Chương 42
“A Nghịch, nàng ta sẽ không hề hay biết rằng, sau khi Nguyên Tịch bị nàng ta hành hạ đến chết, kỵ binh của Nguyên thị sẽ thuộc về ta.” Tây Lăng Tử nâng chiếc cằm nhỏ nhắn lên, hiếm khi mở một nụ cười: “Nhưng nàng ta vẫn giết chết Nguyên Tịch, xem ra đại mỹ nhân đã bị ta dùng một chưởng đánh đứt tâm mạch kia có địa vị không thấp trong lòng làng ta.”
“Trắc phi Tĩnh Vương là người trọng tình trọng nghĩa, điện hạ đã có một kế hoạch tuyệt vời, vừa mới ra tay đã giáng cho nàng ta một đòn nặng nề.” A Nghịch đúng là muội muội song sinh của A Thuận, là thân vệ bên cạnh Tây Lăng Tử, lúc này nàng ta đang cúi người nhìn Tây Lăng Tử, ánh mắt cung kính.
“Binh lính có thể di tản, những tù binh bị bắt ở thành Đào Giang, cho dù là nam nữ già trẻ, tất cả đều bị lột da và treo trên cây.” Tây Lăng Tử bảo A Nghịch truyền lệnh xuống, ánh mắt trong suốt động lòng người tựa như nước sông Đào Giang.
“Tiếp theo sẽ là ai đây?” Ngón tay thon dài của Tây Lăng Tử chỉ vào bức hoạ trên bàn: “Chính là nàng ta.”
A Nghịch nhìn bức hoạ, nữ nhân trên bức hoa sở hữu dung mạo trong trẻo lạnh lùng, cả người mặc áo trắng.
Đó là Lục Cô Nguyệt của Nam triều.
“Ta sẽ phái Ly Châu đến bên cạnh tỷ.” Ta cả người đầy vết thương ngồi trên xe đẩy hành quân, gọi Lục Cô Nguyệt lại: “Mục tiêu tiếp theo của Tây Lăng Tử có thể là tỷ.”
Lục Cô Nguyệt gật đầu, cũng không nghi hoặc: “Được.”
Sau khi nàng ấy đi xuống, ta mới rên rỉ thành tiếng.
Đau quá.
Bởi vì Trương Kính Tiên ngã xuống ở thành Đào Giang nên Quách Uẩn giận tím mặt, tất cả những thứ có thể ném vỡ trong tẩm điện đều bị ném vỡ, sau đó liên tục đưa ra mười mấy khẩu dụ, mắng ta và chúng nữ đến máu chó phun đầy đầu, ngay cả Quách Triển Nhan bị gãy một chân và đang dưỡng thương ở sau quân doanh cũng không ngoại lệ.
Ta thân là chủ tướng, phán đoán sai lầm, chỉ huy yếu kém khiến Trương Kính Tiên chết trận, Quách Uẩn trực tiếp hạ lệnh cho Ly Châu đánh ta hai mươi quân côn, đánh đến mức da tróc thịt bong, cho nên bây giờ chỉ có thể nằm trên xe đẩy dưỡng thương.
Lúc đó Ly Châu cực kỳ bất đắc dĩ nói với ta rằng: “Chủ tử quen biết Trương tướng quân lâu như vậy, thật lòng coi vị ấy như muội muội của mình. Năm đó khi vị ấy còn là Quý phi, chủ tử đã thích ép vị ấy đọc sách, cũng chỉ có tỷ tỷ mới có thể quản giáo muội muội như thế, người khiến ai tử trận còn tốt hơn Trương tướng quân…”
“Nhưng chủ tử cũng nói rồi, người có thể chờ đến khi trận chiến kết thúc mới bị phạt trượng.” Lý Châu nhắc nhở ta.
Ta ngơ ngác nhìn nàng, lắc lắc đầu, trong đôi mắt đen kịt loé lên một hơi thở tươi mát: “Ly Châu, ngươi hành hình đi, đây là điều mà ta đáng phải nhận, là ta không chăm sóc tốt Kính Tiên.”
Ly Châu không thể lay chuyển được ta, không còn cách nào khác, đành phải gọi tất cả mọi người đến, nói một tiếng đắc tội rồi ấn ta xuống băng ghế, mấy cây gậy giáng xuống, đánh đến mức ta suýt chút nữa thì hộc máu.
Cho dù vừa mới kết thúc, Du Đương Quy đã vội vàng bôi thuốc trị thương tốt nhất cho ta, nhưng ta cũng chỉ có thể tạm thời nằm trên xe theo quân.
Ta nằm úp sấp trên xe với cơn đau đớn nóng rát trên lưng ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn không quên hạ lệnh cho quân phòng thủ đóng quân ở mười ba thành trì Nhữ Bắc, toàn quân phải thiết quân luật, sợ Tây Lăng Tử giở thủ đoạn cũ một lần nữa, lại khiến ta hao binh tổn tướng, đồng thời ra lệnh bảo vệ nghiêm ngặt cho các tướng sĩ cao cấp trong quân đội phía Nam để đề phòng Tây Lăng Tử đánh lén và ám sát.
Tây Lăng Tử thử mấy lần nhưng không có kết quả nên cũng tạm thời dừng lại.
Một tháng sau.
Ta cưỡi ngựa, dẫn theo đại quân tiến về phía thảo nguyên Lũng Mạch, đây từng là nơi Tĩnh vương chết trận, bây giờ là một trong những trang trại nuôi ngựa ở Bắc triều, lúc này trời đã cuối thu, cây cỏ trên thảo nguyên Lũng Mạch đã bắt đầu chuyển sang màu vàng.
Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, ta đã đánh nhau qua lại với Tây Lăng Tử trên chiến trường trực diện, bởi vì có Trương Kính Tiên là một ví dụ ở phía trước nên mấy người bên cạnh ta như Lục Cô Nguyệt, ta đều phái võ tì đến bảo vệ, ngay cả Ly Châu – người vốn nên ở lại Kinh thành cùng với Quách Uẩn cũng bị ta gọi đến.
Tuy nhiên, không giống Nguyên Tịch – người lúc đầu bị bắt làm con tin, sau đó lại bị ta kéo ra ngoài dùng tuấn mã giẫm nát thành một đống thịt vụn, võ công của Tây Lăng Tử càng cao hơn nữa, thân thủ cũng linh hoạt, đầu óc càng thông minh hơn, pháo hoả chỉ mới tấn công nàng ta một lần mà đã bị nàng ta nhìn ra quy luật né tránh, ngay cả góc áo cũng không thể sờ được.
Dao Dao thử hai lần đã từ bỏ, bắt đầu nghe theo lời dặn dò của ta, mỗi lần bắt đầu chiến đấu đều dùng pháo bắn về phía Tây Lăng Tử, để giảm thiểu việc nàng ta dựa vào võ công của mình để đại khai sát giới. Nếu nàng ta dám xuất hiện ở chiến trường, sẽ phải đối mặt với một đòn tấn công mãnh liệt không chút lưu tình, cho nên Tây Lăng Tử chỉ có thể chỉ huy ở phía sau quân.
Dưới tình huống như vậy, ta đã chọn cách làm gì chắc nấy để đẩy mạnh chiến tuyến, từ mười ba thành Nhữ Bắc đẩy mạnh đến thảo nguyên Lũng Mạch.
Cho đến bây giờ, tất cả những vùng đất mà Nam triều phải cắt nhường đều đã nằm trong tay ta.
“Quách Kiều Kiều đang muốn quyết chiến với ta ở trên thảo nguyên Lũng Mạch.” [youtube.com/@audioynt]Tây Lăng Tử hiếm khi không mặc áo giáp nặng, mà mặc một bộ quần áo màu xanh lam, đứng trên một gò đất ở thảo nguyên Lũng Mạch quan sát địa hình.
A Nghịch đứng bên cạnh nàng ta, mím môi: “Điện hạ, nàng ta đang muốn rửa sạch mối nhục của Tĩnh vương?”
“Không chỉ như vậy, bây giờ trời đã vào cuối thu, dân ta khác với người nước Nam, người nước Nam trồng trọt làm nông, trong khi hơn một nửa người dân nước ta lại chăn thả, một số ít cày ruộng. Nếu chiến tranh kéo dài thì sẽ ảnh hưởng đến việc bách tính trải qua mùa động, Quách Kiều Kiều đoán rằng ta sẽ vì thiếu lương thảo mà quyết chiến với nàng ta, cho nên mới dẫn theo đại quân đến thảo nguyên Lũng Mạch. Nơi này là bình nguyện, địa hình thích hợp để triển khai kỵ binh thiết giáp và bộ binh hạng nặng, nàng ta mang theo gần sáu vạn bộ binh hạng nặng, một vạn kỵ binh thiết giáp, còn có một số chiến xa và pháo, nếu chiến đấu trực diện thì thực sự có thể áp chết chúng ta.” Tây Lăng Tử phân tích với A Nghịch, nàng ta hiếm khi một hơi nói nhiều như vậy, có lẽ chỉ có đối thủ ngang tầm mới có thể khiến cho nàng ta hứng thú.
Sau khi nghe Tây Lăng Tử phân thích xong, A Nghịch nói: “Điện hạ muốn tạm lánh mũi nhọn sao?”
Tây Lăng Tử lắc đầu, híp mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm: “Ta đã tìm ra cách huỷ diệt chiến xa của nàng ta rồi.”
Trước khi bắt đầu một trận chiến trực diện, ta dùng than củi viết một bức thư để thông báo cho Quách Uẩn như thường lệ: “Trận quyết chiến cuối cùng đã bắt đầu rồi, ngài hãy ở Kinh thành theo dõi tin tức bất cứ lúc nào.”
Nếu thắng, đương nhiên sẽ thế như chẻ tre, nếu thua, cũng nên nhắc nhở Quách Uẩn một tiếng, để tránh cho nàng ta tự sát không kịp rồi rơi vào trong tay người Bắc triều, chỉ thêm tủi nhục mà thôi.
Dùng phương thuốc mà Hoắc Ẩn Ca để lại, độc dược Du Đương Quy chế tạo thành và thư bỏ vào trong ống trúc, nhìn con chim bồ câu vỗ cánh bay đi, ta rút con dao bầu bên hông ra: “Đi nào!”
Sau đó ta tiên phong dẫn đầu, mang theo đại quân tiến về phía Tây Lăng Tử.