Chương 1: Hy vọng
—–
“Đợt chút đợi chút! Còn một người nữa!”
Lâm Trản tìm được chỗ ngồi, vừa đặt túi vẽ xuống còn chưa kịp ngồi thì xe chợt thắng gấp.
Cửa xe đang đóng lại mở ra, một cô gái vội vàng nắm lấy tay vịn sau đó leo lên bậc thang.
Tình cờ bên cạnh Lâm Trản còn một ghế trống, cô ấy tiện ngồi xuống luôn, vừa lấy tay quạt quạt vừa vui mừng nói: “May là đuổi kịp, xe này nửa tiếng mới có một chuyến, không thì chết khô ở trạm xe rồi…”
Lời này quả thật không sai.
Tuyến xe buýt số 3 thường đi ngang qua khu đô thị cũ ít người, hiện tại chỗ đó bị phá dỡ nên người dân cũng lục tục bỏ đi.
Thấy khách càng ngày càng vắng nên đương nhiên tần suất xuất bến cũng giảm rất nhiều.
Không biết cô gái này muốn đi đâu đây.
Cô gái nhìn quanh, trừ vài người hơi lớn tuổi thì chỉ có cô ấy và Lâm Trản thôi.
Cô ấy nhe răng cười với Lâm Trản: “Xem ra ở độ tuổi chúng ta chẳng có ai đi chuyến số 3 này nhỉ…Cậu muốn đi đâu thế?”
“Phố nước số 1.” Lâm Trản cũng lịch sự mỉm cười, chỉ vào túi vẽ của mình: “Tớ đi vẽ.”
“Cậu là họa sĩ hả? Giỏi thế.” Đôi mắt cô gái sáng lên: “Cậu đến Phố nước số 1 sao? Chẳng phải khu bên đó bị dở bỏ thành một đống hoang tàn rồi ư?”
Lâm Trản cười đáp: “Thì tớ đi vẽ đống hoang tàn đó đó. Còn cậu?”
“Tớ hả?” Cô gái chỉ vào bản thân, sau đó xua tay: “Tớ không có giỏi như cậu đâu, vốn chỉ muốn đi mua bánh kếp trái cây ăn thôi.”
Lâm Trản gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cô gái bên cạnh hình như đang tán gẫu với ai đó, một lúc sau, cô ấy thẹn quá hóa giận hét lên: “Anh mới là heo! Đó gọi là tôn trọng đồ ăn có hiểu không hả?”
…
Lâm Trản dựa trên tay vịn nhuộm nắng, mệt mỏi buồn ngủ trong sự uể oải của buổi chiều.
Tiếng nhắc nhở trên khoang xe đột nhiên vang lên, kéo Lâm Trản bên bờ buồn ngủ phải tỉnh lại.
“Đã đến Phố nước số 1.”
Cô dụi mắt, cầm túi vẽ bước xuống xe.
Ngay khi xe buýt chạy đi, Lâm Trản đứng trên đường Phố nước số 1 – nơi có nhiệt độ hơn 40, lòng bàn chân nóng bừng lên, cô nhìn xung quanh.
Bốn phía không có tòa nhà nào để che chắn chứ đừng nói đến cây cối, chỉ có đống tường đổ nát mà thôi.
Cơn buồn ngủ của Lâm Trản hoàn toàn tan biến, thậm chí cô còn muốn khóc nữa.
QUÁ NÓNG TRỜI ƠI.
Cô cam chịu dựng giá vẽ lên, đặt màu sang một bên, ném cọ vào trong xô, sau đó đổ đầy nước khoáng vào xô.
Những gì cô vẽ là sông nước và đống phế tích nên cần sự yên tĩnh hết mức mới có thể phác họa được. Bởi vậy cô mới đặc biệt dành thời gian nghỉ trưa để đến Phố nước số 1 nhìn cảnh thực chỉ để vẽ tốt hơn.
Ừ thì bây giờ thấy cảnh thực rồi đó, nhưng mà trời hanh nóng vô cùng khiến cô không thể nào tập trung vẽ được.
…Chẳng biết nên khóc hay nên cười đây.
Ngay lúc cô đang ngây ngẩn nhìn bức tranh, suy nghĩ làm sao tìm được sự yên tĩnh, thì đột nhiên dưới chân có thứ gì đó lăn tới khiến cô giật mình.
Lâm Trản cúi đầu, là một quả bóng mê cung.
Quả bóng trong suốt có quỹ đạo phức tạp và rắc rối theo không gian ba chiều. Ở bên trong có viên bi nhỏ, người chơi phải lèo lái nó từ điểm xuất phát đến điểm kết thúc.
Lâm Trản nhặt bóng lên, một đứa trẻ chạy tới bên cạnh, ngẩng đầu lanh lợi nói: “Chị xinh đẹp ơi, chị giúp em đưa viên bi ra khỏi mê cung được không ạ?”
Cũng khéo nói đấy chứ.
“Được thôi.”
Lâm Trản gật đầu, cầm lấy quả bóng.
Thế nhưng hiện tại cô cực kỳ khó chịu với cái nắng gắt này, đến nỗi vẽ còn không vẽ được một nét chứ đừng nói đến cái mê cung đòi hỏi sự kiên nhẫn và bĩnh tĩnh thế này.
Lâm Trản đang nghĩ ngợi phải nói sao, thì dường như cậu bé đã thấy gì đó, cậu lấy quả bóng trên tay Lâm Trản rồi chạy tới ngã tư.
Lúc Lâm Trản ngẩng đầu, đúng lúc có cơn gió mát mang theo sự lạnh lẽo ướt át thổi qua.
Có người đang đi tới.
Thoạt nhìn chỉ thấy dáng người mơ hồ, vai rộng, eo hẹp, chân dài, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ.
Cậu bé giơ cao hai tay hỏi: “Anh đẹp trai ơi, giúp em thoát khỏi mê cung được không ạ?”
Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng Lâm Trản vẫn có thể cảm nhận được khí chất lãnh lẽo cô quạnh của người tới, chẳng giống người sẽ dừng chân vì chuyện như vậy.
Cơ mà chốc lát sau, anh cúi xuống cầm lấy quả bóng.
Dù không nói gì nhưng rõ là đang giúp cậu bé chơi rồi.
Chẳng biết có thành công không?
Lâm Trản bước tới, vốn chỉ cảm thấy hấp dẫn vì sự lãnh đạm của anh, nhưng khi cách anh hai bước, cô ngừng lại.
Đối với người học nghệ thuật như cô, cả cuộc đời sẽ khó mà quên cảnh tượng tuyệt đẹp này–
Áo sơ mi của anh bị ánh nắng thiêu đốt nhuộm lên màu vàng nhạt, tay áo theo gió vù vù tung bay, tóc khẽ đung đưa.
Mi xòe như cánh quạt, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, mọi bộ phận trên cơ thể đều là sự thiên vị của tạo hóa ban tặng.
Mái tóc đen mượt đung đưa trong gió, sợi tóc quét qua vành tai xinh đẹp của anh.
Anh cụp mắt lèo lái viên bi. Mặc dù đang đứng trong bầu không khí nóng bức cỡ này song vẫn bình tĩnh vững vàng.
Khoảnh khắc vượt qua màn chơi thành công, cậu bé vui mừng đến mức gần như nhảy dựng lên: “Yeah! Anh giỏi quá!”
Lâm Trản nhìn chăm chăm một lúc lâu, anh cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Trản nên giương mắt nhìn cô.
Dường như trong tích tắc đó, có thứ gì đó theo ánh mắt anh tấn công tới.
Lâm Trản cảm giác như có một mũi tên xuyên qua trái tim mình.
Vừa gặp đã yêu.
Đôi mắt sâu thẳm tựa như lạc vào khung cảnh dưới biển sâu – nó khiến người ta vô thức nín thở, tim đập nhanh hơn.
Màu xanh thẵm tĩnh lặng, kín đáo, trong trẻo lạnh lùng, bên trong lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Khiến người ta muốn khám phá thêm nữa.
Cái nóng lúc trước đã không còn, thay vào đó là một sự xao động khác.
Lâm Trản cảm thấy sự yên tĩnh mà bản thân đang liều mạng tìm kiếm đang tồn tại trên người anh.
Trên tay anh đang cầm đồ như là muốn đi đâu đó.
Thấy anh rời đi, Lâm Trản kéo cậu bé lại: “Em giúp chị trông đồ một chút nha, chị đi tí rồi quay lại.”
Cậu bé hỏi: “Chị đi đâu vậy?”
Đi gặp…tia hy vọng của cô.
*
“Tia hy vọng” đi vào thư viện, Lâm Trản cũng theo sau.
Anh đứng trước giá sách thứ hai, còn cô đứng sau giá sách đó.
Cô thò đầu ra khỏi dãy sách, vịn trên gáy sách ngẩng đầu nhìn trộm thì bất ngờ chạm phải ngón tay lạnh buốt. Ngón tay lướt qua ngón út của cô, lôi một cuốn sách dày như tường thành ra.
Bỗng nhiên không còn gì ngăn cách giữa hai người.
Cô vội vàng muốn tránh song dường như anh đã sớm tỏ hết thảy.
Đuôi mắt nhẹ nhàng lướt qua cô, không mang theo cảm xúc gì, như là hoa trên núi cao, khí chất lạnh đến thấu xương.
Mặt Lâm Trản nóng bừng, tiện tay rút một cuốn sách liên quan đến hội họa có tên “Giải thưởng hội họa: Những tác phẩm xuất sắc trong từng chi tiết”, suy nghĩ lật hai trang.
Càng coi càng thấy quen, đến trang năm mới phát hiện đó là tác phẩm của mình trong một cuộc thi trước đó.
Trong phần giới thiệu ngắn người ta còn nói đây là tác phẩm rất đỗi tinh tế.
Sau khi ở trong thư viện hết 40′ thì cuối cùng “tia hy vọng” cũng nhẹ nhàng đặt sách lại chỗ cũ.
Gần như Lâm Trản không hề nhận ra điều đó. May lúc anh đang xuống lầu thì bị cô bắt gặp, cô đặt sách lại chỗ cũ rồi chạy tới thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, “tia hy vọng” biến mất ở chỗ rẽ.
Muốn trốn cô hả?
Không dễ đâu nha.
Lâm Trản tăng tốc đuổi theo thì phát hiện đây là một con hẻm nhỏ, hẹp tới nỗi chỉ chứa được một người.
Lỗi vào hẻm bị chặn lại bằng một tảng đá lớn.
Lâm Trản không nghĩ nhiều, thấy bóng dáng phía trước càng ngày càng xa thì không khỏi hốt hoảng, cô vội cúi xuống dời tảng đá đi.
Đối với cô việc này dễ như bắt con rùa trong bình vậy, bởi sức cô mạnh mà.
Ở phía trước, Thẩm Tức dần đi chậm lại.
Có rất nhiều cô gái hay bí mật theo dõi anh, mỗi khi phát hiện ra, anh sẽ đến chỗ này, lấy đá đã chuẩn bị sẵn chặn con hẻm lại rồi lượn về nhà.
Tuy có hơi rắc rối nhưng nó rất hiệu quả.
Những cô gái kia khi nhìn thấy tảng đá lớn, phần nhiều sẽ giận dữ đá chúng rồi bỏ đi.
Cảm nhận được người phía sau có thể ung dung dời tảng đá, sau đó còn cười vỗ tay nữa, Thẩm Tức chỉ thấy huyệt thái dương giật giật đau nhức.
Anh giơ tay xoa xoa, cố gắng nuốt xuống câu: “Sao cậu dời được nó?”
Anh dừng chân, quay đầu và hỏi bóng dáng mảnh khảnh phía sau—
“Theo tôi lâu như vậy, buổi chiều không cần lên lớp à?”