Chương 88 - Ngưng Tâm Tiểu Trúc 1
Lệ Bách Đao chết thảm, Gián Sát đường trúng mai phục, bị thương nặng, khiến toàn bộ môn phái chấn động, đêm hôm đó còn có tin dữ truyền ra… Chấp sự của Giám Sát đường, Lạc Cầu Chân trúng mai phục, không chữa nổi, mất mạng.
So với những tin tức chấn động đó, chuyện của Ninh Dạ ở chợ chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, không đáng nhắc đến.
Sau khi nhận được tin Lạc Cầu Chân tử vong, Ninh Dạ cũng thở phào một hơi.
Không còn đối thủ này, kế hoạch lấy trộm mảnh vỡ Thiên Cơ điện có thể tiến hành rồi.
Hôm sau, trời vừa sáng, Ninh Dạ đã tới gặp Hứa Ngạn Văn từ rất sớm, đi theo hắn tới dãy cung điện trên Thiên Tú phong.
Hứa Ngạn Văn hết sức hứng thú, chỉ muốn gặp Trì Vãn Ngưng, thậm chí không phát hiện Ninh Dạ đang bị thương, khiến cho Ninh Dạ cảm thán hôm qua mình bố trí như vậy đúng là phí công. Nhưng chuyện đời luôn như vậy, không phải ngươi làm chuyện gì cũng có tác dụng. Xét theo góc độ an toàn, thực tế không phát hiện còn tốt hơn phát hiện.
Nhạc Tâm Thiện ở Thanh Mộc điện, sau khi đưa lệnh bài thông hành ra, hai người vừa bước vào Thanh Mộc điện, vừa bước vào cửa điện, Ninh Dạ lập tức phát hiện trong cơ thể có động tĩnh.
Quả nhiên!
Ninh Dạ vui mừng!
Mảnh vỡ Thiên Cơ điện đang ở ngay gần đây.
Tuy khoảng cách vẫn còn xa, cảm giác khá mơ hồ, nhưng Ninh Dạ đã biết địa điểm đại khái, có điều khi y đi theo thị nữ bước vào, cảm giác này lại càng lúc càng yếu.
Ninh Dạ đã hiểu, chắc chắn mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở đầu bên kia.
Gương mặt Ninh Dạ không hề đổi sắc, bước chân trông rất tùy ý, vừa đi còn vừa sờ bên đông mó bên tây.
Thị nữ ở đằng trước quay đầu lại: “Mong quý khách đừng động chạm lung tung, có rất nhiều chỗ bố trí cơ quan trận pháp, nếu lỡ tay khiến chúng khởi động sẽ không tốt đâu.”
“Do ta lỗ mãng.” Ninh Dạ thu tay lại, mỉm cười áy náy nói.
Đương nhiên y biết ở đây đâu đâu cũng được bố trí trận pháp, hành động của y trông thì tùy tiện nhưng thực chất đang tìm kiếm cơ hội lợi dụng.
Trận pháp co tốt mấy cũng khó tránh được phá hoại từ bên trong, hơn nữa Thanh Mộc điện là nơi sinh sống của tu sĩ, loại cơ quan dễ khởi động sẽ không được bố trí ở chỗ người đến người đi.
Lúc này y xin lỗi một tiếng rồi bước lên, một cục đá trong tay áo lặng lẽ trượt xuống, lăn tròn sang bên cạnh rồi biến mất không thấy đâu.
Ngưng Tâm Tiểu Trúc nằm ở phía đông Thanh Mộc điện, xuyên qua chín hành lang, vòng qua ao nước trong xanh, đi tới một vùng đất đầy hoa thơm chim hót, bước vào một tiểu viện lát gạch đỏ ngói xanh có ba đường vào, trong viện trồng một gốc cây hạnh hoa.
Lúc này Trì Vãn Ngưng đang ở dưới tán cây.
Bên cạnh cô còn vài người nữa, trong đó có một người mặc áo tím, mái tóc buộc cao, hai dải dây buộc rủ xuống hai bên mai, tuấn tú thanh lịch, thời khắc này đôi tay hắn đang gảy Tiêu Vĩ Dạ Quang cầm, chỉ lướt qua dây đàn đã tấu một khúc tiên nhạc, hoa hạnh bồng bềnh trên đầu, hoa theo điệu nhạc, múa lượn giữa không trung nhưng chẳng hề rơi xuống.
Mọi người xung quanh cùng nghiêng đầu lắng nghe, như đay say mê vì tiếng cầm, chỉ có điều nhìn thế nào cũng có cảm giác như đang cố ra vẻ.
Hôm qua Hắc Bạch thần cung vừa xảy ra chuyện lớn nhưng những người dưới tán cây này lại hoàn toàn không hề lo lắng. Đa số những người tu hành không buồn lo tới chuyện không liên quan tới bản thân, chỉ đừng trên cao nhìn xuống. Mà những người được Niễu Hoa Tiên Tử mời tiệc đều có thân phận đặc biệt, chẳng ai coi chuyện hôm qua ra gì.
Còn người đang đánh đàn kia, không cần hỏi cũng biết, chắc chính là Cầm Thư Sinh – Dương Tử Thu.
Hứa Ngạn Văn thấy Dương Tử Thu cũng có mặt, đờ ra một chút rồi mới cười lớn bước tới: “Hóa ra Dương sư huynh cũng ở đây, đã lâu không gặp.”
Tiếng đàn của Dương Tử Thu không hề ngừng lại, miệng khẽ đáp: “Hôm nay Vãn Ngưng mở tiệc, mời tất cả bằng hữu, ta đã biết hôm nay Hứa huynh sẽ đến.”
Tiếng đàn réo rắt nhưng không che được tiếng nói của hắn, giọng nói uyển chuyển nhưng không giấu được vẻ hùng hổ ép người.
Câu này rõ ràng ám chỉ chuyện ngươi không biết, ta biết, Vãn Ngưng gần gũi với ta hơn ngươi.
Hứa Ngạn Văn thầm tức giận, đang định nói gì đó thì Trì Vãn Ngưng lên tiếng: “Được rồi, hôm nay mở tiệc chỉ như bình thường thôi, nhân lúc rảnh rội tụ tập dăm ba người bàn luận trên trời dươí biển, tán gẫu cổ kim, vấn tuyên luận đạo thì càng tuyệt vời.”
Nói xong đã mời hai người ngồi xuống, lúc này khúc nhạc kết thúc, mọi người mới chú ý thấy Ninh Dạ, lập tức ngạc nhiên, không hiểu vì sao Trì Vãn Ngưng lại mời một kẻ tướng mạo xấu xí như vậy dự tiệc.
Ninh Dạ đã biết một số thói quen của tiên nhân.