Chương 35
Một đường gió bụi mệt mỏi, cuối cùng ta cũng đã đến đế lăng của tiền triều ở ngoại ô Minh Nguyệt thành, nơi đó mai táng chị khoá trên Hoắc Ẩn Ca của ta.
Phải đi hết nửa ngày trời, vòng cũng không ít con đường mới có thể đến trước mộ phần của chị khoá trên ta, ta đổ rượu trắng mua dọc đường xuống đất, vừa ngồi xuống vừa oán giận với chị khoá trên.
“Bản sao kia của chị cũng đơn giản, chỉ cần tuỳ tiện đọc một chút là đã có thể hiểu rõ. Khởi đầu của em là một cấp độ khó cấp địa ngục, còn có một bug siêu lớn chính là Tây Lăng Tử.”
“Muốn làm nhiều chuyện thị bị cha nguyên chủ phát hiện, khiến chú ấy buồn bực qua đời. Nếu không phải nguyên chủ còn muốn em đánh Bắc triều thì sự hoảng hốt này là có thể hành hạ chết em rồi.”
“Có thảm vẫn là em thảm. Nếu không phải chị đã để lại một kim chỉ nam hướng dẫn chiến đấu, cuộc đời này thực sự không thể nào vượt qua được.”
Ta đứng trước một phần của chị khoá trên Hoắc Ẩn Ca nói lải nhải một tràng, sau đó lại đánh ngựa vòng sang phần mộ của Vương Thanh Uyên, phu quân của chị khoá trên ta, rót một ly rượu, cung kính gọi một tiếng: “Tỷ phu.”
Mặc dù những đánh giá về Hoắc nữ đế trong sử sách có khen có chê, nhưng hậu cung của cô ấy chỉ nạp một mình Vương Thanh Uyên là thật.
Ta hiểu rất rõ về chị khoá trên Hoắc Ẩn Ca của ta, hiên ngang chính trực, đạo đức thời đại ấy không thể nào trói buộc được cô ấy, ba ngàn con sông nhưng ta chỉ cần uống một gáo nước, đó chính là tình yêu thật sự.
Hơn nữa trong sách sử cũng có ghi chép lại Vương Thanh Uyên là một người có lòng nhân ái lớn lao, tướng mạo nghiêng nước nghiêng thành, vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Lúc còn ở trường, đối tượng trong lòng Hoắc Ẩn Ca cũng là kiểu người thế này, cô ấy có gu thẩm mỹ như thế đối với phái nam.
Sau khi vẩy xong rượu, ta cưỡi ngựa chạy về phía Minh Nguyệt thành, kiếp trước nguyên chủ và chư nữ vương phủ chịu tất cả mọi tra tấn ở ngoài Minh Nguyệt thành, gần như xem Minh Nguyệt thành như hố ma, nhưng ta không giống thế, Minh Nguyệt thành chính là do một tay tiểu sư tỷ Hoắc Ẩn Ca của ta sáng lập, ta muốn đi dạo một chút.
Bôi đen da mình, trên hông thắt một cái túi bông vải, ta cưỡi ngựa đi vào Minh Nguyệt thành, lúc này đã là tháng năm cuối mùa xuân đầu mùa hè, mặc kệ Nam Triều hay là Bắc triều, mấy cô nương cũng đổi sang áo mỏng chuẩn bị cúng tế mùa hè.
Thời đại này cũng không có Tết Đoan Ngọ Khuất Nguyên và ba ngày nghỉ, nhưng cũng có truyền thống cúng tế mùa hè, thả đèn hoa đăng, hái hoa sen, uống rượu trái cây.
Trang phục Nam triều thích mặc váy dài tay rộng, hầu hết nữ nhân đều búi tóc cao, phối hợp với trang sức bằng vàng bằng bạc là chủ yếu; trang phục của Bắc triều lại là váy ngắn, ống tay bó, cả nam nhân và nữ nhân đều thắt bím tóc nhỏ, trên đầu đeo những hạt đá tự nhiên đánh bóng.
Trên đường chính của Minh Nguyệt thành vô cùng náo nhiệt, ta dừng ngựa trước một khách điếm, vừa mua một đài sen trên một sạp ven đường, sau đó lại đi dạo mua vòng đeo tay.
Bắc Triều biết sản xuất thuỷ tinh, công nghệ mài hạt thuỷ tinh cũng đã gần với hiện đại, ta ra ngoài du ngoạn thế này, phải mang về cho các thủ hạ ở phía sau một chút đồ đạc này nọ.
Mã não đỏ là dành cho Sở Nông Ngọc, đá Thạch Quang dành cho Lục Cô Nguyệt, đá Điền Hoàng này là của Du Đương Quy, còn thạch anh tím dành cho Trương Kính Tiên, nàng ta xinh đẹp như thế, đeo màu tím rất đẹp.
Ta lại chọn thêm một chiếc ngọc tỷ ngọc bích chất lượng rất tốt cho Quách Uẩn, ngay khi ta đang định quay người rời đi đại nương ở quầy hàng hớn hở hỏi ta: “Cô nương lặn lội đường xa tới đây cũng là tới để nghe Tây Lăng điện hạ đàn sao?”
Ta sửng sốt, sau đó cười tán gẫu với bà ấy.
Hoá ra, Hoàng thất Tây Lăng cũng sẽ tham gia lễ tế mùa hè của Minh Nguyệt thành, mỗi một năm Tây Lăng Tử đều sẽ đánh đàn trên cổng thành, cũng ăn tiệc trên cổng thành để thể hiện niềm vui với dân chúng.
Sau khi nghe rõ thời gian và địa điểm, ta sờ lại độc dược mà Du Đương Quy làm ra dựa trên toa thuốc chị khoá trên để lại ở trong hà bao, trong lòng có một ý tưởng táo bạo.
Thuốc này Du Đương Quy đã thí nghiệm với tử tù, đúng là không mùi không vị, hoà tan trong nước, sau khi ăn vào, cả người lập tức cảm thấy mệt mỏi, sau đó chìm vào giấc ngủ không tỉnh lại, chết trong giấc mộng đẹp.
Chỉ là dược liệu quý giá, cho nên trước mắt chỉ đưa ta một viên.
Bây giờ Tây Lăng Tử lại đang tham dự yến tiệc ở đầu tường Minh Nguyệt thành, nếu như ta bỏ thuốc này vào trong rượu của nàng ta…
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, lập tức không thể kiềm chế được.
Ta liên lạc với mật thám của Quách Uẩn trú đóng ở Minh Nguyệt thành, để bọn họ giúp ta tạo thân phận, trà trộn vào nhà bếp chuẩn bị cho lễ tế mùa hè để hạ thủ.
Bởi vì chăm chỉ và miệng ngọt như mía lùi, ta nhanh chóng nhận được sự đồng tình khen ngợi của những hầu bếp nhỏ, thậm chí còn được đến gần bếp của bếp trưởng.
Link Audio: https://www.youtube.com/playlist?list=PL2stEqhXN1Iwgal4yHPYopn1ZGOk39u7B
Bận bịu suốt ba bốn ngày, cuối cùng lễ tế mùa hè cũng tới.
Mấy hầu bếp nhỏ hạ đẳng như bọn ta không thể đến gần Tây Lăng Tử, cho nên ngay khi tỳ nữ phục vụ bên cạnh Tây Lăng Tử đến bưng thức ăn, ta đưa ngón áp út có giữ độc dược rắc vào trong bầu rượu lá sen.
Sau đó nhanh chóng thay quần áo của tỳ nữ, rời khỏi Minh Nguyệt thành, chạy trốn về phía Nam triều.
Cùng lúc đó.
Sắc mặt Tây Lăng Tử tái nhợt, ngồi trên cổng thành của Minh Nguyệt thành, trang phục lộng lẫy đánh đàn.
Hôm nay nàng ta cũng mặc một bộ quần áo hai màu trắng xanh như cũ, chỉ là trên quần áo có thêu một đoá hoa thược dược màu bạc tinh tế, trên đầu cài cơ tua bằng đá thạch kim và pha lê trắng dài đan xen nhau, cả người tựa như băng tuyết tạo thành.[yeungontinh(.)vn]
Tây Lăng Tử nhìn người dân của Minh Nguyệt thành đang cúi người hành lễ, miệng gọi nàng là Tây Lăng điện hạ, ánh mắt trở nên ấm áp hiếm thấy trong chớp mắt.
Mí mắt nàng ta hơi cong lên, nụ cười cũng không tới đáy mắt, mười đầu ngón tay trắng nõn thon dài chuyển động dây đàn, một tiếng đàn du dương vang lên.
Hôm nay trên người Tây Lăng Anh Khởi mặc một chiếc váy lụa màu khói mỏng manh, yêu kiều mềm mại, lẳng lặng đứng tại chỗ nghe tỷ tỷ đánh đàn, trong lòng thầm giật mình.
Người ta nói rằng nhịp điệu có thể phản ánh rõ nhất trái tim của một người, nhưng khi nàng ta nghe Tây Lăng Tử đánh đàn, nhưng giống như nghe thấy tin đồn Bắc triều hướng về phía Bắc một lần nữa, sau khi bước qua vô số dãy núi tuyết mới có thể đến cánh đồng hoang vu ở cực bắc.
Tuyết bay vô tận, gió mạnh tàn phá bừa bãi.
Tây Lăng Anh Khởi nhớ tới thân thế của Tây Lăng Tử và lời dặn dò của mẫu thân nàng, và thầm thở dài một cái.
Khúc nhạc ngừng lại, yến tiệc bắt đầu, tất cả mọi người ngồi vào chỗ.
“Điện hạ, sao sắc mặt của người lại tái nhợt như thế?”
Nguyên Kính nhíu mày: “Có thể uống rượu được nữa không?”
Tây Lăng Tử nhẹ nhàng gật đầu, Tây Lăng Anh Khởi kề sát vào tai Nguyên Kính nhỏ giọng: “Nguyên Kính ca ca, tỷ đã đủ mười sáu tuổi, sau này sẽ thường xuyên có những thời điểm không thoải mái…”
Cô nương của Bắc triều khi đến tuổi mười lăm, mười sáu sẽ hành kinh, Nguyên Kính nghe Tây Lăng Anh Khởi nói, trong lòng lập tức hiểu ra, sắc mặt đầu tiên là đỏ lên, sau đó khi tỳ nữ rót rượu lá sen cho Tây Lăng Tử, hắn ta đưa tay cướp lấy ly rượu, giọng điệu quan tâm: “Rượu này hàn lạnh, ta uống thay điện hạ.”
Nói xong, còn không chờ Tây Lăng Tử ngăn cản, hắn ta lập tức uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.