Chương 33
Tôi không biết những gì tôi cảm thấy. Tôi có nên hạnh phúc không? Tôi có nên khóc không?Tôi nên làm gì bây giờ?
Nhưng bây giờ, bất kể tôi làm gì, tất cả đều sai, bởi vì người đàn ông tôi hẹn hò đã có gia đình.
“Xin lỗi, cô Yên. Tôi có một bệnh nhân cần chăm sóc, đây là kết quả xét nghiệm của cô.” Sau đó anh ta đưa cho tôi một mảnh giấy và một bản sao kết quả siêu âm.
Tôi cảm thấy tay mình run lên khi với lấy tờ giấy đó, sau đó bác sĩ phụ khoa mà tôi đang nói chuyện rời đi.
Khi mắt tôi tập trung vào một vòng tròn trong bức ảnh đen trắng này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Tôi hạnh phúc khi nhìn thấy nhịp tim của đứa bé được viết trên giấy.
Tôi đưa mặt lại gần bức ảnh nhỏ rồi đưa ngón tay lên xoa nó.
“Chào con. Mẹ là mẹ của con.” Dù khuôn mặt mẹ tươi cười nhưng mẹ không thể ngăn được những giọt nước mắt đang rơi.
“Xin lỗi con. Xin lỗi nếu mẹ đã làm con đau. Xin lỗi nếu mẹ là mẹ con, cuộc đời không tốt đẹp và nhân cách tệ hại.” Tôi nhẹ nhàng đặt mảnh ảnh lên ngực rồi ôm chặt lấy nó.
“Đừng lo lắng, con của mẹ. Mẹ sẽ chăm sóc con. Cho dù con không có bố, con cũng sẽ không cảm thấy mình cô đơn, mẹ vừa làm mẹ cũng sẽ vừa làm bố của con. Mẹ yêu con, cục cưng của mẹ.” Nước mắt tôi tuôn ra nhiều hơn, những giọt nước mắt hạnh phúc và những giọt nước mắt của hy vọng mới.
Ngay cả khi người tôi yêu rời bỏ tôi, tôi biết con tôi sẽ không rời bỏ tôi.
****
Sau khi tham khảo ý kiến bác sĩ, tôi bắt đầu đến hiệu thuốc mua những loại thuốc được bác sĩ kê cho tôi. Tôi bắt đầu xây dựng lại bản thân mình. Tôi đang nghĩ xem làm thế nào để thú nhận chuyện này với bố mẹ, tôi đang nghĩ xem họ sẽ nói gì, nhưng chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã líu lưỡi.
Tôi có nên nói với họ không? Có nên không? Tôi đang nghĩ đến nếu mẹ tôi bà ấy phát hiện ra. Bà ấy sẽ có phản ứng như thế nào.
Suy nghĩ của tôi rối bời, lúc đầu tôi chìm đắm trong đó, sau đó tôi ôm và xoa cái bụng nhỏ của tôi.
“Mẹ hi vọng con hiểu, bé con. Nếu chúng ta không nói với ông bà của con trước thì sao?” Rồi tôi cười yếu ớt.
Tôi bắt đầu đi bộ trở về nhưng tôi rất ngạc nhiên trong số những người tôi sẽ gặp, người đầu tiên tôi gặp không phải là bố mà tôi, mà là Lục Doanh, vợ của Sở Nhiễm.
Cô ấy để ý thấy tôi đang nhìn về phía cô ấy, rồi cô ấy vẫy tay rồi mỉm cười với tôi, cô ấy chạy đến chỗ tôi.
Tôi nhanh chống lấy thuốc rồi cách chúng vào trong túi sách của mình.
“Này Yên Nhi. Cậu bị làm sao thế”
“Không sao đâu. Lục Doanh” tôi mỉn cười với cô ấy.
“Cậu đang đi đâu thế” cô ấy hỏi
“Không có gì, mình đang đi dạo thôi.”
“A, cùng mình đi mua sắm trước đi, cậu muốn cái gì mình đều mua cho cậu.” Đồng thời, cô ấy có vẻ thích thú cười.
“Ồ, Lục Doanh không cần-” Nhưng trước khi tôi có thể nói không, cô ấy đã ngay lập tức kéo tôi vào một trung tâm thương mại gần nơi chúng tôi đang ở.
“Ồ, không có gì,” cô nói với một tiếng cười. “Mình có thể mua tất cả những thứ cậu muốn, Yên Nhi.”
Dường như có điều gì đó thay đổi trong giọng nói của Lục Doanh như thể cô ấy đang nói với tôi rằng cô ấy là người giàu nhất.
Nhưng tôi đã gạt chuyện đó ra khỏi đầu, có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng nó mà thôi.
Tôi chỉ mỉm cười khi thấy Lục Doanh hạnh phúc với những gì cô ấy đang làm, cô ấy chủ yếu mua quần áo và giày dép bằng một tấm thẻ đen.
Mắt tôi vô tình thoáng thấy một chiếc balo nhỏ, tôi thoáng thấy một chiếc váy trẻ em dễ thương. Bàn tay tôi dường như có sự sống của riêng nó, bởi vì tôi đột nhiên chạm vào ngón tay của mình vào chiếc váy và khẽ mỉm cười.
“Đầm trẻ em?” Vai tôi giật nảy lên khi nghe thấy giọng nói của Lục Doanh tôi ngay lập tức bỏ tay ra khỏi chiếc váy. “Cậu muốn một chiếc váy trẻ em sao Yên Nhi?”
“À, không. Tôi chỉ thấy nó dễ thương thôi.” Cô ấy nhìn chiếc váy trẻ con mà tôi đang cầm lúc nãy, ánh mắt cô ấy quay lại nhìn tôi với đôi mắt đầy thắc mắc.
“Dù sao thì, đi thôi,” tôi nghe thấy Lục Doanh nói trong khi tay cầm đồ của cô ấy.
Chúng tôi nhanh chóng lên xe của cô ấy, tôi muốn về nhà nhưng cô ấy còn mời tôi đi ăn. Cả ngày chúng tôi ở bên nhau, tôi hầu như không nói gì, hầu như không một từ nào thoát ra khỏi miệng.
Tôi nên nói gì với bạn mình? Chúc mừng? Tôi không thể, tôi không thể, bởi vì chỉ nghĩ về điều đó tôi sẽ lại khóc.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi cũng đến được nhà hàng yêu thích của cô ấy và bắt đầu dùng bữa.
“Yên Nhi, cậu có biết rằng Sở Nhiễm đã nói chúng mình sẽ đến Hawaii hưởng tuần trăng mật không? Điều đó không lãng mạn sao?”
“Ừ,” tôi nói khi cúi xuống và cắn một miếng một món ăn trên đĩa của tôi.
“Tại sao cậu có vẻ buồn, có vấn đề gì sao, Yên Nhi?” Tôi ngẩng đầu lên vì những gì cô ấy nói.
“Hả? À, không có gì đâu Lục Doanh. Tôi chỉ thấy khó chịu thôi.”
Nhưng không hiểu vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy dạ dày quặn lên, tôi nhìn chằm chằm vào món ăn mình đã ăn, món này là món tôi thích nhất, nhưng bụng tôi có vẻ ghét nó và tôi cảm thấy buồn nôn.
Cho đến khi tôi không thể ngăn mình được nữa, tôi nhanh chóng đứng dậy và chạy đến gần nhà vệ sinh, tôi thậm chí còn nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Lục Doanh khi tôi đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh.