Chương 61: Ngoại truyện: Lục Doanh 2
“Hai người có rất nhiều điểm giống nhau.”
Tay chân tôi như nhũn ra vì lời ông ấy nói, tôi buông cốc nước đang cầm trên tay, làm nó đổ xuống sau đó tôi lập tức đứng bật dậy.
“Lục Doanh cháu không sao chứ?” Ông ấy hỏi một cách đầy lo lắng.
“Dạ vâng, cháu ổn, cháu ổn. Không sao ạ.”
Tôi không thể ngăn được nước mắt của mình, tôi không biết tại sao mình lại khóc.
Ngừng một lúc tôi mới giám thừa nhận với ông ấy.
“Lục Miêu là mẹ của cháu. Bà ấy trước khi mất đã nói với cháu chú là bố cháu. Bà ấy dùng một vào thủ đoạn đee có được chú. Nhưng chú đã không vì những thủ đoạn của bà ấy mà ở lại bên cạnh bà ấy. Sau đó bà ấy mới biết đến sự tồn tại của cháu. Bà ấy đã cố gắng yêu thương cháu bằng tất cả những gì bà ấy có. Nhưng bà ấy đã bị bệnh và qua đời từ rất lâu rồi ạ.”
“Lục Doanh, bố xin lỗi vì lúc đó bố không biết Lục Miêu có thai con, xin lỗi vò không biết đến sự tồn tại của con sớm hơn” trái tim tôi đập liên hồi, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác chạy qua tâm trí tôi.
Ông ấy đã biết tất cả mọi thứ trước rồi sao? Làm sao có thể chứ? Làm sao mà ông ấy lại biết được? Những câu hỏi hiện lên trong tâm trí tôi khi tôi kể về mình nhưng có vẻ ông ấy không quad nhạc nhiên về nó.
“Bố xin lỗi vì thời gian qua không chăm lo đường cho con. Xin lỗi vì không biết đến sự hiện diện của con, xin lỗi con, con gái.”
Tôi sững sờ trước câu nói của ông ấy. Tôi không biết phải trả lời thế nào trước những lời nói của ông ấy.
Con gái? Ông ấy gọi tôi là con gái sao? Điều mà tôi hằng áo ước được nghe thấy từ trước đến nay.
Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
Đầu gối tôi mềm nhũn ra vì những gì tôi nghe thấy, tôi ngồi xuống chiếc ghế mà tôi ngồi vừa nãy. Những giọt nước mắt tôi đã cố kìm nén lại bắt đầu rơi.
“Làm sao? Làm sao mà ông biết chứ?” Tôi đã hỏi ông ấy trong khi nước mắt chảy hết hàng này đến hàng khác.
“Không quan trọng bằng cách nào mà bố biết được, con ạ. Nhưng bố rất vui khi biết đến sự hiện diện của con. Bố rất vui vì đã được gặp con. Con không biết bố đã mong muốn gặp được con như thế nào sau khi bố biết đến sự hiện diện của con đâu. Bố mong con sẽ tha thứ cho bố, Lục Doanh.” Tôi cảm nhận được bàn tay ông ấy đang nắm lấy tay tôi, hơi ấm bàn tay người bố mà tôi đã ao ước từ lâu.
“Hứa rồi nhé con gái. Bố sẽ lại đến gặp con sau. Con khônh biết bố đã vui như thế nào khi gặp được con đâu. Đặc biệt con còn giúp gia đình bố rất nhiều. Bố cũng rất vui khi con là bạn thân của con gái bố nữa. Bố rất vui khi hai đứa thân với nhau. Chỉ khác là bây giờ con còn thêm một thân phận là là chị gái của con bé nữa.” Ông ấy nói. Những lời ông ấy nói như kim đâm vào tim tôi.
Làm thế nào mà tôi có thể nói những việc mình đã làm với Yên Nhi cho ông ấy nghe?. Làm thế nào tôi có thể nói với ông ấy tôi đã đối xử với người em cùng cha khác mẹ như thế nào?.. Làm sao tôi có thể thừa nhận tôi là nguyên nhân khiến cho Yên Nhi phải đau khổ, phải rời khỏi nơi này chứ?
“Nhưng chú ơi, cháu-.”
“Hãy gọi chú là bố.”
“B-bố”
Tôi thấy ông ấy từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi ông ấy đi về phía chỗ tôi. Ông ấy từ từ quỳ một chân xuống trước mặt tôi, ông ấy mỉm cười với tôi.
“Bố có thể ôm con một cái không, con gái?” Ông ấy đã hứa khiến trái tim băng giá của tôi tan chảy, tôi cảm nhận được sự ấm áp của người bố khi ông ấy nói như vậy với tôi.
“Được chứ bố.” Sau đó, tôi cảm thấy vòng tay ấm áp của bố tôi, tôi đã đáp lại ông ấy bằng một cái ôm.
“Chỉ cần con cho bố một chuý thời gian, để bố có thể nói với vợ mình về con, Lục Doanh. Bố hứa, bố sẽ giải quyết chuyện này với mẹ của Yên Nhi và con bé.”
Tôi càng ôm ông ấy chặt hơn. Tôi không muốn nói về ông ấy nhắc đến Yên Nhi, tôi không muốn phá hỏng một trong những ký ức hạnh phúc của mình, tôi muốn hai chúng tôi như thế này hơn.
Em chỉ để nước mắt mặn chát tuôn rơi trên khuôn mặt mình.
Cả ngày hôm đó, chúng tôi chỉ toàn nói về những chuyện trong quá khứ của tôi, cách tôi vượt qua những thử thách trong cuộc sống. Trong lúc tôi kể lại những chuyện mà tôi trãi qua trong quá khứ, khuôn mặt bố tôi lộ rõ vẻ ân hận vì đã không ở bên cạnh tôi khi tôi không còn có ai bên cạnh.
Nhưng đối với tôi, những điều đó không sao cả, bởi vì ông ấy thậm chí còn không biết đến sự hiện diện của tôi, ông ấy còn không biết được mẹ tôi mang thai tôi kia mà. Tôi cũng chẳng thể trách được ông ấy.
Tôi không muốn khoảng thời gian này kết thúc. Tôi muốn mãi được ở trong khoảng thời gian này. Nhưng đã muộn. Con cũng đã đến lúc phải trở về nhà.