Chương 58
Bố đã đón nhận tấm lòng của cậu ấy vì bố biết cậu ấy thật sự muốn bù đắp cho gia đình chúng ta.”
Dừng một lúc lâu bố tôi mới lên tiếng một lần nữa. “Yên Nhi.”
Tất cả những gì bố nói với tôi đều là một điều gì đó thật khó tin, một điều gì đó thật mơ hồ. Tim tôi bây giờ giống như bị ngàn mũi kim đâm vào.
Tôi không bao giờ nghỉ anh ấy sẽ là người chăm sóc cho gia đình tôi, sau tất cả mọi chuyện.
Những giọt nước mắt mặn chát bắt đầu chảy ra từ mắt tôi. Những giọt nước mắt mà tôi đã cố kìm lại không rơi khi bố tôi kể về những chuyện sảy ra trong lúc tôi không có ở đây.
Tôi cảm thấy bố chạm vào má tôi lau đi những giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt tôi, ông nhẹ nhàng lau đi chúng.
“Đừng hận Sở Nhiễm, Yên Nhi. Bố biết cậu ấy đã làm rất nhiều điều có lỗi với con và gia đình chúng ta,” bố tôi nói khi ông nở nụ cười cay đắng nhìn tôi.
“Bố sẽ không khuyên con tiếp tục ở bên Sở Nhiễm, vì bố biết cậu ấy đã kết hôn. Bố chỉ muốn nói với con rằng, đừng đưa ra quyết định mà khiến cho sau này con sẽ hối hận.” Bố tôi nói thêm. “Bố biết Hạ Tuy cũng là một người đàn ông tốt. Bố có thể nhìn thấy điều đó qua cách cậu ấy đối xử với con. Nhưng, Yên Nhi. Con có thật sự yêu cậu ấy hay không?” Bố tôi hỏi.
Tôi muốn trả lời bố tôi. Nhưng dường như có thứ gì đó chặn ở cổ họng tôi. Khiến tôi không thể nào nói nên lời.
Đúng vậy. Tôi cũng tự hỏi chính mình rằng. Tôi có thật sự yêu Hạ Tuy hay không? Tôi mỉm cười với bố sau đó trả lời ông.
“Con nghĩ con có yêu Hạ Tuy hay không nó không còn quan trọng nữa, bố ạ. Điều quan trọng là anh ấy yêu con và con biết anh ấy sẽ không làm tổn thương con.”
Tôi nhìn thấy nụ cười nhẹ của bố dành cho tôi, sau đó ông nắm lấy vai tôi và ôm tôi nhẹ nhàng trong vòng tay.
Cái ôm đó của ông ấy đã cho tôi sự an ủi và cảm giác rằng tôi được an toàn trong vòng tay của ông ấy.
Sau cuộc trò chuyện của hai chúng tôi, bố bảo tôi trở lại bệnh viện, nhưng tôi chọn ở lại một mình trên chiếc ghế gỗ mà chúng tôi đã ngồi nói chuyện.
Khi nhìn thấy ông ấy rời đi, tôi bắt đầu cảm thấy một cảm giác nặng nề. Tôi không thể đếm được bao nhiêu lần tôi thở dài. Tất cả những gì tôi biết là lưng tôi đang dựa vào chiếc ghế dài bằng gỗ và mắt tôi đang nhìn lên bầu trời. Tôi ngăn những giọt nước mắt để chúng không rơi ra khỏi mắt mình.
“Tại sao anh không nói mọi chuyện với em, Sỡ Nhiễm? Tại sao anh lại muốn làm cho em ghét anh, căm hận anh? Tại sao anh lại muốn làm tổn thương em chứ?”
Tôi đã nghĩ trái tim mình đã không còn rung động khi nghe tên của anh ấy, nhưng tôi đã nhầm.
Xin lỗi, Sở Nhiễm. Em không biết cảm giác này là gì. Em không biết anh đã làm những gì cho gia đình em nữa. Nhưng em biết mình muốn có cơ hội để cảm ơn anh và cũng xin lỗi anh vì những lời nói của em, nó có thể gây tổn thương cho anh.
Nhưng em biết điều đó là không thể. Nó chỉ là những mong muốn của em. Nó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Cũng giống như tình yêu của chúng ta nó đã đi rất xa. Không thể nào níu lại được.
“Yên Nhi.” Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi tôi nghe thấy giọng nói của Hạ Tuy cách đó không xa.
Tôi quay đầu về phía nơi phát ra giọng nói của anh ấy và thấy anh ấy đang đi về phía tôi. Cho đến khi anh đi đến và ngồi bên cạnh tôi.
“Có chuyện gì sao? Hình như em vừa mới khóc.” Tôi nghe Hạ Tuy nói với giọng nói đầy vẻ lo lắng.
“Hạ Tuy. Chuyện là-“ tôi không biết mình nên bắt đầu từ đâu để kể cho Hạ Tuy nghe nữa. Làm sao tôi có thể kể những điều tốt mà Sở Nhiễm đã làm cho gia đình tôi với Hạ Tuy đây.
Nhưng tôi đã lấy hết can đảm để nói tất cả những điều này với Hạ Tuy. Tất cả mọi thứ mà bố tôi nói với tôi.
Sau khi kể lại câu chuyện ấy, tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi và buồn bã trong mắt Hạ Tuy. Tôi cảm nhận được điều đó qua cử chỉ của anh ấy, tôi từ từ tiến lại gần anh ấy tựa đầu vào vai anh ấy.
“Đừng lo, Hạ Tuy. Sẽ không có điều gì thay đổi đâu.”
“Em sẽ không bỏ rơi anh có phải không, Yên Nhi.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh. Nổi buồi hiện rõ trên khuôn mặt của anh ấy.
“Tại sao anh lại nghỉ em sẽ bỏ rơi anh chứ, Hạ Tuy. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Anh đừng lo lắng về chuyện đó.” Tôi cảm thấy tay anh ấy đặt trên đầu tôi, anh ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
“Đúng vậy, em sẽ không rời xa anh. Nếu em rời xa anh, anh sẽ điên lên mất.” Anh cười, nhưng tôi biết đó là nụ cười giả dối. Tôi thoáng nhìn khuôn mặt của anh ấy. Nhưng ngay sau đó tôi ôm chầm lấy anh khiến anh bất ngờ.
“Xin lỗi. Hạ Tuy. Nếu em làm anh cảm thấy lo lắng cho cảm xúc của em.” đó là tất cả những gì tôi nói tôi cảm nhận được cái ôm siết chặt của anh ấy như muốn nói rằng anh ấy sẽ không để tôi rời đi.
Tôi hy vọng mình sẽ không phạm sai lầm trong những quyết định của mình và tôi cũng hy vọng mình không làm tổn thương bất kỳ ai.