Chương 22: Vậy em có thể thoa son không?
Khi Thẩm Tiểu Địch gọi điện thoại đến, Đào Tư Khả đang khoanh chân ngồi trên giường, vừa vui vẻ ăn dâu tây được bà nội Đào rửa sạch, vừa xem phim hài trên máy tính bảng.
Đầu bên kia điện thoại là giọng điệu chán nản của Thẩm Tiểu Địch: “Hình như Dương Dương chia tay với anh Chương rồi?”
Đào Tư Khả cắn một miếng dâu tây, kinh ngạc: “Đột ngột quá, có thật không?”
“Mình cũng không rõ. Blogger trên Weibo nói hai người đã chia tay.” Thẩm Tiểu Địch nói, “Vào hôm Giáng sinh, Dương Dương còn ăn tối với ông tổng của một công ty trang sức.”
“Là hôm chúng ta đi xem buổi công chiếu phim đúng không?” Đào Tư Khả cắn dâu tây.
“Ừ.” Thẩm Tiểu Địch im lặng một lát rồi nói, “Ông tổng của công ty trang sức kia quả thực không thể so sánh được với anh Chương. Mình không hiểu tại sao Dương Dương lại chia tay với anh Chương, hơn nữa blogger đó còn ám chỉ rằng Dương Dương là tình nhân, đúng là bực mình.”
Đào Tư Khả lại lấy một quả dâu tây khác cho vào miệng, quả dâu này hơi chua, Đào Tư Khả bị chua đến mức nhíu mày, cô ậm ờ an ủi Thẩm Tiểu Địch, nói: “Mặc dù cô ấy là thần tượng của cậu, nhưng nếu cậu vẫn thích cô ấy thì cứ bỏ qua chuyện riêng của cô ấy đi.”
Dường như sự an ủi của cô đã có tác dụng, Thẩm Tiểu Địch bình tĩnh “Ừm” một tiếng, sau đó lại đổi chủ đề, hỏi cô: “Cậu ở nhà bà nội Đào tới tận Tết luôn à?”
Bộ phim kết thúc, Đào Tư Khả cầm di động, nằm xuống giường, nói: “Đúng vậy.”
“Vậy mình không hẹn cậu đi chơi được rồi.” Giọng Thẩm Tiểu Địch tràn đầy tiếc nuối.
“Cậu có thể ngồi taxi tới tìm mình.” Đào Tư Khả đề nghị.
“Có thể mình sẽ tự lái xe tới chỗ cậu.” Thẩm Tiểu Địch lớn hơn Đào Tư Khả một tuổi, đã có bằng lái xe.
“Đừng, cậu làm vậy sẽ tạo ra gánh nặng tâm lý cho mình. Nếu cậu đột nhiên chết trên đường đến thăm mình, mình sẽ không sống nổi mất.” Đào Tư Khả nói với giọng điệu nghiêm túc, “Thẩm Tiểu Địch, vì sự an toàn của cá nhân cậu, tốt hơn cậu đừng đến thăm mình nữa, chúng ta đợi khai giảng rồi gặp.”
“Đào Tư Khả, cậu thật phiền phức.” Thẩm Tiểu Địch lớn tiếng oán trách.
Bà nội Đào đi lên gọi Đào Tư Khả xuống ăn cơm, Đào Tư ngồi dậy nói với Thẩm Tiểu Địch ở đầu bên kia điện thoại: “Tiểu Địch, mình phải đi ăn cơm rồi.” Dứt lời, cô bèn cúp máy, nhảy ra khỏi giường.
Bà nội Đào lắc đầu bất lực: “Cẩn thận kẻo ngã.”
Đào Tư Khả nói với giọng nhanh nhẹn: “Không đâu ạ.”
“Vừa rồi là Tiểu Địch gọi tới à, bà cũng lâu không gặp Tiểu Địch rồi, cháu có thể gọi Tiểu Địch tới chơi.” Bà nội Đào nói.
“Để hôm khác đi ạ.” Đào Tư Khả nói, “Mấy hôm nữa là Tết rồi, mẹ Tiểu Địch sẽ không cho cậu ấy ra ngoài đâu.”
Sau bữa trưa, Đào Tư Khả đến phòng sách của ông nội Đào, ngẫu nhiên chọn một cuốn sách, khi mở ra, có một tấm thiệp chúc mừng rơi xuống sàn. Đào Tư Khả nhặt lên, đó là lá thư mà Chương Đình Quân viết cho ông nội Đào. Đào Tư Khả nảy ra ý tưởng, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Chương Đình Quân.
Chương Đình Quân nhìn số giây đèn đỏ trước mặt, vẫn còn hai mươi giây. Hai ngày qua, chuyện của anh và Lư Nhĩ Dương đã trở thành chủ đề nóng trên mạng. Mặc dù giới truyền thông không chỉ đích danh, nhưng khi nhắc đến anh, họ lại dùng con chữ “Anh Z” để ám chỉ, điều này khiến cho bà cụ ở nhà nổi trận lôi đình.
Lư Nhĩ Dương đăng một bài đăng Weibo mới trên mạng xã hội, liên quan đến tin đồn về hai người, đầu tiên giải thích rằng mình và tổng giám đốc Ngô chỉ là bạn bè, còn tin đồn với anh Z là hoàn toàn sai sự thật, bản thân vốn không hề quen biết anh Z.
Mặc dù đôi khi Lư Nhĩ Dương dễ xúc động nhưng rốt cuộc vẫn là một người thông minh. Thật ra sau ngày ăn tối với tổng giám đốc Ngô, Lư Nhĩ Dương đã hối hận, lẽ ra cô không nên vượt quá giới hạn. Loại quan hệ này ở trong giới là ngầm thừa nhận, kỳ thực Lư Nhĩ Dương từng có vài mối quan hệ như thế, nhưng đa phần không chỉ có một mình cô, cô cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt như lời chị Tuệ Tuệ nói, chỉ có điều lần này đã mất kiểm soát.
Lư Nhĩ Dương cho rằng sự mất cân bằng này là do một năm qua đi theo Chương Đình Quân, có lẽ là anh đối xử quá tốt với cô, khiến cô nảy sinh ảo giác, còn về điều cho rằng hai người chỉ là bạn trai bạn gái bình thường, nhất thời cô không thể điều chỉnh được vị trí của bản thân.
Chương Đình Quân vừa mới trấn an bà xong, rời khỏi nhà cũ, đang định lái xe về căn hộ của mình nghỉ ngơi một chút thì di động vang lên âm thanh thông báo.
Chương Đình Quân cầm di động lên, nhìn thấy tin nhắn Wechat do Đào Tư Khả gửi đến: Anh Chương, anh có biết lần đầu tiên em nhìn thấy tên của anh là ở đâu không?
Chương Đình Quân trả lời cô: Ở đâu?
Hai giây sau, Đào Tư Khả gửi tấm thiệp chúc mừng qua, chữ viết trên tấm thiệp là của anh.
Chương Đình Quân mỉm cười, tò mò không biết làm sao cô lại tìm được, anh nhìn đèn đỏ đang đếm ngược, cuối cùng gửi lại một tin nhắn: Em tìm được ở đâu vậy?
Trong phòng sách, ông nội Đào nhìn cháu gái đang ngồi trên sàn nhà nghịch di động, ông giơ tay nâng kính lão đeo trên mũi lên, nói: “Tư Khả, ngồi lên sofa đi, dưới sàn lạnh lắm.”
Đào Tư Khả “Vâng” một tiếng, chậm rãi đứng dậy, sau đó nằm rạp xuống ghế sofa. Đào Tư Khả đang gõ chữ vào khung trò chuyện, màn hình di động đột nhiên nhảy ra cuộc gọi đến, là số điện thoại lạ.
Đào Tư Khả cắn môi, do dự một lúc rồi nhấn nút trả lời. Giọng nói ở đầu bên kia nghe quen quen, Đào Tư Khả mím môi, dùng ngữ điệu lịch sự nói: “Xin chào, cho hỏi anh là?”
“Là anh đây, Tư Khả.” Đầu bên kia là giọng của anh Chương.
Ông nội Đào lên tiếng hỏi: “Tư Khả, cháu nói chuyện điện thoại với ai đấy?”
Đào Tư Khả giữ di động, nghiêng mặt nhìn ông nội Đào, nói: “Là anh Chương ạ.”
“Đình Quân? Cháu đưa di động cho ông.” Ông nội Đào nói.
Đào Tư Khả “Vâng” một tiếng, nói với Chương Đình Quân ở đầu bên kia điện thoại: “Anh Chương, ông nội em muốn nói chuyện với anh.” Nói đoạn, cô đưa di động cho ông nội Đào, song không hề rời đi. Cô dựa vào bàn, giơ tay với lấy chiếc bút trong hộp đựng bút, lơ đễnh lắng nghe ông nội và anh Chương nói chuyện.
Hình như di động đã được chuyển giao, đầu bên kia truyền đến thanh âm thuần phác của ông Đào, cùng với âm thanh nhẹ nhàng của thứ gì đó va vào vách kính, Chương Đình Quân nói với giọng điệu khiêm tốn: “Thầy Đào.”
Ông Đào hỏi Chương Đình Quân hôm nay có thời gian không, nếu rảnh thì ghé qua chỗ ông một chuyến, Chương Đình Quân đồng ý. Ông Đào cúp máy, trả lại di động cho Đào Tư Khả.
Đào Tư Khả chống má, có chút tò mò: “Ông nội, hình như ông và anh Chương có quan hệ rất tốt. Tại sao vậy ạ?”
“Đại học là ông dạy nó, về sau nó còn báo danh lớp nghiên cứu sinh của ông, vậy nên mới thường xuyên liên lạc.” Ông Đào cười giải thích.
Đào Tư Khả “Ồ” một tiếng rõ dài, ông Đào lại hỏi: “Sao cháu lại có số điện thoại của Đình Quân?”
Đào Tư Khả đề cập ngắn gọn đến việc Chương Đình Quân giúp cô xin ảnh có chữ ký cũng như lần gặp mặt sau đấy. Ông Đào cười nói: “Đình Quân cũng rất bận, cháu không có việc gì thì đừng làm phiền nó.”
Đào Tư Khả rút lại cánh tay đang chống trên bàn, đứng thẳng lên rồi trả lời: “Cháu biết rồi ạ.”
Khi Chương Đình Quân đến nơi, Đào Tư Khả không ở trong phòng sách. Cho đến khi Chương Đình Quân ra khỏi phòng sách, đi xuống dưới tầng, anh mới nhìn thấy Đào Tư Khả đang ngồi ở phòng khách.
Đào Tư Khả mặc một chiếc váy dệt kim cổ cao màu đỏ, dựa vào ghế sofa, ôm gối ôm trong lòng, ánh mắt rơi vào màn hình ti vi, trên ti vi đang phát một chương trình truyền hình tạp kỹ, người dẫn chương trình cứ cười mãi không thôi.
Cô thoa son môi, Chương Đình Quân cảm thấy mỗi lần mỗi lần gặp cô ở nhà thầy Đào thì đó mới là một mặt chân thực nhất của cô. Bên dưới lớp vỏ bọc ngây thơ là sự ranh mãnh, diễn tả thế nào đây nhỉ? Có lẽ có thể nói như thế này, là một cô bé quàng khăn đỏ nổi loạn.
“Anh Chương, anh nói xong chuyện với ông nội em chưa?”
Đào Tư Khả cất lời cắt đứt mạch suy nghĩ của Chương Đình Quân, Chương Đình Quân bình tĩnh lại, nói: “Em đang xem gì vậy?”
“Chương trình truyền hình tạp kỹ.” Đào Tư Khả giơ tay nhón một quả dâu tây trên đĩa trái cây.
Chương Đình Quân tới gần, ánh mắt rơi trên môi cô, lần này không còn là màu mận chín nữa, mà hơi giống đậu đỏ, nghiêng về màu đỏ hơn, là loại đỏ sậm, song kết hợp với khuôn mặt trong trẻo và trẻ con của cô lại có một sự ăn ý vô cùng.
Đào Tư Khả cắn dâu tây, nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Chương Đình Quân: “Anh Chương, bộ phim anh đầu tư khi nào mới ra mắt?”
“Hôm nay.” Anh mỉm cười nói.
Đào Tư Khả trừng mắt, nói: “Thật hay giả vậy, anh đùa em chứ gì?”
“Anh không nghĩ ra được lý do anh cần phải lừa em, Tư Khả?” Chương Đình Quân cười nói.
“Được rồi, em chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Giống như em nhắc mãi tới việc khi nào em mới có thể thi được 130 điểm môn Toán thì đột nhiên giáo viên nói với em rằng lần thi này em thi được 130 điểm vậy.” Cô hỏi, “Anh hiểu cảm giác này chứ?”
“Anh hiểu.” Anh lại nhướng mày, cười hỏi, “Vậy nên Toán là thiếu sót của em à?”
“Trọng điểm không phải cái này, được chứ?” Cô có chút khó chịu, “Em có cần phải bỏ chút tiền cho ván cược 200 triệu tiền phòng vé kia không?”
“Ý em là sao?” Anh không hiểu.
Cô bặm môi dưới, ngập ngừng hỏi: “Có phải em cần đi xem bộ phim anh đầu tư không?”
“Anh sẽ rất vui nếu em muốn.” Anh cười khẽ.
Cô gợi ý: “Vậy bây giờ đi xem phim nhé?”
“Được.”
Đào Tư Khả nhìn vẻ mặt của anh, vội vàng bổ sung thêm một câu: Xem xong anh phải đưa em về.”
“Anh rất sẵn lòng.” Anh mỉm cười.
Đào Tư Khả đứng dậy khỏi ghế sofa, ném chiếc gối ôm sang một bên: “Ồ, anh đợi em một lát, em phải đi lấy áo khoác.”
Chương Đình Quân gọi cô lại, Đào Tư Khả nhìn anh với vẻ khó hiểu, Chương Đình Quân ngập ngừng, giơ tay chỉ vào vết son môi thoa không đúng cách ở khóe môi cô, nói: “Môi em bị nhòe son rồi, cần phải lau đi.”
“Vậy em có thể thoa son không?” Cô nhìn anh với đôi mắt rực lửa.
“Nếu em thích thì em có thể thoa.”
“Ồ, may mà anh không phải là một trưởng bối cứng nhắc khó ưa, em rất vui.” Cô nói với giọng tinh nghịch, “Anh Chương, sau này anh nhất định sẽ là một người cha văn minh tân tiến.”
“Tư Khả, từ ‘cha’ này vẫn còn cách quá xa với anh.” Anh bắt chước giọng điệu của cô, nói, “Anh nhớ em từng nói trông anh không già đến thế, điều đó có nghĩa là anh vẫn còn rất trẻ.”
~Hết chương 22~