Chương 56
Chúng tôi đến phòng bệnh của mẹ tôi, tôi thở dài vài cái rồi mới nhẹ nhàng mở cửa phòng phòng bệnh của mẹ ra.
Khuôn mặt của bố ngay lập tức xuất hiện trước mặt tôi khi ông ấy nhìn về phía của. Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt ông ấy, nhưng nó rất nhanh biến mất.
“Yên nhi, con đã trở lại.” Ông ấy nhanh chóng dứng dậy rồi đi về phía tôi. Sau đó ông ấy ôm tôi vào lòng, một cái ôm thật ấm áp.
“Bố, con về rồi.”
“Thật tốt khi con đã trở về nhà, mẹ con và bố nhớ con rất nhiều,” bố nói.
Mắt tôi gần như trào nước mắt bởi niềm vui mà tôi đang cảm thấy. Tôi không biết chúng tôi đã ôm nhau trong bao lâu bởi cả hai chúng tôi đều cảm thấy háo hức cùng với hạnh phúc.
Cái ôm của chúng tôi chỉ bị phá vỡ khi tôi nhìn thấy một người phụ nữ đứng phía sau bố bà ấy đang cầm một cái bát trong tay.
Mắt tôi mở to rồi dần nhòe đi. Tôi không biết rằng sẽ đến lúc nào tôi mới có thể được gặp lại mẹ tôi. Tôi không biết rằng sẽ đến lúc nào tôi mới có thể nói chuyện và ôm lấy bà ấy một lần nữa.
Nhưng bây giờ bà ấy đang ở trước mặt tôi, bà ấy đã có thể ngồi và đứng dậy.
Tôi vội chạy đến ôm mẹ vào lòng như một đứa trẻ. “Mẹ! Con rất vui khi mẹ đã khoẻ lại,” tôi nói.
Tôi cảm thấy bà ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi và tôi cũng cảm thấy được cái ôm thật chặt của bà ấy.
“Yên Nhi, con gái. Mẹ cũng không nghỉ rằng mình sẽ khoẻ lại một cách nhanh chống như vậy. Cảm one con vì thời gian qua luôn cố gắng. Cảm ơn hai bố con vì đã không từ bỏ.” Tôi nhìn khuôn mặt của bà ấy rồi lắc đầu.
“Không đâu mẹ ơi. Chúng con sẽ không bao giờ tiwf bỏ việc chữ trị cho mẹ.” Khi tôi ôm lấy bà ấy, tôi nhận thấy ánh mắt của bà ấy đang nhìn ra hướng cánh cửa.
“Yên Nhi, là khách của con hay sao.” mẹ tôi vừa nói vừa nhìn ra cửa. Tôi kiên quyết lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình rồi mới trả lời bà ấy.
“À, đúng rồi. Bố mẹ!” Tôi ngay lập tức đi về phía cửa và nắm lấy tay Hạ Tuy.
“Anh ấy là Hạ Tuy, là người yêu của con ạ.” Tôi nhìn thấy bố mẹ tôi nhìn nhau, như thể rất ngạc nhiên trước lời nói của tôi. Nhưng tôi đã lờ đi nó.
“Con chào cô chú.” Hạ Tuy nói.
“Vào đi con trai.” Tôi nghe bố tôi nói với Hạ Tuy, khi ông ấy đang điều chỉnh cái ghế gần bàn.
Tôi thấy tiểu Bảo nắm chặt quần của Hạ Tuy rồi nấp sau chân anh ấy, thằng bé có vẻ như đang trốn ông bà của mình. Tôi mỉm cười với thằng bé sau đó đi đến bế thằng bé lên ôm nó vào lòng.
“Bố, mẹ còn muốn giới thiệu với hai người về thằng bé.” Tôi nói. Tôi cảm thấy Hạ Tuy chạm tay vào vai tôi như thể nói rằng tôi có thể làm được. “Đây là tiểu Bảo, con trai của con,” tôi lắp bắp giới thiệu thằng bé với bố mẹ.
“Con của con sao!?” Ba mẹ tôi cùng nói. Tôi biết điều này sẽ làm họ sốc bởi từ trước đếm giờ tôi không bao giờ nhắc đến tiểu Bảo với họ.
“Yên Nhi, con trai của con là một cậu bé rất đẹp trai,” mẹ cười nói. “Mẹ không nghỉ rằng chúng ta đã có cháu,” nghe mẹ nói mà lòng tôi vui lắm.
“Cháu tên là gì.” Mẹ tôi hỏi thằng bé
“Dạ, cháu tên là Thế Bảo, nhưng mẹ cháu thường gọi cháu là tiểu Bảo ạ.” Thằng bé nói
Tôi đã nghĩ điều đó sẽ ảnh hưởng xấu đến họ, nhưng họ có vẻ họ rất vui khi gặp cháu trai của mình.
Mẹ bế tiểu Bảo qua chỗ bà ấy. Cảm giác tốt đến mức tôi cảm thấy như có một cái gai được nhổ ra khỏi lồng ngực, bởi vì tôi thấy rằng họ đã chấp nhận tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo là con trai của cháu với Yên Nhi sao?” Bố tôi nhìn Hạ Tuy nói.
Tôi thấy Hạ Tuy định mở miệng nhưng tôi đã ngăn anh ấy lại rồi nắm tay anh ấy trả lời bố tôi.
“Vâng, thưa bố. Thằng bé là con trai của bọn con.” Tôi nói khi tay vẫn đang nắm chặt tay của Hạ Tuy.
Tôi biết nói dối họ là không đúng, nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài cách nói dối họ.
Tôi không biết tại sao, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của bố dường như thay đổi khi nghe tôi nói điều đó. Bố tôi đang cười, nhưng tôi nụ cười ấy có điều gì đó không đúng lắm.
Hạ Tuy, tôi và bố ngồi ở bộ bàn ghế cách giường bệnh của mẹ không xa. Chúng tôi đang nhìn mẹ cùng tiểu Bảo đang chơi với nhau trên giường bệnh. Cho đến khi bố tôi ông ấy lên tiếng.
“Yên nhi, chúng ta nói chuyện có được không?”
“À, được thưa bố.”
“Nếu có thể chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện.” Những lời bố nói, khiến tôi ngạc nhiên.
“Được ạ.” Sau đó tôi đi theo bố ra bên ngoài. Tôi cũng đã giao tiểu Bảo cho Hạ Tuy.
Khi rời phòng bệnh của mẹ, chúng tôi đến công viên gần nhất bên ngoài bệnh viện, bố và tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ đối diện với dòng sông trong xanh.
“Bố, có chuyện gì cần nói với con hay sao.” Tôi nói tronh khi tôi đang nhìn bố.
“Nói thật cho bố biết đi, Yên Nhi. Tiểu bảo có thật sự là con trai của con với Hạ Tuy hay không?”
Mắt tôi mở to vì những gì ông ấy nói. Tim tôi đập rất nhanh vì những gì tôi nghe được.
“Y-ý bố là sao ạ? Tất nhiên tiểu Bảo là con trai của chúng con rồi ạ.” Tôi gượng cười, nhưng giọng nói tôi hiện rõ sự run rẩy.
Bố nhìn vào mắt tôi và tôi có thể thấy khuôn mặt nghiêm túc của bố.
“Đứa trẻ đó, khônh có một chút nào giống Hạ Tuy cả.” Dừng một chút rồi bố tôi mới nói tiếp “thằng bé trong giống Sở Nhiễm hơn.”
Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi vì những gì ông ấy nói.
Làm thế nào mà ông ấy biết Sở Nhiễm? Ông ấy nhìn thấy trên tạp chí hay sao? Nhưng điều đó là không thể, bởi vì sự chú ý của bố đang tập trung vào việc chăm sóc mẹ. Bằng cách nào mà ông ấy lại biết Sở Nhiễm?