Chương 52
“Có thể là anh ấy biết anh đã giành được trái tim của em, nên anh ấy chịu thua đó mà. Có thể anh ấy tặng nó như một lời chúc phúc cho chúng ta.” anh nói và sau đó nháy mắt với tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy đỏ bừng mặt vì những gì anh nói. Tôi chuyển ánh nhìn sang chỗ khác.
“Em còn chần chờ gì nữa, Yên Nhi. Mau vào bên trong chuẩn bị mọi thứ rồi chúng ta xuất phát thôi nào!.”
“Nhưng, Hạ Tuy.”
“Không nhưng nhị gì cả. Mau chuẩn bị rồi đi thôi.”
Hạ Tuy nắm lấy vai tôi sau đó đẩy cơ thể tôi vào phía bên trong cửa căn hộ của tôi, nhẹ nhàng đẩy tôi đi vào bên trong căn hộ của tôi.
Tôi không nói gì nữa vì tôi biết với cái tính bướng bỉnh và cứng đầu của anh thì dù tôi có nói thêm bất cứ điều gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không nghe theo.
***
Sau khi vào bên trong, tôi đánh thức tiểu Bảo dậy, sửa soạn cho thẳng bé xong, tôi quay sang sửa soạn cho bản thân mình. Sau đó chúng tôi rời khỏi căn hộ của tôi. Chúng tôi đi đến nơi được ghi bên trên tâm vé.
Khi chúng tôi đến trước một công viên giải trí lớn. Tôi thoáng nhìn khuôn mặt của tiểu Bảo. Sự phấn khích cùng niềm vui của những gì thằng bé nhìn thấy nó có thể được nhìn thấy trên khuôn mặt của thằng bé.
Công viên giải trí lớn nằm gần một vùng biển rộng lớn với những con tàu du lịch. Tôi cảm thấy ở đây sẽ sẽ rất tuyệt khi vào ban đêm.
“Đi thôi nào.” Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi tôi nghe thấy giọng nói của Hạ Tuy.
“Đi thôi.” Nói xong chúng tôi bước vào bên trong.
Chúng tôi đưa vé cho người soát vé sau đó vui vẻ bước vào bên trong để tận hưởng.
Trò chơi đầu tiên chúng tôi là vòng quay ngựa gỗ. Tôi bế tiểu Bảo lên đặt thằng bé ngồi lên con ngựa gỗ phía trước và tôi ngồi ngay phía sau thằng bé.
Chúng tôi đợi một lúc thì nó bắt đầu quay. Tôi có thể nhìn thấy niềm vui hiện trên khuôn mặt con trai mình khi nó chơi vòng quay ngựa gỗ.
Khi vòng quay bắt đầu quay. Tôi nhìn Hạ Tuy đứng bên ngoài cách chúng tôi không xa.
Anh ấy đang nhìn tôi và tiểu Bảo rồi mĩm cười. Có điều gì đó khiến tôi hạnh phúc. Nhìn chúng tôi trong giống như một gia đình thật sự vậy. Tôi cảm thấy như chúng tôi là những người duy nhất trong toàn bộ sân chơi khi mặt chúng tôi nhìn chằm chằm nhau.
“Mẹ, thử trò chơi này có được không ạ?.” Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi tôi nghe thấy giọng nói của tiểu Bảo sau đó tôi quay sang nhìn thằng bé.
“Chắc chắn là được rồi, con trai.”
Chúng tôi chơi hết trò này đến trò khác, chơi đến mức tiểu Bảo kiệt sức, ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi.
Khi chúng tôi đang đi bộ ra khỏi công viên giải trí, Hạ Tuy đã bế tiểu Bảo khỏi tay tôi. Anh ấy bế thằng bé lên và để thằng bé ngủ trên vai của anh ấy.
Hạ Tuy chìa tay về phía tôi như muốn nói đi thôi. Tôi nhìn bàn tay chìa ra của anh ấy rồi tôi mỉm cười.
Tôi nắm lấy tay anh ấy và để những ngón tay chúng tôi dan xen vào nhau. Tôi nhận thấy đôi mắt của Hạ Tuy ngạc nhiên mở to trước những hành động của tôi, tôi chỉ nhìn anh ấy rồi mỉm cười.
Tôi muốn cảm ơn Hạ Tuy khi anh ấy một lần nữa sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi. Để tôi một lần nữa là chính mình. Cho tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được người khác quan tâm và chăm sóc mình.
Chúng tôi thậm chí còn chưa rời khỏi công viên. Có một người đàn ông mặc vest đen chặn đường chúng tôi lại hỏi. “Cô Yên Nhi và anh Hạ Tuy phải không ạ.”
“Là chúng tôi, có chuyện gì hay sao.” Hạ Tuy nói.
“Dạ không có chuyện gì sảy ra đâu ạ, tôi đến để nó bữa tối đã đặt cho hai người trên tàu du lịch đã được sẵn sàng rồi ạ.” Tôi và Josh nhìn nhau khó hiểu bởi những gì chúng tôi nghe được, nhưng vì cả hai chúng tôi cũng đều đã đói nên chúng tôi chỉ đi theo người đàn ông kia.
Có thể nó cũng nằm trong kể hoạch của Sở Nhiễm. Một chiếc tàu du lịch lớn màu trắng đập vào mắt chúng tôi. Ánh sáng xanh xung quanh nó rất đẹp.
Những lá cờ treo trên tàu du lịch trông giống như một bữa tiệc. Khi chúng tôi đi lên con tàu và đi vào bên trong boong tàu du lịch. Mắt chúng tôi có thể thấy rõ cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên biển. Tôi nhìn quanh con tàu và thấy những nghệ sĩ vĩ cầm đang nhồi ở phía trước mũi tàu.
Xung quanh bàn là những cánh hoa hồng trắng, trên bàn còn có thức ăn đã được chuẩn bị.
Tôi muốn đánh thức tiểu Bảo dậy nhưng thằng bé đã ngủ rất say. Tôi không thể đánh thức thằng bé dậy được. Tôi thấy Hạ Tuy đặt Tiểu Bảo lên chiếc ghế sofa gần bàn nhất để thằng bé tiếp tục ngủ. Sau đó anh ấy lại đi về phía nơi tôi đang đứng.
“Lát nữa thằng bé dậy, chúng ta mua đồ ăn cho thằng bé sau có được không.” Hạ Tuy hỏi.
“Được” tôi trả lời.
“Vâng được rồi, đi nào Yên Nhi. Anh đói rồi.” Anh ấy nhanh chóng đi đến cái bàn của chúng đã được chuẩn bị đồ ăn gần đó. Tôi chỉ cười vì sự trẻ con của anh. Tôi đi về phía anh ấy. Anh ấy kéo ghế để tôi tôi ngồi xuống sau đó cũng ngồi đối diện mặt tôi.