Chương 14: Chung Phòng
“Đắng quá, pha lại” anh nói
bởi vì anh ấy không muốn uống những thứ khác, nên tôi chỉ có thể đi pha lại ly cà phê khác cho anh ấy.
“Quá ngọt. Làm lại”
“Quá ngọt” tôi lặp lại lời anh ấy.
“Không có vị. Làm lại”
“Thiếu creamer. Làm lại”
Quá bức xúc, tôi đã không thể khống chế cảm xúc của mình lại.
“Vấn đề của anh là gì?Tôi thường pha như thế. Và đã từng đưa chúng cho anh trước đây!” Tôi hét vào mặt anh ấy.
Anh ấy không trả lời hay có bất cứ phảm ứng gì trước lời tôi nói. Anh ấy vẫn tiếp tục gõ bàn phím trên bàn.
“Nếu anh không vừa ý với những gì mà tôi pha, anh có thể tự mình làm nó” Tôi lấy tách cà phê được đặt ở bàn của anh ấy. Nhưng anh lập tức giữ lấy tay tôi “Cứ để nó ở đó,” anh ta nói rồi ném cho tôi một cái liếc vào mặt tôi. Tôi buông ly cà phê, rồi anh cũng buông tay tôi.
“Chỉ đơn giản là cà phê, tôi có thể làm điều đó”
“Ồ! Hy vọng là vậy, lần sau anh có thể tự làm.”
Tôi thấy đôi mắt sắc lạnh của anh ấy nhìn trộm tôi nhưng tôi không nhúc nhích, tôi đáp lại bằng một cái nhìn sắc lẹm.
“Bây giờ cô đang trả treo với tôi đấy à,” anh vừa nói vừa liếc xéo tôi một cái rồi quay lại với việc đang làm, tôi chỉ im lặng không nói một lời.
“Chuẩn bị vé máy bay cho tôi. Tôi có cuộc họp quan trọng ở nước M.”
“Vâng. Tôi có thể biết ngày và giờ cụ thể được không?”
“Sáng mai, 7h, cô sẽ đi cùng với tôi.”
Tôi mở to mắt khi nghe anh nói.
“Hả? Sao tôi phải đi cùng anh?”
“Cô muốn vi phạm điều khoản trong hợp đồng sao?”
“N-nhưng.”
“Còn nữa, đặt khách sạn. Một giường cỡ lớn.”
Tôi không thể làm gì khác ngoài thở dài. Tay vẫn viết lên quyển sổ nhỏ những gì mà anh ấy yêu cầu.
“Tôi đã rỏ, thưa giám đốc. Hai phòng ngủ một giường cỡ lớn.”
“Không đúng. Chỉ một phòng và một giường”
“Vậy, tôi sẽ ngủ ở đâu, trên sofa sao?”
Anh dừng việc đang làm trên máy tính lại. Tay rời khỏi bàn phím, từ từ đứng dậy. Anh từ từ bước đến chỗ tôi đang đứng. Đưa mặt anh lại gần tôi.
“Chúng ta ngủ chung phòng, chung giường, điều này còn xa lạ sao.” Rồi anh nở một nụ cười tinh quái.
Tôi không biết mình đã cảm thấy gì, nhưng đột nhiên mặt tôi nóng lên và tôi nhận ra má mình ửng đỏ. May mắn thay, tôi đã tìm được cách thoát khỏi anh ấy và nhanh chóng bước rời khỏi văn phòng của anh ấy.
Tôi trở về bàn làm việc của mình, bắt đầu làm việc. Tên đàn ông vô liêm sĩ! Anh cho rằng có thể ép tôi ở cùng phòng với anh hay sao? Tôi sẽ đặt chuyến bay về sau khi công việc hoàn thành. Cô nghĩ thầm trong lòng.
***
Sáng hôm sau chúng tôi có mặt ở sân bay lúc 7h kém. Hoàn tất xong các thủ tục, chúng tôi lên máy bay. Sau gần nhiều giờ ngồi trên máy bay, chúng tôi đã xuống máy bay một cách an toàn. Theo đúng như kế hoạch chúng tôi có cuộc gặp gỡ với các giám đốc điều hành của các công ty khác.
Một trong những công ty lớn là tập đoàn họ Lôi thuộc sở hữu của Giám đốc điều hành Sở Nhiễm của chúng tôi. Thật buồn cười khi nghĩ rằng Tập đoàn Lôi thị có cùng họ với bạn trai cũ của tôi, Lôi Trí Thành.
“Đưa tài liệu cho tôi,” anh ra lệnh.
Vâng thưa tổng giám đốc.” Tôi đang bàn giao các tài liệu và ý kiến mà các giám đốc điều hành đã đưa cho chúng tôi trước đó.
Chúng tôi mất cả đêm để xem xét lại chúng. Sở Nhiễm là người như thế, làm việc một cách rất nghiêm túc, giống như anh ấy sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho công ty.
Đôi khi, tôi tự hỏi, anh ấy thật sự muố lập gia đình chưa? Anh ấy đến văn phòng sớm và về nhà muộn. Tôi lắc cái đầu của mình để thoát khỏi những suy nghỉ trong đầu.Tôi quan tâm đến cuộc sống cá nhân của anh ấy làm gì?
“Đi nào.”
Dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi anh ấy đột ngột lên tiếng.
“Vâng.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận ra rằng tôi đã quên một cái gì đó. Rồi đột nhiên mắt tôi mở to khi nhìn vào đồng hồ. Cái quái gì vậy? Tôi quên chuyến bay về nhà sao
“Có vấn đề gì vậy?” Sở nhiễm nói.
“Không, không ạ.”
Đã quá muộn khi muốn đặt một chuyến bay về nhà. Tôi chỉ có thể về khách sạn cùng anh ấy. Tôi đã suýt khóc vì điều ngu ngốc mà mình đã làm, làm thế nào tôi có thể quên chuyến bay về nhà?
Bây giờ, tôi phải làm gì? Chắc chắn khi tôi đi cùng anh ấy thì không thể không có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng tôi. Một người phụ nữ và một người đàn ông ở trong cùng một căn phòng, sẽ không xảy ra chuyện gì?
“Yên Nhi, cô không nghe thấy tôi nói gì hay sao? Tôi nói đi thôi.”
Sau đó, tâm trí tôi quay trở lại. Tôi thấy anh ấy đứng ở cửa, chuẩn bị ra ngoài. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tự cầu nguyện cho bản thân tôi. Tôi đi theo anh ấy ra đến bãi đổ xe, chúng tôi lên xe, chiếc xe đi về hướng khách sạn mà chúng tôi đã đặt trước đó.
Khi tới khách sạn tôi đã đặt, tôi không nghỉ rằng nó đẹp như thế và nhìn nó thật quý phái. Như một cái cung điện vậy.
Tôi tới quầy lễ tân nhận thẻ phòng, khi nhận được thẻ phòng chúng tôi đã lên phòng mình.
Cô không đi tắm hay sao?” Tôi nghe anh nói trong khi đang sắp xếp đồ đạc của mình ở một bên giường.
“T-tôi sẽ tắm sau, anh tắm đi trước,” tôi lắp bắp.
“Tốt, bởi vì tôi không muốn một cơ thể bẩn thỉu.” Rồi anh cười như ác quỷ.
“Tôi không hiểu anh nói gì!” Tôi hét vào mặt anh ấy trong khi khoanh tay lại. Tôi thấy anh bước vào phòng tắm, còn lại một mình tôi, đứng trong một căn phòng rộng, căn phòng này rất đẹp, cũng rất rộng.
Có một cửa sổ lớn bên trong. Cửa sổ này cao gần chạm trần, có hai tấm rèm buộc ở một bên. Ánh đèn của thành phố hiện rõ như những vì sao bên dưới. Nếu bạn nhìn có thể nhìn thấy, nó giống như xem một rạp chiếu phim với kích thước và chiều rộng của cửa sổ.
Ở giữa căn phòng này là một chiếc giường lớn với ga trải giường màu trắng. Ở hai đầu của không gian phòng có hai cây lớn.
Nghĩ lại thì căn phòng này còn rộng hơn cả căn hộ của tôi.
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi tôi nghe thấy tiếng vòi hoa sen ngừng phát ra từ phòng tắm. Đó là một dấu hiệu cho thấy anh ấy đã tắm xong. Tôi ngay lập tức đi đến túi của tôi. May mắn thay, tôi nhớ rằng mình có một bộ quần áo để thay và một chiếc túi ngủ. Tôi luôn mang nó bên mình, bởi vì đôi khi, tôi có thể ngủ quên trong văn phòng vì khối lượng công việc tôi làm.
Sau khi nhìn anh ấy ra khỏi phòng tắm, tôi lập tức chạy vào trong. Nếu tôi có thể ngủ ở đây, tôi sẽ làm.