Chương 14: Tự bán mình với giá hai vạn tệ
- Trang Chủ
- NỔI ĐÌNH NỔI ĐÁM TRONG GIỚI GIẢI TRÍ NHỜ NUÔI CON
- Chương 14: Tự bán mình với giá hai vạn tệ
———————–o0o——————–
“Con biết đó là việc gì không mà đồng ý nhanh thế? Không sợ bị bán đi à?” Khương Niệm bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nguyệt Nha chỉ nói mấy câu đã tự bán mình đi, cô nhức cái đầu quá, nhóc con này ngốc bạch ngọt* như vậy, lớn lên sẽ thế nào đây?
*”Ngốc bạch ngọt” là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
“Con biết mà.” Tiểu Nguyệt Nha nhìn đạo diễn Lâm, ông đạo diễn tốt bụng cho bé rất nhiều đùi gà thì chắc chắn sẽ không bán bé đâu.
Khương Niệm bất lực, con thì biết cái đếch gì.
Tiểu Nguyệt Nha ôm lấy Khương Niệm, ghé vào tai cô kiêu ngạo thì thầm: “Mẹ, con chỉ cần ở chỗ này đi đi lại lại mấy vòng là có thể kiếm được tiền.”
“Làm gì có chuyện đơn giản như vậy?” Khương Niệm không muốn để Tiểu Nguyệt Nha tiếp xúc quá nhiều với giới giải trí, cũng không muốn cô bé suốt ngày lo lắng về chuyện tiền bạc. Cô có bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc trước mặt Tiểu Nguyệt Nha đâu mà con bé này cứ nghĩ đến việc kiếm tiền: “Nhà chúng ta có tiền nên không cần con phải kiếm tiền nuôi gia đình.”
Tiểu Nguyệt Nha nhỏ giọng khẩn cầu: “Con muốn đi, con muốn giúp mẹ làm việc.”
“Con không cần lo lắng những chuyện này.” Khương Niệm xoa đầu Tiểu Nguyệt Nha, còn nhỏ tuổi mà lo lắng nhiều thứ như vậy làm gì chứ?
“Tiểu Nguyệt Nha thực sự rất phù hợp với hình tượng nhân vật trong bộ phim tôi đang quay.” Đạo diễn Trương thuyết phục Khương Niệm: “Vai diễn không nhiều, chỉ có hơn chục cảnh thôi. Nếu thuận lợi thì có thể quay xong trong vài ngày, không làm chậm trễ thời gian của cô bé.”
“Hơn nữa cô không cần lo lắng về tiền công, chúng tôi sẽ trả theo giá thị trường, rất công bằng.”
Đạo diễn Lâm cũng lên tiếng: “Đạo diễn Trương là bạn cũ của tôi, phim ông ấy quay luôn được đánh giá rất tốt, cô không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì.”
Đạo diễn Lâm đã nói thế thì Khương Niệm cũng không tiện từ chối, nhưng trước khi đồng ý cô phải đặt điều kiện với Tiểu Nguyệt Nha đã: “Tiểu Nguyệt Nha, nếu con hứa với mẹ một điều thì mẹ sẽ cho con đi.”
Tiểu Nguyệt Nha quay đầu lại hỏi, mẹ định nói việc gì?
“Tháng sau chúng ta về nhà thì con nhất định phải đi nhà trẻ dù bất kể lí do gì.” Khương Niệm nhân cơ hội này thỏa thuận việc đi học với Tiểu Nguyệt Nha, tránh cho sau này cô bé chơi xấu khóc lóc không chịu đi.
Quả nhiên Tiểu Nguyệt Nha ngơ ngẩn cả người. Đi nhà trẻ sao? Bé không đi có được không?
“Nếu con đồng ý với mẹ thì mẹ sẽ cho con đi.” Khương Niệm thấy vẻ mặt bối rối của Tiểu Nguyệt Nha, có cả do dự và kháng cự nhưng vẫn không chọn lùi bước: “Nếu con không muốn thì chúng ta chỉ có thể nói xin lỗi với ông đạo diễn thôi.”
Tiểu Nguyệt Nha băn khoăn cúi đầu và thở dài bất lực. Tại sao nhất định phải đi nhà trẻ chứ?
Khương Niệm bị tiếng thở dài của cô bé làm cho buồn cười: “Con nghĩ xong chưa?”
Tiểu Nguyệt Nha đáng thương hỏi lại: “Nhất định phải đi sao mẹ?”
Khương Niệm ừ một tiếng: “Con đồng ý với mẹ thì mẹ cũng đồng ý với con, rất công bằng.”
Tiểu Nguyệt Nha nhăn nhó tự hỏi chuyện này có công bằng hay không. Bé cẩn thận suy tư hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy đúng, bé đồng ý với mẹ, mẹ cũng đồng ý với bé, rất công bằng.
Cô bé gật đầu với biểu cảm anh dũng hy sinh: “Vâng.”
Khương Niệm cười nhẹ nhéo cái má mềm mềm của Tiểu Nguyệt Nha: “Đừng làm ra vẻ mặt thống khổ như vậy chứ, ở nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng với con.”
Tiểu Nguyệt Nha vẫn còn nhớ mỗi ngày anh Lý Hạo đi học đều khóc rất to, chắc chắn là không vui chút nào.
“Đúng vậy, cháu đi nhà trẻ có thể làm quen với rất nhiều bạn, hơn nữa cháu còn được học viết chữ, đọc sách để sau này đọc được nhiều kịch bản hơn.” Đạo diễn Lâm soi sáng cho Tiểu Nguyệt Nha đang rầu rĩ.
Ông ấy vừa nói xong câu này, trợ lý bên cạnh không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Đạo diễn Lâm là một đạo diễn rất có tiếng trong ngành, lời này của ông ấy ám chỉ rằng Tiểu Nguyệt Nha rất tiềm năng, nếu sau này mà có kịch bản phù hợp thì sẽ ưu tiên cân nhắc đến cô bé.
Tiểu Nguyệt Nha không hiểu được lời của đạo diễn, chỉ nghĩ xem ông đạo diễn là người tốt hay người xấu, sao ông ấy lại lừa bé?
Khương Niệm không tiếp lời mà chỉ hỏi đạo diễn Trương về vai diễn và nội dung kịch bản. Vai diễn không nhiều nên được định giá hai vạn tệ.
Sau khi tự bán mình đi, Tiểu Nguyệt Nha còn kiêu ngạo đưa hợp đồng cho Khương Niệm, tranh công nói: “Mẹ ơi con lại kiếm được tiền rồi này.”
“Ừ, đóng phim xong thì chúng ta sẽ trở về đi nhà trẻ.” Khương Niệm nhắc nhở.
Tiểu Nguyệt Nha vốn đang phấn khích lập tức ỉu xìu như chết cha chết mẹ, lặng lẽ ngồi xoay lưng lại như thể muốn trốn tránh sự thật này.
Khương Niệm buồn cười, cầm lấy kịch bản mà Tiểu Nguyệt Nha sắp đóng lên xem.
Tiểu Nguyệt Nha cần quay một số cảnh thời thơ ấu của nữ chính, sinh sống trong một ngôi làng nhỏ miền núi ở vùng biên quan, kiếm sống bằng nghề trồng trọt và đốn củi. Một gia đình bốn người sống một cuộc sống nghèo khó nhưng ấm áp.
Thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, vùng biên quan xảy ra chiến tranh, cha mẹ đều bỏ mạng dưới lưỡi đao của giặc, ca ca thì mất tích. Vài ngày sau, một tiểu cô nương sắp chết đói được một vị tướng quân lôi ra từ trong đống xác chết. Vì một cái đùi gà mà tiểu cô nương quyết định đi theo vị tướng quân đã cứu mình, sau đó nàng từ từ lớn lên, vì báo thù cho người nhà và vì ngàn vạn dân chúng, nàng mặc áo giáp cưỡi chiến mã cầm Hồng Anh thương, chiến đấu vì đất nước.
Đây là một bộ phim chủ nghĩa anh hùng, phụ nữ không thua kém gì đấng mày râu, thể hiện phong cách nhất quán của đạo diễn Trương, vừa phơi bày hiện thực lại vừa có lý tưởng và trái tim nhiệt huyết, đắp nặn lên một nhân vật chính nghĩa rất sống động.
Suất diễn của Tiểu Nguyệt Nha không nhiều lắm, chỉ có vài cảnh. Một cảnh cô bé cõng gùi nhỏ cười nói vui vẻ bên gia đình, cùng mẹ thổi lửa nấu cơm, cùng anh trai ngồi ăn mận dưới gốc cây lớn ở trước nhà.
Tiếp theo là đến xuống thị trấn họp chợ và gặp tai nạn, vài ngày sau được cứu mạng đưa đi, sau đó còn có vài cảnh luyện tập cùng các anh chị em khác.
Khương Niệm nhìn lịch trình quay phim của mình, dự định bớt chút thời gian dẫn Tiểu Nguyệt Nha sang đoàn phim bên cạnh quay phim. Đạo diễn Trương nói vai diễn của Tiểu Nguyệt Nha không nhiều, nội dung cũng ít nên không cần phải đợi chờ các diễn viên khác sắp xếp thời gian, khi nào rảnh thì sang quay là được.
Ở trước mặt đạo diễn Lâm, đạo diễn Trương có vẻ rộng lượng nhưng Khương Niệm không dám làm như lời ông ấy nói, cô đặc biệt xin nghỉ hai ngày để dẫn Tiểu Nguyệt Nha sang đoàn phim « Nữ tướng quân » bên cạnh. Ở đây mọi người đều ăn mặc rất đơn giản, không giống như đoàn phim « Quý phi truyền kỳ » của bọn cô ngày nào cũng ganh đua sắc đẹp.
Địa điểm quay phim là ở nông thôn, hai mẹ con đi xe của đoàn phim đến nông thôn. Bối cảnh ở ven sông, bên bờ sông có một căn nhà tranh, trong sân nhà có một cây đại thụ, là một nơi thích hợp để hóng mát.
Sau khi Tiểu Nguyệt Nha thay sang bộ quần áo vải thô đã được giặt đến trắng bệch chắp đầy mảnh vá, Khương Niệm chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo cho bé rồi nhỏ giọng nói với bé những chuyện phải làm: “Lát nữa con chạy từ đây ra kia, sau đó nói ‘Nương ơi, con đến giúp nương đây’, rồi nhặt củ cải bỏ vào gùi là xong. Chớ có tự thêm diễn.”
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, bé là một diễn viên nhí có kinh nghiệm, bé sẽ không làm loạn.
Nghe nhiệm vụ xong, Tiểu Nguyệt Nha cõng một chiếc sọt trúc trên lưng, chạy theo anh trai nhỏ trên bờ ruộng, chạy nhanh như đạp gió, và sau đó một chân bước chật khiến cô bé ngã thẳng xuống ruộng.
Khương Niệm hít sâu một hơi, đang định đi lên hỏi xem cô bé ngã có đau không thì thấy anh trai nhỏ đi phía trước Tiểu Nguyệt Nha đã quay lại muốn đỡ cô bé. Tiểu Nguyệt Nha và anh trai nhỏ này không quá quen biết nên không mượn cậu ấy đỡ mà tự mình chống bờ ruộng, chổng mông đứng lên.
Anh trai nhỏ hỏi bé: “Ngã có đau lắm không?”
Tiểu Nguyệt Nha lắc đầu, tự phủi cọng cỏ trên cánh tay, và vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình: “Ca ca, chúng ta mau đi tìm… Nương.”
Tiểu ca ca lấy lại tinh thần, thấy chú đạo diễn không hô ngừng nên chỉ có thể tiếp tục nắm tay tiểu muội muội đi về phía trước: “Muội cẩn thận một chút.”
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, hít hít mũi, bé không đau bé không khóc, bé phải mau chụp xong để đi tìm mẹ.
Khương Niệm thấy đạo diễn không hô ngừng liền biết đạo diễn muốn để Tiểu Nguyệt Nha tự do phát huy nên cô yên lặng ngồi lại chỗ cũ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người con gái, sợ bé lại ngã tiếp.
Đoạn đường sau khá bằng phẳng nên Tiểu Nguyệt Nha chạy đến bên một nữ diễn viên, nói theo anh trai nhỏ: “Nương, chúng con tới giúp người.”
Nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục quay cảnh tiếp theo, Tiểu Nguyệt Nha nhổ lương thực nhưng sức lực quá yếu, dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ cũng không nhổ được.
Tiểu ca ca ở bên cạnh nhắc nhở: “Muội nhặt cái này bỏ vào gùi.”
“Dạ.” Tiểu Nguyệt Nha mềm mại đáp lại, sau đó nhặt lương thực bỏ vào gùi, một củ hai củ ba củ, cuối cùng cũng được non nửa gùi.
Đến khi mặt trời lặn, một nhà bốn người cõng gùi chậm rãi về nhà, bốn hình bóng từ thấp đến cao giống như một dãy tín hiệu di động.
Kế tiếp là cảnh nấu cơm tối, bắt cá và ăn mận dưới gốc cây đại thụ. Mỗi cảnh đều đặc biệt ấm áp, nhất là lúc hai bạn nhỏ ngồi dưới bóng cây nói chuyện tương lai, cành làm cho người ta ôm bụng cười.
Tiểu ca ca hỏi Nguyệt Nha Nhi: “Muội muội, khi trưởng thành muội muốn làm gì?”
Tiểu Nguyệt Nha vắt óc suy nghĩ trong chốc lát: “Muội muốn làm đầu bếp.”
Tiểu ca ca ngẩn người: “???” Sao lại không giống kịch bản thế này?
Tiểu Nguyệt Nha không đợi tiểu ca ca sửa lại cho mình đã bắt đầu ra sức tưởng tượng: “Muội muốn làm đầu bếp để mỗi ngày đều được ăn đùi gà bự…”
Khương Niệm nghe Tiểu Nguyệt Nha nói mà dở khóc dở cười, xem ra nhóc con này lại thèm đùi gà rồi đây.
Tuy lời thoại không đúng nhưng hiệu quả lại rất tốt, đạo diễn không yêu cầu quay lại lần nữa.
Suất diễn ở nông thôn chỉ cần thể hiện thiên tính của trẻ con, lại không có quá nhiều lời thoại nên không quá khó với Tiểu Nguyệt Nha. Nhưng đến những cảnh sau khi chạy nạn phải thể hiện được sự tuyệt vọng và sợ hãi giữa ranh giới sự sống và cái chết, mới là vấn đề khó.
Tiểu Nguyệt Nha không tài nào nhập diễn được cảnh này và kéo dài mất mấy ngày. Cuối cùng Khương Niệm đành phải dùng chút thủ đoạn xấu để khiến cô bé nhớ lại một vài ký ức không tốt.
Tiểu Nguyệt Nha vừa nghĩ đến việc mẹ không cần mình nữa thì khóc lóc thảm thiết tuyệt vọng. Điều này khiến mọi người đứng bên ngoài xem không khỏi kinh ngạc cảm thán trước kỹ năng diễn xuất của cô bé.
Chỉ có Khương Niệm biết, Tiểu Nguyệt Nha thực sự sợ cô sẽ biến mất.
Sau khi quay xong, cô ôm Tiểu Nguyệt Nha nhồi trong một góc vắng vẻ dỗ dành cô bé: “Mẹ sai rồi, mẹ không nên làm Tiểu Nguyệt Nha buồn. Tiểu Nguyệt Nha có thể tha thứ cho mẹ không?”
Tiểu Nguyệt Nha biết mẹ giúp mình đóng phim nên mới nói như vậy, bé ôm chặt lấy Khương Niệm, thút thút nói: “Con tha thứ cho mẹ.”
“Phim của bác này chẳng vui chút nào.” Tiểu Nguyệt Nha chỉ vào ngực mình: “Tim nhỏ rất không thoải mái.”
“Mẹ xin lỗi, sau này không quay phim nữa.” Khương Niệm dịu dàng lau nước mắt cho Tiểu Nguyệt Nha: “Mẹ phải làm gì thì con mới cảm thấy dễ chịu đây?”
Tiểu Nguyệt Nha hít hít mũi: “Mẹ hôn con đi?”
Khương Niệm nghe vậy sửng sốt: “Chỉ cần đơn giản vậy thôi sao?”
Đôi mắt ngập nước của Tiểu Nguyệt Nha chớp chớp, bên trong loé lên một tia xảo trá: “Thêm một cái đùi gà bự nữa.”
Khương Niệm hôn má Tiểu Nguyệt Nha: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi mua.”
Tiểu Nguyệt Nha vừa góc vừa đưa ra yêu cầu: “Cả đùi gà chiên gòn nữa.”
Khương Niệm: “… Được.”
Ai bảo cô chọc giận bé con này chứ?
Đến cửa hàng đồ ăn nhanh gọi một suất đùi gà chiên giòn, Tiểu Nguyệt Nha với công phu sư tử ngoạm còn muốn thêm cánh gà, khoai tây chiên, bánh trứng, kem ly.
Khương Niệm cắn răng, ăn xong bữa này thì từ giờ đến cuối tháng cho nhóc con đừng nghĩ ăn lại.
Tiểu Nguyệt Nha không biết nguồn hạnh phúc trong tương lai sẽ không còn nữa, vẫn vui vẻ ăn bánh trứng. Mùi vị thơm ngọt khiến bé quên hết cảm giác khó chịu khi quay phim, cái miệng nhỏ đầy đồ ăn nói không rõ: “Mẹ ơi, tim nhỏ khoẻ lại rồi.”
Khương Niệm nhìn bánh trứng ngoài giòn trong mềm: “Đợi đến lúc về thành phố A mẹ sẽ mua lò nướng về nhà làm cho con ăn.”
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu đầy mong chờ: “Con muốn nhanh đến lúc về nhà.”
Khương Niệm nhướn mày nhìn Tiểu Nguyệt Nha và chủ động nhắc lại mục đích khi trở về: “Con muốn về đi nhà trẻ thế cơ à?”
Tiểu Nguyệt Nha thống khổ rụt vai, mẹ xấu xa.
13/12/2023