy có tiếng hát trong trẻo của Nguyệt cất lên. Tuy Nguyệt bạo lực là thế nhưng mà về khoản múa hát thì Nguyệt lại rất giỏi.
– Tiếng trống trường rộn rã. Làm tan cái nắng hè. Dịu đi những tiếng ve. Còn vương trên vòm cây xanh lá. Mùa thu sang đẹp quá xao xuyến bao tâm hồn. Vui tiếng trống tựu trường.
Trong tiếng hát mùa thu.
A đây chẳng phải “Mùa thu ngày khai trường” của Vũ Trọng Tường sao? Bài hát này chúng tôi được học năm lớp tám trong tiết âm nhạc. Nó cũng thường được người ta bắt gặp trong ngày khai giảng, cái ngày mà toàn dân đưa trẻ đến trường.
Tôi cũng cùng cất tiếng ca với Nguyệt. Giọng tôi trầm lắm. Nhưng mẹ tôi nói con trai giọng trầm ấm như tôi sẽ làm nhiều những cô con gái mê mẩn.
Hai chúng tôi cùng cất cao tiếng hát đoạn điệp khúc.
“Mùa thu ơi! Mùa thu!
Mùa đi xây những ước mơ
Tung bay màu khăn thắm
Rực rỡ trên vai em
Mùa thu ơi! Mùa thu!
Mùa thơm trang sách mới
Tiếng hát ngày khai trường
Trong sáng như trời thu”.
Lá cây giờ đã úa vàng không còn chút sắc xanh. Trời thu trong vắt không một gợn mây. Gió vi vu thổi khiến những chiếc lá vàng khẽ đưa vèo trong gió mát. Tâm trí tôi bất chợt nghĩ đến những bài thơ về mùa thu như “Sang thu – Hữu Thỉnh” và “Thu điếu – Nguyễn Khuyến”.
Đâu đó còn xót lại những mảng nắng vàng óng ả như đồng lúa chín. Vẫn còn con đường phố nhỏ với những ngôi nhà nhấp nhô. Vẫn còn những hồi ức đẹp đẽ. Vẫn là những ngày cùng Nguyệt đạp xe đến trường, có tiếng cười giòn giã, có những phút giây tĩnh lặng, có những lúc buồn bã chán nản, có sách vở bút viết và kì thi, có những tình cảm nhỏ bé như nụ hoa nhỏ hé nở, có nàng, có mọi người và có cả tôi.
– Văn có phải đang rất vui không? Vì Nguyệt thấy trên gương mặt điển trai của Văn có bóng hình của nụ cười.
Nguyệt nói rồi lại cười vui vẻ hớn hở. Tôi im lặng không đẹp. Nhưng thật sự tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ. Một năm học mới sắp đến. Tôi rất mong chờ trong năm học mới sẽ gặt hái được nhiều thành công.
Chiếc xe đạp nhỏ cùng hai bạn trẻ cứ đi mãi đi mãi trên con đường thẳng tắp. Bánh xe đi qua những chiếc lá khô tạo nên những âm thanh sột soạt nghe như bản hợp xướng mùa thu.
Trong lòng tôi tràn ngập không khí của mùa thu, của cái ngày tựu trường. Hai bóng người cùng đi trong mùa thu. Mùa thu là nguồn cảm hứng sáng tác của rất nhiều nhà thơ, nhà văn. Mùa thu đẹp, tất cả bốn mùa đều tươi đẹp.
– Ý Văn nhìn xem. Có cái lá phong rơi xuống tay Nguyệt này! Đẹp quá nhỉ?
Nguyệt đưa tiếng lá đặt lên mũi rồi hít lấy hít để. Sau đó Nguyệt điềm tĩnh dùng một giọng nói dịu dàng khẽ cảm thán.
– “Lá không thơm. Nhưng mỗi phiến lá rụng đều có mùi của mặt trời.”.
Câu nói kiểu như thế này không giống văn phong của Nguyệt cho lắm. Nhưng để mà đánh giá thì câu nói này thật sâu sắc. Tôi thắc mắc nên bèn hỏi Nguyệt ngay.
– Nguyệt học được câu này ở đâu mà hay thế?
Nguyệt có vẻ bất ngờ lắm khi nghe câu hỏi của tôi. Sau đó giọng nói dịu dàng ban nãy biến mất mà thay bằng giọng chất vấn.
– Văn không đọc sách Nguyệt đưa hả? Vậy mà còn nói dối là đọc rồi! Thật là…
Mấy quyển sách của Nguyệt đưa đa phần là tiểu thuyết ngôn tình. Mà ba Nghĩa là tiểu thuyết gia kiêm nhà văn chuyên viết về tiểu thuyết ngôn tình và theo trường phái văn học lãng mạn mà. Nên là sách Nguyệt đưa tôi đều cất cẩn thận trên giá sách chứ chẳng đọc quyển nào. Một phần là mô típ dễ đoán. Hai là tôi bận đọc sách văn học quá nên không có thời gian.
Nhưng mà câu nói khi nãy hay thật đấy. Tôi nóng lòng muốn biết ngay lập tức. Ấy vậy mà Nguyệt chẳng chịu nói cho tôi biết. Đã thế Nguyệt còn bày ra cái bộ mặt thần thần bí bí làm tôi tò mò muốn chết.
– Bí mật, bí mật. Văn tự mình tìm hiểu đi.
Tôi giận rồi đấy. Không nói chuyện với Nguyệt nữa. Tôi cứ thế nhìn thẳng về con đường phía trước rồi đạp xe đi một mạch trong yên lặng.
Xe chúng tôi dừng lại trước cánh cổng trường đông đúc người qua xe lại. Ôi cái không khí tấp nập và nô nức của ngày tựu trường.
Nãy giờ tôi đi đến đây trông dài dòng vậy thôi chứ thực ra cũng chỉ mất có 15 phút.
Nguyệt nhảy xuống khỏi xe rồi lại tót đi mất. Tôi cũng chẳng quan tâm mà đi thẳng vào chỗ để xe. Nhà xe tuy lớn nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy chật chội. Mọi phía đều bạt ngàn là xe. Trong nhà xe cũng có một vài bạn tranh thủ nói chuyện với nhau. Tiếng nói cười rôm rả cùng tiếng xe từ ngoài đi vào.
Ngoài sân trường, tất cả ghế, biển lớp và cờ đều đã nằm ngay ngắn đúng vị trí trên sân. Khắp sân trường đều là những học sinh mặc đồng phục trắng tinh khôi trông như thể sân trường cũng được khoác lên mình một chiếc áo trắng.
Trên sân khấu cũng được trang trí vô cùng lộng lẫy. Có một tấm bản to ghi dòng chữ “Lễ khai giảng” bằng khổ chữ lớn. Quanh sân khấu có vô số những lẵng hoa to nhỏ của rất nhiều nơi gửi tặng đến nhà trường nhân ngày lễ khai giảng này. Bên tay phải sân khấu là bục phát biểu. Hai bên khán đài là những hàng ghế phủ vải trắng nơ đỏ để cho đại biểu khách quý ngồi. Bàn chỗ đại biểu cũng được phủ lên một chiếc khăn trải bàn trắng, những chai nước lọc nhỏ xếp ngay ngắn và một bình hoa hồng nhỏ đặt trên bàn.
Phía cánh gà cũng có rất nhiều người đứng thành nhóm. Nếu không phải là bên âm thanh thì cũng là các bạn bên văn nghệ trào mừng.
Ngoài sân trường náo nhiệt, trong lớp cũng có bao nhiêu là tiếng nói cùng phát ra ở mọi phía. Tiếng chuyện trò, trao đổi xuất hiện ở mọi nơi trong lớp. Cũng đúng thôi, vì hôm nay mọi người mới lại được có dịp gặp mặt nhau nên có rất nhiều chuyện để nói.
Vân hình như chưa thấy tới, vì tôi không thấy nàng trong lớp.
– À chào tổ trưởng Văn nhé! Tổ trưởng Văn đến rồi đấy à?
Chẳng cần nhìn cũng biết là lớp trưởng Phong. Tôi còn lạ gì cái thích của cậu này nữa.
– Chào cán bộ!
Một cậu bạn trong lớp nói với lớp trưởng.
– Chào nhé! Có cà phê không cho tôi ké miếng.
Ít lâu sau, lớp trưởng Phong cùng bí thư lớp được gọi xuống phòng nhận nhiệm vụ. Tôi ngồi trong lớp chờ đợi.
Đúng tám giờ, nói tiếng thầy Xuân mời tất cả ra sân trường tập trung. Tiếng trống trường kêu vang, tất cả đều có mặt đầy đủ tại sân trường.
Trong trường có hơn một nghìn học sinh cùng cán bộ giáo viên nhân viên trong trường cùng đứng nghiêm trang chỉnh tề làm lễ chào cờ. Tiếp đó là mc dẫn chương trình giới thiệu các phần trong ngày hội. Các phần cũng giống như bình thường, văn nghệ trào mừng, tiêu bố lý do giới thiệu đại biểu, đọc thư của chủ tịch nước, hiệu trưởng phát biểu và đánh trống trường cuối cùng là bế mạc.
Các tiết mục văn nghệ từ truyền thống đến hiện đại được biểu diễn vô cùng điêu luyện. Phía trên sân khấu có vô số màu sắc rực rỡ và hoa mĩ.
Rực rỡ là vậy. Hoa mĩ, cầu kỳ, đẹp mắt và ấn tượng là thế nhưng tôi đều không tập trung đến. Mọi sự chú ý của tôi đều dồn hết vào nàng. Trong ánh nắng nhè nhẹ mùa thu trông nàng xinh đẹp lộng lẫy như tiên nữ giáng trần. Nàng ngồi gần phía gốc cây cổ thụ, tay nàng cầm một chiếc lá vàng khô. Bàn tay trắng nõn của nàng rẽ nâng niu tiếng lá nhỏ, như thể nàng đương trân trọng từng cái nhỏ nhất của thiên nhiên.
Nhưng mà tôi thấy cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy thật không hay. Nhưng nàng quả thật quá đẹp, ít nhất là xinh đẹp nhất trong lòng tôi.