Chương 1601: Esteemed Guest - Vị Khách Được Kính Trọng
Sunny khựng lại trong chốc lát, rồi mỉm cười lịch sự.
“À. Trong trường hợp này, có vẻ tôi sẽ bận rộn trong bếp sớm thôi.”
Khuôn mặt cậu không để lộ cảm xúc gì, nhưng bên trong cậu có chút bất ngờ.
‘Hôm nay là ngày gì vậy?’
Cậu đã lang thang trong Dream Realm (Cõi Mộng) một mình khoảng ba năm sau khi trở thành Saint (Thánh Nhân) chỉ quay lại với vòng tay của nền văn minh một năm trước. Vì vậy, Brilliant Emporium chưa mở cửa quá lâu. Trong thời gian đó, Sunny đã chạm mặt một vài thành viên của nhóm, nhưng chuyện đó không xảy ra thường xuyên.
Và chắc chắn là không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Đó là cách mà cậu thích. Cậu có thể mâu thuẫn với chính mong muốn đó — suy cho cùng, lý do chính mà Sunny chọn mở cửa hàng của mình ở Bastion là vì nhiều người bạn cũ của cậu ở đây. Chà… còn một lý do khác nữa, nhưng đó là yếu tố quyết định.
Tuy nhiên, trong khi cậu có thể giữ một mức độ bình thản khi gặp những người như thầy Julius hoặc các bất quy tắc, thì điều đó lại khác với những người bạn cũ của mình. Ở gần họ vừa ngọt ngào vừa đau đớn… nhưng phần lớn là đau đớn. Đó là lý do tại sao cậu vừa khao khát gặp lại họ nhưng cũng muốn tránh xa bằng mọi giá.
Sunny biết rằng nếu tiếp xúc gần gũi hơn với các thành viên nhóm chỉ khiến cậu đau khổ và dằn vặt. Dù vậy, đôi khi cậu vẫn bị cám dỗ từ bỏ lý trí và hòa nhập lại với họ.
May mắn thay, cuối cùng thì lý trí vẫn luôn chiến thắng.
Dù sao đi nữa…
‘Bình tĩnh nào. Dù sao thì chỉnh mình cũng tự chuốc lấy điều này mà.’
Brilliant Emporium không chỉ dễ dàng thu hút sự chú ý của các thế lực địa phương, mà còn có cả Aiko. Hiện chỉ còn chưa đến một trăm người sống sót từ Forgotten Shore, và cô ấy là một trong số đó. Nhiều thành viên của Fire Keepers có mối quan hệ thân thiện với cô ấy, vì vậy họ thường ghé qua nơi cô ấy làm việc.
Đáng tiếc, điều đó không chuyển thành doanh thu bán Memory (Ký Ức) — vì là lực lượng chiến đấu tinh nhuệ dưới sự lãnh đạo của Nephis, họ không chỉ có quyền tiếp cận những vũ khí và trang bị tốt nhất mà Great Clan Valor có thể cung cấp, mà còn dành hầu hết thời gian của họ trên các chiến trường đầy thảm khốc, tự kiếm cho mình những Memory mạnh mẽ.
…Kai và Effie cũng nằm trong số bạn của Aiko. Đó là cách mà Sunny thiết lập mối quan hệ hợp tác với Beast Farm ngay từ đầu.
Cậu thở dài và gọi Little Ling’s Dad.
“Xin mời vào. Tôi sẽ rót cho cậu thứ gì đó mát lạnh và sảng khoái trong lúc chờ đợi.”
Hai người họ mang nguyên liệu vào bếp, chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ. Little Ling đang cười khúc khích nhảy nhót như con thỏ, giơ tay nhỏ lên về phía Aiko. Cô gái nhỏ nhắn, trong khi đó, đã tìm chỗ trú ẩn ở trên cao và đang lơ lửng gần trần nhà với vẻ mặt đau khổ.
“Dì! Dì! Xuống đây đi!”
Cô ném một ánh mắt oán giận về phía Sunny, thở dài, rồi nhẹ nhàng đáp xuống sàn. Bắt lấy cậu bé, Aiko khéo léo xoay cậu một vòng rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu.
“Này, này. Dì xuống đây rồi. Sao không chúng ta ăn kem nào, nhóc sói? Chỉ cần… ngoan ngoãn một chút nhé!”
Thằng bé ngay lập tức trưng ra vẻ mặt hiền lành và nhìn cô với đôi mắt to tròn.
Cả con người cậu ấy thể hiện sự ngoan ngoãn.
“Little Ling là đứa trẻ ngoan.”
Nghe giọng nói nghiêm trang của cậu bé, Aiko không thể không mỉm cười.
“Được rồi. Vậy thì, đi nào…”
Chẳng mấy chốc, cậu bé ngồi ở một trong các bàn và vui vẻ đong đưa chân trong không trung. Trước mặt cậu là một tô kem được trang trí bằng dâu tây tươi cắt lát… và kem đang biến mất với tốc độ kinh hoàng.
Trong khi đó, bố của cậu bé đang uống một ly nước chanh mát lạnh, nhìn ra đường phố qua cửa sổ.
Sunny đang nhìn vào nội dung trong tủ đá của mình, tự hỏi liệu sẽ còn lại gì cho những khách hàng khác sau khi Effie “càn quét” quán cafe của cậu.
Chẳng mấy chốc, cậu nghe thấy tiếng Silver Bell (Chuông Bạc) vang lên, và một tiếng kêu phấn khích:
“Mẹ ơiii!”
Sau đó, có tiếng vang giống như ngư lôi đâm vào thân tàu chiến, và cả Marvelous Mimic rung chuyển. Bụi rơi xuống từ trần nhà.
Thở dài, Sunny quay người và rời khỏi bếp.
Effie có lẽ là người duy nhất có thể chịu được toàn bộ sức mạnh của cú nhào vào phấn khích của Little Ling mà không bị đẩy lùi hay loạng choạng. Cô ấy dễ dàng bắt lấy thằng bé và bế cậu lên ôm chặt, cười lớn. Cậu bé treo mình trên cơ thể cao lớn của mẹ như một con khỉ.
“Này bánh bao nhỏ. Nhớ mẹ không?”
“Con không phải là bánh bao nhỏ! Con là con trai!”
“Được rồi, được rồi… nhưng sao con lại ‘ngon’ thế này?”
“Mẹ ơi!”
Khi Effie giả vờ cắn Little Ling, cậu cười khúc khích vui vẻ và ngọ nguậy trong vòng tay của cô. Sunny quan sát cảnh tượng đó mà cố nén nụ cười.
Dù thời gian trôi qua, Effie vẫn không thay đổi chút nào. Cô ấy vẫn là người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp và tràn đầy sức sống mà Sunny từng gặp ở Dark City. Cơ thể thể thao của cô vẫn tràn đầy sức sống, cơ bắp hoàn hảo lăn nhẹ dưới làn da ô liu sáng mịn.
Tất nhiên, cũng có những thay đổi. Effie đã trở nên hấp dẫn hơn, sức hút Transcendent của cô có khả năng khiến vô số người đàn ông phải khuỵu gối. Cô cũng có một sự hiện diện tinh tế, nhưng rõ ràng… có lẽ trước đây đã luôn tồn tại, nhưng giờ đây không còn nhầm lẫn được nữa.
Ở bất cứ nơi nào Effie đi qua, không khí tràn đầy sinh khí và năng lượng. Mọi người xung quanh cô đều cảm thấy một sức sống nguyên thủy tràn ngập trong cơ thể, truyền cho họ sự hứng khởi và sức mạnh.
Đó là hiệu ứng mà Saint Raised by Wolves, một trong những chiến binh nổi tiếng và được yêu mến nhất của nhân loại, mang lại cho mọi người.
Cô bế Little Ling, đi về phía chàng trai vô danh đang ngồi, ôm anh ta bằng một tay và hôn lên má. Rồi cô nhìn Aiko và cười rạng rỡ.
“Này cô nhóc! Trời ơi, cậu còn nhỏ hơn nữa phải không? Thật sự là… Aiko, cậu dễ thương quá. Mỗi lần gặp cậu, tôi chỉ muốn ôm và mặc đồ cho cậu.”
Cô gái nhỏ nhắn nhăn mặt.
“Hôm nay sẽ không có chuyện ôm ấp nữa, cảm ơn nhiều.”
Effie cười lớn.
“…Cả ông chủ đẹp đến phát ngốc của cậu nữa! Cậu ta như một con búp bê sứ vậy. Nếu tôi không phải là người đã có chồng, chắc chắn tôi sẽ thử mặc đồ cho cậu ta. Hoặc, cởi đồ cho cậu ta cũng được…”
Mắt của Aiko mở to, trong khi Little Ling’s Dad phun ra nước chanh.
Nụ cười của Effie có chút kỳ quặc. Cô chớp mắt như thiếu nữ, rồi ho nhẹ.
“Ồ. Cậu ấy đang đứng ngay sau lưng tôi, phải không?”..