Chương 67
Tôi lấy tay che miệng lại ngăn tiếng khóc, tôi không thể ngăn những giọt nước mắt không ngừng vội vã tuôn rơi trên khuôn mặt mình.
Mặc dù đã bịt miệng để ngăn tiếng khóc nhưng giọng tôi vẫn phát ra những tiếng nức nở yếu ớt.
“Tại sao, Sở Nhiễm. Tại sao điều này lại xảy ra với anh?
“Cô có phải là cô Yên Nhi hay không?” Bác sĩ hỏi tôi.
“Đúng vậy, là tôi thưa bác sĩ.”
“Chúng tôi hy vọng rằng cô có thể giúp bệnh nhân hồi phục,” bác sĩ nói.
“Cứu hộ đã cho chúng tôi biết, khi họ đưa bệnh nhân mắc kẹt trong xe ra. Trong vô thức, anh ấy đã nhắc đến tên cô. Tôi nghỉ cô là người duy nhất có thể kiến cho bệnh nhân tỉnh lại, thưa cô Yên Nhi.” Bác sĩ nói với tôi những điều mà cứu hộ đã nói lại với họ.
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Bây giờ phụ thuộc vào bản thân bệnh nhân có muốn tỉnh lại hay không. Tôi còn có bệnh nhân khác, rôi xin phép rời đi trước.” Bác sĩ nói xong quay người bước đi rời khỏi phòng bệnh. Sau khi bác sĩ rời đi, tôi tiến đến ngồi gần chỗ Sở Nhiễm đang nằm và ngồi xuống.
“Em đến rồi đây, Sở Nhiễm. Xin lỗi anh nếu em đến muộn.” Tôi nắm lấy tay Sở Nhiễm bao bọc nó trong hai bàn tay tôi tồi áp nó lên má tôi.
“Làm ơn tỉnh dậy đi, Sở Nhiễm, tỉnh dậy đi. Anh lại muốn bỏ rơi em hay sao? Em còn có chuyện muốn nói với anh, vẫn muốn nói với anh rằng em tha thứ cho anh rồi. Em vẫn muốn anh nghe thấy lời cảm ơn của em sau tất cả những gì anh đã làm cho gia đình em. Vì vậy nên làm ơn tỉnh lại đi Sở Nhiễm. Anh không thể rời xa em được.”
Tôi hôn tay lên anh ấy sau đó tiếp tục nhìn vào khuôn mặt bất tỉnh của anh. Nước mắt tôi không thể ngừng chảy như dòng nước mặn không bao giờ cạn.
Tại sao, khi mọi thứ đang ổn, điều này lại xảy ra bây giờ? Tại sao số phận lại luôn thử thách và gây khó khăn cho hai chúng tôi?
“Sở Nhiễm, anh vẫn chưa thể ra đi được. Anh vẫn còn nợ tiểu Bảo rất nhiều, anh có biết hay không? Thằng bé vẫn cần một người bố. Tiền Bảo vẫn cần có anh. Em cũng cần anh. Nên anh hãy mau tỉnh lại đi”
Nỗi đau mà tôi cảm thấy khi nhìn vào tình trạng của anh ấy không thể phủ nhận. Tại sao tôi không tin vào tình yêu của anh ấy? Tại sao tôi lại không tin vào lời nói của anh ấy? Tôi để anh ấy một mình, chiến đấu một mình cho tình yêu của cả hai chúng tôi.
“Em yêu anh rất nhiều, Sở Nhiễm. Anh là người duy nhất em yêu, không người nào có thể thay thế được anh. Vì vậy, làm ơn, hãy tỉnh dậy đi. Đừng bỏ em lại một mình. Em thật sự rất sợ phải đối diện với mọi chuyện một mình lắm rồi. Hic..”
Tôi gục đầu xuống giường bệnh của anh, lấy tay che đi khuôn mặt của tôi,rồi tôi lặng lẽ khóc.
Nhưng sau vài giây, tôi cảm thấy cơ thể Sở Nhiễm di chuyển và ngay sau đó, cơ thể anh ấy đột nhiên co giật một cách dữ dội.
“Sở Nhiễm, có chuyện gì vậy?” Anh ấy có giật ngày một dữ dội. Điều đó làm tôi lo lắng và sợ hãi. “Bác sĩ, bác sĩ.” Tôi hét lên. Hết người này đến người khác, chuyện gì đang xảy ra vậy.
Họ nhanh chóng vào trong phòng bệnh của Sở Nhiễm. Họ yêu cầu tôi ra bên ngoài để họ có thể làm việc, tôi ở trong phòng sẽ ảnh hưởng đến họ khám bệnh. Sau khi tôi đã đi ra bên ngoài. Họ bắt đầu mcố gắng hết sức để cứ lấy sự sống của Sở Nhiễm.
Sau khi tôi ra bên ngoài tôi được Hạ Tuy nhanh chóng ôm vào lòng. Như một sự an ủi. Rằng mọi chuyện sẽ không sao.
Trong cái ôm của Hạ Tuy tôi nghe thấy Lục Doanh không ngừng hét tên Sở Nhiễm. Trong khi tôi như bị dội một gáo nước lạnh khi nhìn thấy tình trạng nguy kịch của anh ấy lúc này.
Nhịp tim của anh dần xuống thấp. Sự co giật của anh ấy vẫn không dừng lại.
Tôi không biết tại sao nhưng mắt tôi thoáng nhìn thiết bị do nhịp tim gắn trên người anh ấy
Màn hình của thiết bị này hiển thị mỗi nhịp đập của trái tim anh ấy. Tôi đã nhìn thứ đó hết lần này đến lần khác. Tôi nhìn chằm chằm vào nó.
Ngực tôi bắt đầu run lên. Tôi xen lẫn cảm xúc hồi hộp và lo lắng, khi nhịp tim của anh ấy lúc lên cao lúc xuống thấy trên màn hình của thiết bị do nhịp tim.
Cho đến khi mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối. Tôi dường như không thể nhìn thấy gì ngoài bản thân mình và cái máy do nhịp tim ấy.
Nước mắt tôi rơi xuống thật nhanh khi nhìn thấy một đường thẳng hiển thị trên cái máy đó nhịp tim đó…. Không, nó không phải sự thật đâu phải không. Anh ấy sẽ không bỏ lại hai mẹ con tôi đâu đúng không? Anh ấy còn nợ tiểu Bảo rất nhiều kia mà? Anh ấy sẽ không ra đi như vậy đâu phải không?. Hàng loạt câu hỏi đã hiện lên trong tâm trí tôi. Khi nhìn tôi nhìn thấy đường ngang hiển thị trên máy do nhịp tim.