Chương 198: Phiên ngoại 38: Trịnh phu nhân
- Trang Chủ
- Nơi Nào Cũng Là Anh - Thanh Dii (full)
- Chương 198: Phiên ngoại 38: Trịnh phu nhân
Sau khi tắm gội xong, Lục Tiến và Doãn Linh được giao nhiệm vụ nướng cá lóc, thành quả của buổi chiều vật lộn ngoài đồng là bốn con cá lóc to.
Trời cũng đã sụp tối, Doãn Linh và Lục Tiến cùng nhau ngồi trước đám rơm nướng cá, đám rơm cháy lửa hồng, đêm về ở nông thôn có rất nhiều những con thiêu thân bay vòng quanh đám lửa. Lửa hồng cháy liêu xiêu, những con cá được mắc vào que tre cắm xuống đất, đưa mình vào đám lửa.
Doãn Linh nhìn lửa cháy cam đỏ, lửa phòng phản chiếu lên gương mặt thiếu nữ, cô nhớ đến chuyện lúc chiều ở ngoài đồng, khoé môi vô thức giương lên thành nụ cười, lửa hồng gợi cho cô niềm vui lúc ấy, tiếng cười rôm rả vẫn còn vang vang bên tai.
Doãn Linh khẽ thì thầm, âm thanh mang theo một chút trầm trồ, một chút ái mộ.
“Thật không ngờ anh sẽ xuống đồng bắt cá, đường đường là ông trùm Nhất Bang mà lại có thể xuống đồng bắt cá.”
Thậm chí còn vì bị cá đâm mà la hét in ỏi, lúc chiều trông anh chẳng giống một người máu mặt ở giới ngầm một chút nào, đổi lại chỉ hoàn toàn là một người đàn ông bình thường đơn giản.
Lục Tiến ngồi cạnh bên Doãn Linh, ánh lửa trước mặt sưởi ấm cả hai, vai kề vai trước ánh lửa hồng, anh nhẹ cười, một cách rất giản đơn bày tỏ.
“Ông trùm Nhất Bang thì cũng là một người bình thường như bao người, những khi cần đến, anh mới cần phải nghiêm chỉnh trọng trách, nhưng khi không cần đến, anh chỉ là một người bình thường thôi.”
Lục Tiến nghiêng mặt nhìn Doãn Linh, gương mặt thiếu nữ có ánh hồng làm cho trái tim anh càng thêm xao xuyến. Anh nâng bàn tay, ngón tay trỏ vén làn tóc mai lên vành tai, để anh ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô dưới ánh hồng màu lửa rõ hơn, giọng anh trầm ngâm, nhẹ nhàng chắt chiu nói nhỏ.
“Anh chỉ đơn giản là một người yêu em.”
Lời anh nói làm cho trái tim Doãn Linh ngừng một nhịp, cô xoay mặt nhìn anh, nhìn gương mặt tuấn tú dưới ánh lửa có thâm tình, khoé môi anh vẫn ngạo nghễ giương cao nụ cười kiêu lãnh, anh lại nói.
“Vì người anh yêu thích một cuộc sống đơn giản, người anh yêu thích cuộc sống an an bình bình, cho nên anh chẳng phải ông trùm gì cả, anh chỉ đơn giản là một người bình phàm mà yêu em.”
Thấy cô tròn mắt nhìn anh, trong đáy mắt to tròn đen như hạt ngọc có ánh lửa cam đỏ và hình bóng của anh, đôi mắt cô lấp lánh như những vì sao, Lục Tiến khẽ cười, bàn tay vừa vén lọng tóc lên vành tai cho cô, dịu dàng nâng lên xoa mái đầu.
“Sau này, khi mà Nhất Bang ổn định hơn nữa, khi ấy anh đã có thể lui về, rửa tay gác kiếm lại thì anh chỉ đơn giản là một người yêu em, chỉ đơn giản là người đàn ông em yêu.”
Cho nên… Lục Tiến nhúng đôi vai.
“Bắt cá hay làm đồng này kia, anh đều có thể làm được, không biết làm thì học sẽ biết, để sau này còn cùng bà Lục sống một cuộc sống bình phàm.”
Chà…
Trái tim Doãn Linh thịch thịch đập, cảm giác xuyến xao lồng ngực thật bồi hồi, cô vẽ ra nụ cười rạng rỡ.
Nàng thiếu nữ như có nắng ấm rọi trên gương mặt, hạnh phúc rạng rỡ trên môi tán thưởng.
“Đôi khi miệng lưỡi của anh cũng thật ngọt.”
Lục Tiến phì cười, hướng mặt đến hôn khẽ lên làn môi rạng rỡ xinh đẹp, anh hôn nhẹ lên môi cô, ấn định một nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng, lại ấm áp như ánh dương.
Ngọn lửa hồng soi rọi, nâng niu in bóng đôi người non trẻ trên mặt đất.
“Hôm nay bà Lục ngoan thế, anh hôn cũng chẳng mắng anh.”
Uây, không nỡ mắng ai kia đã lặn lội bùn sìn cả buổi chiều đâu.
Tinh Lạc phụ giúp mẹ Tinh nấu bữa tối trong bếp, vì gian bếp nhỏ hẹp, không đủ cho nhiều người trong đó, cho nên chỉ có Tinh Lạc và mẹ Tinh ở gian bếp, Linh Lan lâu lâu lại chạy vào bám lấy cánh tay Tinh Lạc.
Trịnh Kiệt Luân và Tinh Tiêu không có việc gì, hai người ngồi ở giường trước cũng liền hàn huyên, Trịnh Kiệt Luân hỏi.
“Trên đường đến đây, trường học gần nhất cách đây chừng ba cây số, em và Linh Lan học ở đó à?”
“Dạ” Tinh Tiêu gật gật đầu, chỉ tay ra phía bên ngoài, đó là chiếc xe khá cũ.
“Vì nhà cách trường học cũng xa, Linh Lan lại còn nhỏ, nên mỗi đầu năm học chị hai đều đến trường, xin cho hai anh em được xếp vào lớp cùng một buổi, đi học sẽ tiện hơn.”
Trịnh Kiệt Luân gật gật đầu, Tinh Tiêu năm nay đã là một thiếu niên mười sáu tuổi, vóc dáng cao ráo, gương mặt khôi ngô mang theo nhiệt huyết của tuổi trẻ mới lớn.
Bản thân anh đã quyết định với Tinh Lạc, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ gắng gượng với cuộc sống của Tinh Lạc nữa. Sau này mọi thứ đã có anh che chở, Trịnh Kiệt Luân phải tìm hiểu một chút.
“Tiêu Tiêu, em thích làm gì? Ý anh là về ước mơ của em.”
“Hmm” Tinh Tiêu nheo mày suy nghĩ, nói về ước mơ thì cậu có nhiều lắm, đang ở cái tuổi nhiệt huyết cho nên cậu có rất nhiều hoài bão, tất nhiên những hoài bão luôn bị kiềm kẹp lại vì cuộc sống khó khăn, Tinh Tiêu cười cười, hơi khó để trả lời.
“Em có nhiều ước mơ lắm, nhưng mà…”
Để nói về hoài bão lớn nhất của Tinh Tiêu, ánh mắt không giấu được mơ ước về điều muốn nói tràn đầy nhiệt huyết.
“Có một lần chị hai bị bệnh nặng, lần đó chị ấy bệnh nằm li bì trên giường mấy ngày, em đã ước mong mình có khả năng giúp cho chị khỏi bệnh.”
Không khó để Trịnh Kiệt Luân đoán ra, anh khẽ giọng.
“Em muốn trở thành bác sĩ?”
“Dạ” Tinh Tiêu gật gật đầu, ánh mắt chứa đựng khát vọng tuổi nhiệt huyết.
“Chị đã lo lắng cho gia đình quá nhiều rồi, cho nên khi chị ấy đổ bệnh, em chỉ muốn mình có năng lực có thể giúp cho chị mau chóng khoẻ lại, gần đây thì là Linh Lan. Nhưng mà ở Đài Đông Nam thì không có đại học y, cho nên em đã từ bỏ, với lại muốn học y không phải chỉ cần mỗi năng lực, còn phải tốn rất nhiều tiền, chị sẽ lo không nổi.”
Cho nên Tinh Tiêu đã từ bỏ giấc mơ ấy, Trịnh Kiệt Luân nhẹ cười, bàn tay nâng lên chạm vào mái tóc Tinh Tiêu, cậu thiếu niên có vẻ ngạc nhiên với hành động muốn xoa đầu của người anh, tròn mắt nhìn Trịnh Kiệt Luân, Tinh Tiêu vẫn ngồi im cho anh xoa đầu.
Bàn tay Trịnh Kiệt Luân dịu dàng xoa nhẹ mái tóc thiếu niên, bạc môi cong cong giương lên nụ cười trìu mến.
“Sau này em không ở Đài Đông Nam nữa, sẽ chuyển đến Thành An, ở Thành An, em có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình. Bây giờ không như lúc trước nữa, có anh rồi, cho nên em cứ việc làm theo những gì em yêu thích đi.”
“Nhưng mà chuyện chuyển đi, anh có nói rõ với cha chưa?”
Cậu cũng giống với em gái Linh Lan, việc chuyển đến Thành An ở cùng với chị là giấc mơ không bao giờ cậu dám nghĩ đến, thế nhưng cha là đã ở Đài Đông Nam từ thời cậu còn ông bà nội, sợ rằng cha sẽ không đồng ý chuyển đến phố thị như Thành An, cả cha lẫn mẹ Tinh đều đã quen với cuộc sống yên bình ở Đài Đông Nam rồi.
Tinh Tiêu e rằng…
“Cha mẹ không thích những chỗ như thành thị, ở quê này cha mẹ bận kiếm miếng ăn từ sớm hửng đến tối muộn nhưng cha mẹ lại rất thoải mái, đến những nơi như Thành An, cha mẹ sẽ không biết làm gì.”
“Àh” Trịnh Kiệt Luân xoa xoa mái tóc, bàn tay bỗng dùng lực chà chà tóc trên đầu Tinh Tiêu làm rối.
“Em đừng lo, anh biết mà.”
Trịnh Kiệt Luân thu tay về, tóc Tinh Tiêu bị vò rối, cậu thiếu niên dùng hai tay cào cào lại mái tóc, Trịnh Kiệt Luân âm trầm nói tiếp.
“Tiệm hoa của Lạc Lạc gần ngoại ô, anh dự định đưa gia đình em lên một chỗ nào đó ở ngoại ô Thành An, cách chừng vài chục cây số phía ngoại ô không có ồn ào nữa, cũng có đất trống cho cha mẹ rãnh rỗi trồng trọt.”
Tinh Tiêu nghe anh dàn xếp như thế, không khỏi ngỡ ngàng, bỗng chốc giọng trở nên bủn rủn.
“Anh thật sự sẽ đưa cả gia đình em đến Thành An sao?”
Trịnh Kiệt Luân nhếch cao khoé môi tuấn tú, nụ cười nam tuấn uy nghiêm khiến cho người ta vô cùng tin tưởng, nhiều hơn là muốn dựa dẫm vào anh.
“Chỉ khi anh không nói, còn nếu như anh đã nói chắc chắn sẽ làm.”
Tinh Tiêu vừa trải qua một ngày cùng Trịnh Kiệt Luân, nhưng có vẻ như một ngày là đã đủ cho cậu thiếu niên nhìn thấy rằng…
Chị hai hoàn toàn có thể dựa dẫm vào anh ấy.
“Em cảm ơn anh.”
Tinh Tiêu nỡ ra nụ cười hạnh phúc, tâm tư không còn vướng mắc gì về việc giao chị cho anh nữa, phải nói rằng gặp được anh chính là may mắn, là phúc phần của chị hai.
“Hai anh em nói chuyện vui quá ha” Mẹ Tinh bưng đồ ăn đi từ trong bếp ra thì nhìn thấy hai anh em cười nói, đặt đồ ăn lên bàn tròn, mẹ Tinh bảo.
“Hôm qua con có nói muốn mời Dư Hoà sang dùng cơm, cơm đã xong rồi, Tiêu con sang đó mời anh qua đi.”
Tinh Tiêu ngoan ngoãn xuống giường.
“Dạ, con đi ngay.”
Tinh Lạc theo sau mẹ, hai tay bê bát canh chua vừa to vừa nóng, khói trắng không ngừng nghi ngút bốc lên. Trịnh Kiệt Luân liền bước xuống giường, đi đến trước mặt Tinh Lạc, nâng hai tay đỡ lấy bát canh nóng từ tay cô, ân cần từng chút một nói.
“Cẩn thận một chút, từ từ, đây anh bưng cho.”
Bát canh truyền từ tay Tinh Lạc sang tay Trịnh Kiệt Luân, anh đặt bát canh lên bàn tròn, sau đó vội vàng xoay lại, anh bưng hai gò má Tinh Lạc lên, ướm hai lòng bàn tay vào gò má thịt.
“Xem này, mặt em đỏ hết rồi.”
Có lẽ là do ở trong bếp nóng lâu quá, Tinh Lạc nhoe ra nụ cười, cô cũng dùng hai bàn tay bưng lấy gương mặt anh, còn xoay xoay gương mặt anh nghiêng qua nghiêng lại.
“Hôm nay anh sẽ được nếm thử món canh chua cá lóc mà mẹ em nấu, đảm bảo tuyệt vời.”
“Ô” Trịnh Kiệt Luân hô lên, thấy cô khí thế như vậy, anh còn tưởng cô sẽ khoe món ăn cô nấu a, cơ mà… Trịnh Kiệt Luân nhíu mày, ngón tay chọt lên trán cô chỉ điểm.
“Mẹ em cái gì? Mẹ của chung mà, mẹ em cũng là mẹ của anh, mẹ của anh cũng sẽ là mẹ của em, anh có giành mẹ với em bao giờ đâu nha.”
“Ơ…”
Tinh Lạc ngơ ra, ngay sau đó liền bĩu môi.
“Em để ý thấy anh Trịnh đây rất là khó khăn đấy nhé.”
Nhất là những điều nhỏ nhỏ trong lời nói, anh đều để ý rất kỹ.
“Hửm?”
Nghe thấy Tinh Lạc lại gọi “Anh Trịnh”, đầu lông mày Trịnh Kiệt Luân chau lại, khoé môi đang cười lập tức nghiêm lại.
“À thì…” Tinh Lạc bậm bậm môi, mắt liếc đi nơi khác vô tội cười cười.
Đấy đấy đấy, lại khó rồi a.
Tinh Lạc hì hì cười, dáng vẻ rất nghịch ngợm liếc mắt đá qua đá lại, lén nhìn gương mặt cau mày của anh, cô tủm tỉm cười rồi nhẹ gọi.
“Anh Luân…”
“Ừ” Trịnh Kiệt Luân lập tức giãn ra cơ mặt, gật gật đầu.
“Như thế có phải hơn không.”
Trịnh Kiệt Luân bưng gương mặt Tinh Lạc lên, cúi mặt hôn chụt lên miệng nhỏ đang cười tủm tỉm của cô, mẹ Tinh nhìn thấy đôi con trẻ tình cảm, ánh mắt dịu dàng hiền hậu ngắm nhìn.
Chụt.
Vừa hay có tiếng người cất lên, là giọng Tinh Tiêu.
“Anh Dư chị Viên đến rồi.”
Trịnh Kiệt Luân vừa hôn Tinh Lạc, hai người xoay mặt nhìn về phía cửa.
Dư Hoà sánh vai cùng Viên Hạ Anh Túc, một người lịch thiệp diện âu phục đen, phong thái toác ra như một quý ông cao lãnh, một người thục nữ vận sườn xám hồng phấn, yểu điệu khoe trọn đường cong mê người.
Trông hai người họ không giống như đi ăn cơm nhà quen, ngược lại giống ngư đi dự tiệc ở nhà hàng lớn.
Nhìn thấy Tinh Lạc đang hôn người đàn ông lạ, gương mặt cô vẫn thật xinh đẹp, thanh khiết như đoá tuyết trắng, cô hoàn toàn hạnh phúc hưởng thụ, mặt Dư Hoà bỗng cứng lại, đôi mắt trợn to trắng dã, vốn Dư Hoà đã chuẩn bị trước một gương mặt ưu nhã nhất để đón tiếp người đàn ông lạ. Thế nhưng vừa bước vào nhà đã đón nhận một màn cưng chiều hôn nhau, Dư Hoà cau mày.
Viên Hạ Anh Túc nhìn thấy Tinh Lạc chẳng có bất ngờ, đến khi nhìn ra dung nhan tuyệt trần, phong lưu tuấn ngạo của người đàn ông bên cạnh, Viên Hạ Anh Túc không dám tin vào mắt, mắt đẹp trợn tròn, bất ngờ đến mức lấp bấp giọng.
“A… Anh… Anh Luân?”
Đối với xưng hô rất cư nhiên thân mật gọi thẳng tên này, Trịnh Kiệt Luân chỉ nhấc nhẹ đầu lông mày, thả ra gương mặt Tinh Lạc, tay nắm lấy tay cô, đối chất đôi nam nữ sang trọng đến mức lố bịch, ôn tồn lãnh đạm chào hỏi.
“Đã lâu không gặp Viên tiểu thư, thật xin lỗi, tôi và Viên tiểu thư không thân thiết đến mức xưng hô như thế.”
Trịnh Kiệt Luân nắm tay Tinh Lạc, anh giơ bàn tay đang nắm tay Tinh Lạc lên.
“Tôi hiện tại đã có vợ rồi, Viên tiểu thư cân nhắc câu từ một chút, đừng để vợ tôi nghe lại hiểu lầm.”
Hiểu lầm? Viên Hạ Anh Túc càng trợn tròn mắt, nhìn vào cái nắm tay khẳng định danh phận kia, khó tin đến há hốc mồm.
“Anh Luân và Tinh Lạc sao lại…?”
Sao lại có thể? Viên Hạ Anh Túc càng kinh ngạc.
“Sao hai người lại?”
Quan trọng là… Viên Hạ Anh Túc chỉ ra ngón tay xinh đẹp về phía Tinh Lạc.
“Sao lại là cô ta? Không thể nào!”
Tinh Lạc may mắn có được Dư Hoà siêu cấp điển trai là vì quan hệ thanh mai trúc mã từ nhỏ, điểm này Viên Hạ có thể không sánh được, ngay từ lần đầu gặp gỡ Dư Hoà, Viên Hạ Anh Túc đã quyết tâm phải có cho được mỹ nam tuấn tú này. Và rồi cô đã có được, cảm giác chiến thắng vô cùng thỏa mãn, nhưng mà bây giờ Tinh Lạc lại… Có được Trịnh Kiệt Luân?
Trịnh Kiệt Luân không chỉ đơn giản là mỹ nam tuấn tú, uy nghiêm kiêu ngạo, thống soái hào kiệt, phải nói là món mồi ngon mà Viên Hạ Anh Túc không thể theo đuổi được.
Sao bây giờ lại… Trịnh Kiệt Luân và Tinh Lạc?
Viên Hạ Anh Túc nhất thời kích động quát lớn.
“Sao lại có thể là cô ta?”
Lục Tiến và Doãn Linh đi vào trong nhà, vừa hay xem được một màn kịch hay, Tinh Tiêu cạnh bên, trước gương mặt phẫn nộ trợn trừng của Viên Hạ Anh Túc, bình thản hỏi một câu.
“Tiểu thư, cho hỏi vì sao lại không thể là chị của tôi?”
Thì tại… Viên Hạ Anh Túc há miệng, nhưng chẳng thể thốt ra lời nào.
Cô đã từng theo đuổi Trịnh Kiệt Luân, đã từng say đắm đeo đuổi rất lâu cũng không thành, thậm chí cô đã từng ngủ với Trịnh Kiệt Luân, một đêm vào lần gặp đầu tiên, thế nhưng sau đêm đó Trịnh Kiệt Luân liền không để tâm đến cô nữa.
Trịnh Kiệt Luân anh ta! Anh ta chỉ… Đêm đó chỉ chơi cô cho vui!
Viên Hạ Anh Túc không thể nói, chỉ biết trừng trừng mắt đứng nhìn, Dư Hoà cảm thấy lạ, xoay sang hỏi Viên Hạ Anh Túc.
“Em sao thế? Em cũng quen biết người này sao?”
Viên Hạ Anh Túc bị hỏi, sắc mặt thẹn đỏ dần tái đi, nếu bây giờ lộ ra chuyện cô và Trịnh Kiệt Luân thì thật mặt mũi Viên thiên kim của cô biết để ở đâu? Viên Hạ nhanh vội cười cười, ánh mắt không dám nhìn thẳng Trịnh Kiệt Luân nữa, nhìn sang Dư Hoà cũng chẳng dám nhìn trực diện, mắt liếc trái liếc phải vội trả lời.
“À… À, phải biết chứ, anh Trịnh ở Thành An rất có tiếng, em đương nhiên phải biết.”
Dư Hoà chợt mím, người đàn ông kia là người có tiếng ở Thành An sao? Đến mức trông như Viên Hạ Anh Túc còn phải dè chừng.
Người đàn ông đó và Lạc Lạc… Dư Hoà hạ mi mắt, đáy mắt nổi lên một tia khó chịu, bỗng cất giọng âm trầm gọi khẽ.
“Lạc Lạc, hôm qua anh nghe Tiêu bảo em sắp cưới, thật vậy sao?”
Giọng nói của Dư Hoà thật êm dịu, thế nhưng lọt vào tai Trịnh Kiệt Luân hệt như đấm vào màng nhĩ, Trịnh Kiệt Luân bỗng cười cười, một cách châm biếm dò hỏi lại.
“Dư sinh đây vừa rồi không nghe tôi nhắc nhở hôn thê của cậu điều gì sao?”
Trịnh Kiệt Luân lớn hơn Tinh Lạc gần mười tuổi, mặc nhiên cũng lớn hơn Dư Hoà, khí ngữ hoàn toàn không kiên dè.
“Cô ấy hiện tại là vợ tôi, Lạc Lạc không phải là kiểu mà Dư sinh được phép gọi cô ấy nữa, à quên mất, chưa giới thiệu với cậu, tôi là Trịnh Kiệt Luân, cho nên Dư sinh đây cũng nên gọi vợ tôi một tiếng…”
Trịnh Kiệt Luân bỗng ngừng, ánh mắt kiêu hãnh nhếch cao bạc môi, âm giọng trầm khàn nhấn mạnh ba chữ đầy nhắc nhở.
“Trịnh phu nhân.”
Còn tiếp…
(P/s Mùi gì mà chua chua thế xin thưa rằng mùi giấm, hương gì mà nó thật cay, xin thưa, hương vị chả cốm nem chua, há há há.)
_ThanhDii