Chương 62: Ngoại truyện: Lục Doanh 3
Tôi trở lại biệt thự của nhà họ Sở. Tôi lại cảm thấy một nỗi buồn bao trùm lấy ngôi nhà của họ, như thể ngôi nhà này có một quá khứ đen tối và đau thương.
Tôi chầm chậm đi về phía phòng mình, nhưng khi đi đến gần phòng tôi, tôi thấy một cánh cửa phòng cách phòng tôi không xa nó đang được khép hờ lại.
Khi tôi đi đến cánh của đỏ tôi mới phát hiện ra đó là phòng của mẹ chồng tôi.
Trong năm năm tôi sống ở đây, bây giờ tôi mới nhìn thấy nó mở, căn phòng đó nó thường xuyên bị khóa, tôi không biết vì sao mà nó lại luôn khoá như vậy.
Vì sự tò mò của mình, tôi đã đi vào trong căn phòng của mẹ anh ấy, đó chỉ là một căn phòng bình thường nên tôi thấy không có lý do gì để khóa căn phòng này lại cả.
Cho đến khi đập vào mắt tôi là những thứ trên cái bàn gần đó.
Tôi đã bước lại gần nó để nhìn xem nó là cái gì. Khi bước lại gần nhìn thấy những thứ trên bàn. Mắt tôi ngạc nhiên mở to khi thấy những tài liệu này là thông tin cá nhân của em gái tôi Yên Nhi.
Tại sao những thông tin của Yên Nhi lại ở đây? Tại sao có những chứng cứ phạm tội mà bố tôi không hề phạm phải.?
“Cô đang làm gì trong phòng này?”
Tôi quay sang nơi phát ra giọng nói trầm và thấy bố của Sở Nhiễm đang đứng ở cửa.
“Bố, những tài liệu này để là gì vậy ạ?” Tôi hỏi ông ấy, sau đó ông ấy xem những tài liệu tôi đang đề cập và nói lại.
“Đó là thông tin của bạn gái cũ của con trai tôi Trí Thành, Yên Nhi.”
Mắt tôi mở to trước những gì tôi nghe được.
Có phải ông ấy đang ám chỉ Lôi Trí Thành hay không? Bạn trai cũ của Yên Nhi? Nhưng làm sao mà nó có thể như vậy kia chứ? Anh trai của Sở Nhiễm lại là Trí Thành sao?
“Người phụ nữ đó chính là nguyên nhân khiến con trai tôi tự tử. Cô ta rất đáng khi phải chịu những sự trừng phạt đó”. Tôi nắm chặt tay lại vì những gì ông ấy nói.
Trong trường hợp đó họ mới là người có lỗi. Khi đã ngăn cấm hạnh phúc của con trai mình. Chứ sao em gái tôi phải những khốn khổ những đau thương mà họ gây ra.
Sau những đau khổ và tổn thương mà em ấy phải chịu đựng dưới bàn tay của gia đình này, tôi lại một lần nữa đã làm tổn thương tình cảm của em ấy? Tôi đã làm gì thế này?
“Cô có biết cô gái đó không?” Bố của Sở Nhiễm hỏi.
Tôi quay sang ông ấy rồi nhìn lại tập tài liệu đặt trên bàn.
“Không. Con không biết cô ấy.”
“Vậy thì tốt.” Nói xong ông ấy quya người rời khỏi chỗ mình đang đứng, trong khi tôi vẫn còn sững sờ nhìn đống tài liệu trước mặt mình.
Yên Nhi. Chị không biết. Chị xin lỗi vì những gì chị đã làm và khiến cho em đau khổ hơn nữa.
Ngày tôi giúp Yên Nhi bão lãnh và xoá tội cho, bố của chúng tôi. Tôi đã thử yêu cầu thám tử tra xem ai là người đã buộc tôi bố tôi trong vụ án này. Nhưng có vẻ người đứng ở đằng sau vụ vu khống này là một người có gia thế lớn và rất có tiếng nói.
Đó là lý do tại sao tôi không thể tìm ra người đã làm điều đó với bố chúng tôi. Thì ra, bởi vì đứng đằng sau là gia đình họ Sở. Một gia đình giàu có và có ảnh hưởng.
Những giọt nước mắt mặn chát lại trào ra trong mắt tôi. Tôi muốn xin lỗi cô tôi, tôi muốn tìm cô ấy nhưng lại không biết cô ấy ở đâu? Liệu cô ấy có thể tha thứ cho tôi nếu cô ấy phát hiện ra những gì tôi đã làm với Sở Nhiễm người mà cô ấy rất yêu thương hay không?
Người đàn ông mà cô ấy yêu. Người đàn ông mà cho đến bây giờ vẫn yêu cô ấy như vậy.
Tôi nhanh chóng đi về phòng với đôi mắt ngấn lệ không giấu được, sau đó tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Sở Nhiễm, nhưng dù tôi có làm gì đi chăng nữa, dù có gọi bao nhiêu lần anh ấy vẫn không trả lời điện thoại của tôi.
“Sở Nhiễm, anh đang ở đầu? Tôi cần biết sự thật rõ ràng. Tôi cần phải sửa chữa những sai lầm mà tôi đã làm.
Too vẫn tiếp tục gọi, cho đến khi, cuối cùng đầu dây bên kia cũng trả lời điện thoại.
“Alo” Tôi nghe thấy âm thanh của giọng nói của anh ấy, cũng là tiếng nói của người đã làm tổn thương em gái mình.
“Sở Nhiễm, Trí Thành có đúng là anh trai của anh hay không?” Một sự im lặng bao trùm đầu dây bên kia. không ai lên tiếng, cho đến khi tôi mở miệng nói lần nữa. “Sở Nhiễm, trả lời đi!”
“Đúng vậy, đó là sự thật.” anh nói khiến ngực tôi thắt lại. “Đó cũng là lý do tại sao tôi có thể khiến cuộc sống của Yên Nhi trở nên khốn khổ, điều mà cô cũng đang làm ngay bây giờ.”
Tay tôi mềm nhũn, tôi buông lỏng điện thoại và đánh rơi nó xuống sàn nhà. Tôi cảm thấy đầu gối mềm nhũn ra và từ từ khuỵu xuống sàn nhà mà tôi đang đứng.
Gia đình tôi chọn là gia đình đã hủy hoại cuộc đời em gái tôi một lần? Và bây giờ, tôi lại tái diễn những điều đã xảy ra trong cuộc đời em ấy một lần.
Tôi bịt miệng lại để ngăn tiếng nức nở của mình. Nhưng tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt mặn chát không ngừng chảy xuống mặt.
Ngay bây giờ tôi muốn được gặp em gái mình. Muốn được nói lời xin lỗi với em ấy. Nhưng tôi không biết bây giờ em ấy đang ở đây. Số điện thoại của em ấy cũng đã đổi. Tôi không biết cách nào để liên lạc với em ấy.