Chương 13: Anh đang xem gì thế?
Điều này có thể hơi thiếu tôn trọng người khác, song đây là việc mà các học sinh hay làm ở độ tuổi này. Cuộc sống học tập nhàm chán nên phải tự tìm cho mình chút gia vị, gia vị này có thể là thầy cô giáo, hoặc có thể là bạn cùng lớp.
Cô Trịnh chống hai tay trên bàn trước bục giảng, vẫn đang nói mãi. Tiêu Gia Gia cầm bút ký màu đen trong tay, chạm khẽ vào cánh tay của Đào Tư Khả. Thấy Đào Tư Khả quay sang, cô nàng lấy tay che miệng, nói nhỏ: “Tư Khả, tuần này cậu tới nhà mình kèm tiếng Anh cho mình nhé, kỳ thi thử môn tiếng Anh lần này mình thi chán quá, mẹ mình sắp bị mình chọc giận cho đột quỵ đến nơi rồi!”
Đào Tư Khả chỉ chần chừ giây lát, bèn nói: “Được.” Một lúc sau, Đào Tư Khả lại hỏi, “Anh cậu không dạy kèm cho cậu sao?”
Tiêu Gia Gia đặt bút chì lên mảng da giữa môi và mũi, nghe vậy thì cô nàng buông bút ký màu đen xuống, tức giận nói: “Anh mình ấy hả, thôi bỏ đi, anh ấy dạy kèm mình chưa bao giờ quá mười phút, tính khí của anh ấy tệ lắm, cũng chẳng biết sau này có tìm được vợ không nữa. Haiz, đúng là lo lắng.”
Đào Tư Khả chớp chớp mắt, có chút mờ mịt: “Tại sao cậu lại lo lắng điều này? Chỉ dựa vào khuôn mặt của anh cậu, các đàn em đàn chị trong trường chúng ta đều muốn làm chị dâu cậu đấy, xếp hàng khéo còn phải vòng quanh trường một vòng.”
Đột nhiên Tiêu Gia Gia sát lại gần trước mặt Đào Tư Khả, nhìn chằm chằm vào mặt Đào Tư Khả, hỏi một cách xấu xa: “Vậy Tư Khả, cậu có muốn làm chị dâu mình không?”
Đào Tư Khả quay đầu lại, cô đằng hắng giọng, chột dạ cụp mắt xuống, hô hấp hơi khó khăn: “Không muốn.”
“Được rồi.” Ngữ khí của Tiêu Gia Gia tiếc nuối, “Cậu là ứng viên tốt nhất cho vị trí chị dâu trong lòng mình.”
Đào Tư Khả nghẹn họng, nói: “Gia Gia, sao cậu hài hước thế?”
Tiêu Gia Gia nghiêm mặt lại, nhìn Tư Khả, nói: “Mình nghiêm túc đấy, dù sao thì mình và cậu cũng hiểu rõ nhau mà.”
“Ừm.” Đào Tư Khả hơi ngẩn người.
Ánh mắt của cô Trịnh quét qua hai người họ, ánh mặt sắc bén tựa lưỡi dao mang theo tia lạnh lẽo. Đào Tư Khả và Tiêu Gia Gia cảm nhận được ánh mắt này của cô Trịnh, hai người cụp mắt xuống, bày ra một dáng vẻ nghiêm túc đọc sách.
Tiêu Gia Gia nói nhỏ: “Ánh mặt của Diệt Tuyệt Sư Thái đáng sợ quá.”
Đào Tư Khả vô cùng đồng ý.
Cô Trịnh nói dông nói dài một đống, chuông reo tan học vang lên, cô lại kéo dài thêm mười phút nữa mới cho tan học. Cô Trịnh vừa rời đi là có một học sinh vừa thu dọn sách vở vừa gào lên: “Lại kéo dài thêm mười phút, cô Trịnh này không có bạn trai à?”
Một bạn học sinh nam khác nói: “Cậu nghĩ sao, cô ấy hung dữ như vậy, sẽ có đàn ông thích cô ấy chắc?”
Đào Tư Khả ghét đám con trai lớp cô, quá ấu trĩ, nói chuyện cũng ác ý. Tiêu Gia Gia thu dọn xong cặp sách, nói: “Tư Khả, ngày mai nhớ tới nhà mình đó.”
“Được.” Đào Tư Khả đáp.
Thẩm Tiểu Địch đứng bên cạnh, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Đợi Tiêu Gia Gia rời đi, cô ấy nháy mắt với Đào Tư Khả, nói: “Thứ bảy cậu định đến nhà Tiêu Gia Gia à?”
“Ừm.” Đào Tư Khả nói, “Gia Gia bảo mình ngày mai tới nhà cậu ấy dạy kèm tiếng Anh cho cậu ấy.”
“Trong nhà cậu ấy có học sinh giỏi thế sao không dùng, lại gọi cậu đến?” Thẩm Tiểu Địch có chút nghi ngờ, một lúc sau, cô ấy như nhớ ra gì đó, ánh mắt sáng lên, “Liệu có phải là ý của đàn anh Tiêu không?”
Đào Tư Khả trầm lặng giây lát, cô đang suy nghĩ đến khả năng này. Hai phút sau, cô lắc đầu, nói: “Chắc là không phải ý của anh ấy đâu, nếu anh ấy muốn gặp mình, thì gặp ở bên ngoài không phải tiện hơn sao?”
Thẩm Tiểu Địch sờ cằm, gương mặt đồng tình: “Cũng đúng ha.”
…
Thứ bảy.
Đào Tư Khả mặc một chiếc áo hoodie màu hồng vô cùng tôn da và một chiếc váy denim màu xanh nhạt. Cô ra khỏi phòng ngủ, Lâm Hải Thanh đang pha cà phê, bà hỏi cô: “Con định đi đâu vậy?”
“Con đi dạy thêm tiếng Anh cho Tiêu Gia Gia. Cô Trịnh chủ nhiệm đã sắp xếp nhóm hỗ trợ lẫn nhau, để con giúp Tiêu Gia Gia cải thiện môn tiếng Anh.” Đào Tư Khả cố ý lôi cô Trịnh ra, nếu không Lâm Hải Thanh sẽ không cho cô đi.
Nghe vậy, Lâm Hải Thanh không hài lòng lắm, bà nói: “Nhóm hỗ trợ lẫn nhau cái gì, bài vở của mình còn không ôn tập được, lại còn giúp người khác, con phụ đạo cho bạn học đó của con khoảng một tiếng thôi rồi về nhà ngay.”
Đào Tư Khả khẽ “vâng” một tiếng, cô lười phân tranh với Lâm Hải Thanh, bao nhiêu năm qua cô đã luyện tập đóng vai làm một người con gái ngoan ngoãn nghe lời ở trước mặt Lâm Hải Thanh rồi. Cô thay một đôi giày trắng, cầm lấy chìa khóa trên tủ, nói: “Mẹ ơi, con đi đây ạ.”
Đào Tư Khả ra ngoài, nhận được tin nhắn của Tiêu Tư Bạch. Hôm đó cô đã nói với Tiêu Tư Bạch chuyện thứ bảy mình sẽ đến nhà anh để dạy kèm tiếng Anh cho Tiêu Gia Gia. Tiêu Tư Bạch nói thứ bảy anh sẽ đến đón cô.
Tiêu Tư Bạch vẫn đợi cô ở trạm xe buýt nơi anh đến đón cô đi học lần trước, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác denim màu xanh lam có mũ, bên trong là áo nỉ cổ lọ. Anh vẫn ngồi trên xe đạp cúi đầu nghịch di động như cũ, chỉ có điều phướng hướng của xe đạp là đối diện với cô.
Đào Tư Khả vẫn chưa đi tới trước mặt anh, song Tiêu Tư Bạch đã ngẩng đầu lên một cách ăn ý, nhìn thấy cô, anh bỏ di động vào trong túi, nghiêng đầu nói: “Lên xe.”
Đào Tư Khả cúi đầu nhìn váy của mình, bấy giờ Tiêu Tư Bạch cũng chú ý đến, anh cởi áo khoác của mình đưa cho Đào Tư Khả, nói: “Em cầm lấy che đi.”
Đào Tư Khả lên xe, chiếc áo khoác denim màu xanh lam đó phủ trên đùi cô, hai tay cô giữ chặt vạt áo của Tiêu Tư Bạch. Khi gợn gió thu thổi đến, mang theo mấy phần mát rượi, chiếc áo nỉ trên người Tiêu Tư Bạch bị gió thổi phồng cả lên.
Đào Tư Khả trốn sau lưng anh chặn gió, cô hỏi anh: “Anh lạnh không?”
Thanh âm của anh từ phía trước truyền đến, bị gió thổi nên nghe không rõ lắm: “Không lạnh.”
Nửa tiếng sau, đã đến nhà của Tiêu Tư Bạch. Hai người ở ngoài cổng tiểu khu xuống xe, Đào Tư Khả đưa áo khoác denim cho Tiêu Tư Bạch, nói: “Để em vào trước, rồi mười phút nữa anh hãy vào.”
“Tại sao lại phải như vậy?” Tiêu Tư Bạch cúi đầu liếc cô một cái.
Đào Tư Khả nói thật: “Em sợ Tiêu Gia Gia sẽ phát hiện ra gì đó.”
“Không sao, cái đầu gỗ đó của nó không nhanh nhạy vậy đâu.” Tiêu Tư Bạch thuận miệng đáp.
Đào Tư Khả ngây người, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Tư Bạch, nói: “Vẫn ổn mà, em cảm thấy Gia Gia rất đáng yêu.”
“Đáng yêu?” Tiêu Tư Bạch dắt xe đạp, nhíu mày, nói: “Cũng tạm thôi mà.”
“Nếu để Gia Gia nghe thấy anh nói như vậy, có lẽ cậu ấy sẽ khóc chết mất.” Đào Tư Khả dở khóc dở cười.
Hai người vừa đi được vài bước thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi xe, Đào Tư Khả quay đầu nhìn theo bản năng, Tiêu Tư Bạch cũng hơi nghiêng đầu, anh giơ tay ôm lấy vai Đào Tư Khả, kéo cô dịch về phía mình một chút.
Đào Tư Khả nhíu mày, cô đang cảm thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ có chút quen mắt thì chiếc xe ở sau lưng đã chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, Lương Thu Phảng hạ cửa sổ xe, trong giọng nói mang theo mấy phần kinh ngạc: “Bạn học Tiểu Đào?”
Đào Tư Khả dừng bước chân, ánh mắt Tiêu Tư Bạch rơi trên người đàn ông trong xe. Lương Thu Phảng là người thế nào chứ, chỉ với một ánh nhìn, chớp mắt đã biết rõ quan hệ của hai thanh thiếu niên ở trước mắt là gì rồi. Dù sao anh ta cũng từng trẻ, ngữ khí của anh ta thẳng thắn, cằm hất hất vào bạn học nam bên cạnh Đào Tư Khả: “Hai đứa yêu sớm à?”
Ánh mắt Đào Tư Khả né tránh, cô không có ấn tượng tốt về Lương Thu Phảng, vậy nên lúc này cũng không cần giả vờ ngoan ngoãn, cô bực bội nhíu mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Chẳng liên quan đến anh.”
“Ai da, bạn học Tiểu Đào à, em cũng bất lịch sự quá đấy.” Lương Thu Phảng chẹp một tiếng, song cũng không để bụng, anh ta nhìn chàng trai bên cạnh Đào Tư Khả, nói: “Bạn học nam này, mắt nhìn của cậu kém thật đấy.”
Lời vừa dứt, Lương Thu Phảng như nhớ ra gì đó, cười cười, anh ta lẩm bẩm một mình: “Vẫn còn một người có mắt nhìn kém y hệt cậu.”
Trong xe của Lương Thu Phảng vẫn đang bật nhạc, vậy nên hai người không nghe thấy câu này của anh ta. Tiêu Tư Bạch nhíu mày, Đào Tư Khả nghiêng đầu nói với Tiêu Tư Bạch: “Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Tư Bạch dắt xe, hỏi cô: “Em quen người đó à?”
“Từng gặp một lần.” Đào Tư Khả nói qua loa đại khái, cô bĩu môi, “Em ghét anh ta.”
Tiêu Tư Bạch cười khẽ, nói: “Đây là chuyện rất rõ ràng.”
Lương Thu Phảng nhìn theo bóng lưng của Đào Tư Khả và Tiêu Tư Bạch, nói: “Haiz, đây mới là thanh xuân một đi không trở lại chứ.” Nhất thời, anh ta nảy ra tâm tư trêu chọc, lấy di động chụp lại bóng lưng của hai người rồi gửi cho người nào đó.
Chương Đình Quân nhận được bức ảnh Lương Thu Phảng gửi đến, anh vừa mới tắm xong, ngồi trên tay vịn sô pha, cầm bao thuốc và bật lửa. Lư Nhĩ Dương đang làm salad rau củ, thật ra tay nghề nấu nướng của Lư Nhĩ Dương không tốt lắm, song cô luôn bằng lòng đích thân vào bếp nấu mấy món cho Chương Đình Quân. Khi tâm trạng của Chương Đình Quân tốt, có lẽ anh sẽ nếm mấy miếng.
Di động đặt trên bàn trà sáng màn hình, Chương Đình Quân rướn người qua lấy, là Lương Thu Phảng gửi ảnh qua Wechat. Chương Đình Quân ngậm một điếu thuốc trong miệng, anh cho rằng Lương Thu Phảng lại gửi cho anh một vài bức ảnh khỏa thân gợi cảm của siêu mẫu nổi tiếng nào đó.
Chương Đình Quân mở ra, song bên trong lại là một bức ảnh hơi có hướng thanh xuân, bóng lưng của một đôi trai gái, chàng trai dắt xe đạp, cô gái xõa mái tóc dài đi bên cạnh. Nó giống như những cảnh xuất hiện hầu hết trong các bộ phim thần tượng vườn trường. Song chỉ dựa vào bóng lưng thôi, Chương Đình Quân liền phân biệt ra được đó là Đào Tư Khả và bạn trai của cô.
Chương Đình Quân bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, nhả ra một hớp khói. Ngoài cửa sổ là bầu trời trắng xám và biển khơi như lẫn trong sương mù. Chương Đình Quân kéo gạt tàn qua, ấn đầu lọc vào bên trong.
Lương Thu Phảng lại gửi một tin nhắn nữa đến: Em gái Đào và bạn trai của em ấy, có điều tính nết của em gái này thật sự rất tệ.
Lư Nhĩ Dương làm xong salad rau củ, cô đi tới sau lưng Chương Đình Quân, cúi người xuống hôn lên mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh đang xem gì thế?”
Chương Đình Quân tắt di động, ném xuống ghế sô pha. Một tay anh giữ lấy mặt của Lư Nhĩ Dương, sau đó hôn môi cô. Trên người Lư Nhĩ Dương chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng, Chương Đình Quân vừa hôn vừa cởi bỏ thắt lưng lỏng lẻo quanh eo cô.
~Hết chương 13~