Chương 55
Dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi tôi cảm thấy một bàn tay siết chặt lòng bàn tay mình. Tôi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tôi nhìn thấy Hạ Tuy nhìn tôi với khuôn mặt đầy tươi cười. Nụ cười ấy làm cho tôi cảm thấy an tâm hơn, không còn lo lắng quá nhiều nữa.
“Chúng ta được trở về nhà rồi, Yên nhi.” Hạ Tuy nói với tôi.
Tôi cười với anh ấy một cách dè dặt và sau đó đáp lại những gì anh ấy nói
“Ừ, chúng ta đã về nhà rồi.”
Sau khi gọi taxi, chúng tôi lập tức lên xe. Đầu tiên chúng tôi đến nhà Hạ Tuy để gặp mẹ anh ấy. Khi chúng tôi đến nhà của anh ấy.
“Yên Nhi.” Tôi gần như suýt nữa thì ngã xuống, đột nhiên mẹ của Hạ Tuy ôm lấy tôi khiến tôi hoàn toàn bất ngờ trước những hành động ấy.
“Cuối cùng bọn con cũng đến rồi. Vào nhà đi, vào đi.”
Chúng tôi bước vào nhà của họ, đầu tiên Hạ Tuy đưa tiểu Bảo vào căn phòng của anh ấy bởi thằng bé đã ngủ quên vì quá mệt sau một chặng đường dài.
Tôi đặt đồ đạc của mình xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách của họ.
“Yên nhi, đến bài ăn gì trước đi đã. Chắc các con cũng chưa ăn gì sau chặng đường dài.”
“Vâng, thưa cô.” Tồi tôi bước lại gần đếm cái ghế trống gần chỗ mẹ Hạ Tuy ngồi xuống.
“Đừng gọi là cô nữa, gọi là mẹ đi, dù gì sau này cũng gọi không bằng bây giờ gọi luôn cho quen” bà ấy cười toe toét khi nói với tôi.
“Vâng thưa c-mẹ.” Tôi nói một cách e dè.
“Như vậy tốt hơn nhiều phải không? Bởi vì chẳng bao lâu nữa cháu và con trai mẹ cũng sẽ kết hôn.” Tôi gần như phun hết nước đang uống khi nghe những gì bà ấy nói.
Tôi lau miệng bằng khăn tay rồi nói. “Không phải bây giờ còn quá sớm để nói đến chuyện kết hôn hay sao.”
“Không đâu… Yên nhi, cháu cũng đã không còn trẻ nữa.” tôi nghe bà ấy nói trong khi rót đang một cốc nước.
“Mẹ đừng găp áp lực cho cô ấy.” Tôi quay đầu lại nhìn khi nghe giọng nói của Hạ Tuy vọng xuống từ cầu thang.
“Mẹ chỉ đang nhắc nhở con bé mà thôi, con trai.”
“Không cần đâu mẹ. Vì con tin tưởng vào tình cảm của Yên Nhi, anh nói có đúng không, Yên Nhi?” Hạ truy nói với mẹ mình sau đó quya sang nhìn tôi hỏi.
Tôi đã không trả lời câu hỏi của anh ấy, bởi tôi cũng không chắc rằng mình có tình cảm với anh hay không.
Sau khi chúng tôi ăn uống và nói chuyện một lúc. Tôi để Hạ Tuy và mẹ anh ấy nói chuyện với nhau. Tôi đi lên phòng Hạ Tuy để xem tiểu Bảo đac tỉnh hay chưa, tôi định đánh thức thằng bé dậy nếu thằng bé chưa tỉnh ngủ để thằng bé ăn uống.
Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy bé đã tỉnh và đang nhìn vào bức ảnh được đặt trên bàn, gần chiếc giường nơi thằng bé đang nằm.
Tôi từ từ đi đến gần chỗ thằng bé sau đó nguồi xuống bên cạnh thằng bé.
“Con đang bận xem bức ảnh này hay sao.” Tôi nói với tiểu Bảo.
“Mẹ ơi, đây có phải là chú Hạ Tuy và gia đình cỉa chú ấy không ạ?” Tôi nhìn vào bức ảnh mà thằng bé đang xem. Đây là ảnh của Hạ Tuy khi anh ấy còn nhỏ. Anh ta đang cầm cần câu và cha anh ta đang ôm vai anh ta. Mẹ của anh ấy có vẻ sợ con cá trong bức ảnh của họ.
Họ đều nở nụ cười tươi trên môi, chứng minh họ là một gia đình hạnh phúc và trọn vẹn.
“Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ gặp lại bố sao ạ.” Tiểu bảo hỏi khiếm tim tôi đau nhói.
Tại sao thằng bé lại hỏi những điều này?
“Tiểu bảo nghe mẹ nói này.” Tôi nắm lấy vai của thằng bé để thằng bé đối mặt với tôi.
“Bố con đã có một gia đình hạnh phúc, mẹ cá là con không muốn phá hoại nó phải không? Và còn cũng không muốn nhìn thấy mẹ buồn mà phải không?”
Thằng bé vội gật đầu rồi nhìn tôi.
“Đúng ạ. Mẹ, con không muốn nhìn thấy mẹ phải buồi.” Tôi xoa đầu thằng bé rồi ôm thằng bé vào lòng.
Mẹ cũng rất muốn gặp lại bố con, tiểu bảo. Nhưng mẹ biết nó không thể.
****
Sau hôm đó, bây giờ tôi, Hạ Tuy và Tiểu Bảo đang thu xếp lại đồ đạc để đến bệnh viện nơi bố mẹ tôi đang điều trị để thăm họ.
Chúng tôi bắt taxi để đến đó. Mỗi con đường mà chúng tôi đi qua đều khiến nhịp tim tôi đập rất nhanh.
Tôi nuốt nước bọt vài lần khi nhìn chằm chằm ra ngoài bên cửa sổ xe.
Nếu bố mẹ bị sốc thì sao? Điều gì sẽ xảy ra khi hai người họ gặp tiểu Bảo? Họ sẽ phản ứng như thế nào khi biết tôi có con? Thật đáng sợ khi nghỉ về những điều đó.
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi tôi cảm thấy một lòng bàn tay ấm áp đặt trên tay mình. Tôi quay sang và thấy khuôn mặt của Hạ Tuy đang mỉm cười với tôi.
“Yên Nhi, bình tĩnh lại. Còn có amh ở đây.” Tôi chỉ cười nhẹ rồi gật đầu với anh.
Tôi biết Hạ Tuy vẫn đang ở đây bên cạnh tôi, nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng khi nghỉ về phản ứng của bố mẹ mình.