Chương 2
Chu Vi Quỳnh nói: “Em cũng không nghĩ tới.” Cô ngồi bên cạnh, tựa đầu lên vai anh, thở dài một hơi.
Văn Gia Kỳ vốn đang tức giận, thấy bộ dạng cô như vậy thì lại đau lòng, anh vuốt tóc an ủi cô: “Chuyện này không trách em được.”
Lúc ăn lẩu gần xong, Lỗ Thuận Tâm nói với Chu Vi Quỳnh rằng tiệm quần áo sắp sang nhượng, không biết phải làm cái gì bây giờ. Chu Vi Quỳnh không trách Lỗ Thuận Tâm, cũng không cảm thấy cô lừa tiền mình. Dù sao thì chính Chu Vi Quỳnh đã nói với Cát Tuấn Bân, có khó khăn gì thì cứ nói ra, chính cô đã cho Lỗ Thuận Tâm tự tin để đề ra yêu cầu đó, cô mới là người sai ở đây.
“Cát Tuấn Bân quá thật thà.” Văn Gia Kỳ nói, không thèm che giấu chán ghét dành cho Lỗ Thuận Tâm. Anh nghĩ lại, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lỗ Thuận Tâm, anh đã không thích cô ta, từ quần áo, đầu tóc cho đến ánh mắt, tất cả đều khiến anh phản cảm. Anh chưa từng gặp ai như vậy, giống như cô ta sinh ra để khiến anh ghét bỏ.
“Sao cô ta có thể xem như lẽ đương nhiên thế được?” Nghĩ tới vẻ tự nhiên của Lỗ Thuận Tâm ban nãy, Văn Gia Kỳ liền nóng giận. Anh nhìn Chu Vi Quỳnh, như đang hi vọng cô đưa ra một đáp án. Cả hai đều là phụ nữ, có lẽ sẽ hiểu nhau hơn, dĩ nhiên hai người bọn họ hoàn toàn không giống nhau, cách biệt rất lớn. Văn Gia Kỳ đột nhiên cảm thấy mình không nên đánh đồng Chu Vi Quỳnh với người như Lỗ Thuận Tâm. Vừa định mở miệng, anh nghe thấy cô nói: “Người bị dồn vào đường cùng thì nghĩ gì đến thể diện nữa, hơn nữa cô ấy cũng cho rằng việc này không quá khó khăn với chúng ta.”
Văn Gia Kỳ bật cười: “Ừ nhỉ, đáng ra anh phải cảm ơn cô ta vì đã không trực tiếp đòi tiền.”
Chu Vi Quỳnh không tán đồng, cô cho rằng anh đang quá cay nghiệt: “Đừng đặt ra những giả thiết vô vị.”
“Em lúc nào cũng thế này.” Anh nhỏ giọng ủy khuất, nhưng cũng không phải trách cứ. Ngược lại, anh thích nghe Chu Vi Quỳnh nói những lời thế này, cô thông minh, lý trí, ôn hòa, nhưng cũng có khi cố chấp, cứng đầu. Anh cần một người bạn đời như vậy, bọn họ giống như trời sinh một đôi, mà họ cũng đang suy xét đến hôn nhân.
Chu Vi Quỳnh cười rộ lên, dựa vào trong lòng anh: “Cát Tuấn Bân thật sự đã cứu em, nể mặt cậu ấy, em cũng chẳng muốn nói Lỗ Thuận Tâm cái gì.”
“Anh biết, anh cũng cảm thấy Cát Tuấn Bân là người tốt. Cậu ấy đã cứu em, chúng ta quả thật nên báo đáp cậu ấy.”
“Cảm ơn anh.” Chu Vi Quỳnh dịu dàng nói.
Văn Gia Kỳ hôn khẽ lên tóc cô, im lặng một lúc, anh chợt hỏi: “Em nói xem, liệu Cát Tuấn Bân có biết Lỗ Thuận Tâm sẽ đề ra yêu cầu đó không? Có khi nào bọn họ đã thương lượng trước không?”
Chu Vi Quỳnh ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm túc nhìn anh.
“Được rồi, anh không nói nữa, anh sai rồi.” Văn Gia Kỳ lại ôm cô, nhưng anh biết cô cũng nghĩ giống anh. Sau khi Lỗ Thuận Tâm nói ra câu kia, Cát Tuấn Bân không biểu hiện gì, không chút kinh ngạc, chứ đừng nói tới việc thấy thẹn.
Bọn họ chẳng muốn nhắc tới hai người kia nữa, cảm giác giống như đến nhà hàng thử một món mới, kết quả liền phát hiện món đó khó ăn hệt như trong tưởng tượng. Không đến mức thất vọng, nhưng có chút nhàm chán, bọn họ sẽ nhớ kỹ lần này, tránh sau này lại giẫm lên vết xe đổ. Nhưng chính họ cũng biết, con người dường như có bản năng, cố ý bước vào bẫy rập, vượt qua những cái bẫy, người ta lại càng tự hào hơn bao giờ hết.
Cát Tuấn Bân ngồi trên giường, điện thoại đang mở, phát ra một giọng nam Quảng Đông, hát một ca khúc nào đó. Cậu chuyên chú nhìn ca từ trên màn hình điện thoại, cậu muốn học hát bài này. Lần trước cậu ngân nga một câu, quản lý nói cậu hát không tệ, có thể lên góp vui vài bài ở mấy buổi tiệc. Cậu ngại ngùng từ chối, sợ hát không hay, nhưng trong lòng lại vui phơi phới. Lỗ Thuận Tâm tắm xong thì ra ngồi bên cạnh cậu, vừa lau tóc vừa nhìn cậu, nước nhiễu lên cả màn hình. Cát Tuấn Bân lười kêu cô tránh ra, cậu tự mình ngồi sang ghế, lưng dựa lên tường. Ban đêm, mấy viên gạch ốp tường rốt cuộc cũng mát lạnh, thế nhưng lưng cậu vẫn đổ mồ hôi. Căn phòng bọn họ thuê không có điều hòa, gió quạt cũng nóng hầm hực, thổi vào mặt chẳng khác gì chụp bao nilon lên đầu, ngột ngạt khó thở.
Lỗ Thuận Tâm vừa lau tóc vừa lau mồ hôi, cô đặt khăn lau sang một bên, ngả gục xuống giường, tay chân mở rộng, nín thở im lặng một hồi, cô muốn dùng tâm trí tĩnh lặng đánh lừa cảm giác nóng nực này. Nhưng vô ích, cô thở hắt ra, mồ hôi nhễ nhại, không thể để mình nghẹn chết được.
“Lần trước chủ nhà bảo lắp điều hòa thì cần bao nhiêu tiền?” Cô nhìn lớp bụi đóng trên trần nhà rồi hỏi.
Cát Tuấn Bân không ngẩng đầu lên mà nói: “800.”
Lỗ Thuận Tâm lặng lẽ tính toán trong lòng: “800 cũng không phải quá đắt, nhưng còn tiền điện hằng tháng, chúng ta không xem được đồng hồ điện, tới lúc đó chắc chắn sẽ bị ông ta lừa tiền.”
Cát Tuần Bân “Ừ” một tiếng, lời này cậu đã nghe Lỗ Thuận Tâm nói nhiều lần, kể từ khi bọn họ sống ở đây, cô vẫn luôn nói thế. Nơi bọn họ sống dường như luôn là mùa hè, không thể nào thiếu điều hòa. Nhưng khi đó, bọn họ thuê căn phòng này bởi vì nó không lắp điều hòa, có thể tiết kiệm ít tiền thuê phòng.
“Muốn lắp không?” Lỗ Thuận Tâm lại hỏi.
“Tùy em, muốn lắp thì lắp.” Nhưng cậu biết cô sẽ không lắp.
Quả nhiên Lỗ Thuận Tâm chẳng nói nữa, cô trở mình, giường phát ra tiếng cót két. Cô mở điện thoại ra xem, trên mặt bắt đầu hiện ý cười.
Cát Tuấn Bân nhỏ giọng ca hát, cậu cố gắng bắt chước phát âm của ca sĩ, nhưng vẫn cảm thấy chưa tới.
Lỗ Thuận Tâm nghe được một lát liền nói: “Anh hát không giống.” Cô bật dậy, nghiêm túc nhìn cậu: “Anh đừng hát nữa, không hay chút nào.”
Cát Tuấn Bân không quan tâm, cô vẫn luôn nhìn cậu.
“Anh học không được đâu.” Cô lại nói tiếp: “Anh học cái này làm gì? Bài này chẳng hay.”
“Anh thấy hay.”
Lỗ Thuận Tâm lắc đầu: “Không hay, em không thích nghe mấy bài như vậy.”
“Đó là do em không thích thôi.” Cát Tuấn Bân không để lời của cô trong lòng lắm, cô vốn là người cứng đầu.
Lỗ Thuận Tâm cũng không nổi giận, chỉ luôn nhìn chằm chằm cậu.
Cát Tuấn Bân cũng đã quen, cho nên có những lời cậu chưa bao giờ nói với cô, có nói cô cũng không hiểu.
“Bài lần trước anh hát hay đó, em thích.” Lỗ Thuận Tâm thử ngân nga một câu, “Cá chẳng thể rời khỏi biển rộng, người vẫn đang đợi nó quay về…”, cô chỉ nhớ đúng câu đó.
“Anh hát bài đó đi.”
Cát Tuân Bân không ngẩng đầu lên: “Không hát.”
“Hát đi!”
Cậu không thèm để ý tới cô.
Lỗ Thuận Tâm chẳng nói nữa, cô cúi đầu lướt lướt điện thoại, trong miệng vẫn lẩm bẩm câu hát kia, ca từ lẫn lộn hết cả lên, nhịp điệu cũng khi đúng khi sai.
Cát Tuấn Bân nghe không nổi nữa, cậu bật bài đó lên.
Lỗ Thuận Tâm ngẩng đầu nhìn cậu, cô bật cười: “Bài này hợp với anh hơn, anh hát bài này hay hơn bài kia nhiều.”
Cát Tuấn Bân không nghĩ vậy: “Bài này cũ quá rồi, không mấy người thích nghe.”
“Anh để ý người khác làm gì, em thích nghe là được, không phải sao.”
Cát Tuấn Bân oán trách: “Em nghe nhạc quá cũ, hát không thú vị gì cả.” Lỗ Thuận Tâm trừng mắt nhìn cậu một cái.
Hết bài, Cát Tuấn Bân đi tắm, tắm xong, hai người cùng nhau nằm trên giường, nghe nhạc.
Bọn họ nghe từ bài mà Lỗ Thuận Tâm thích, đến cả bài cô không thích cũng nghe mấy lần.
“Nghe nhiều cũng không đến nỗi nào.” Lỗ Thuận Tâm nói.
Cát Tuấn Bân quay sang nhìn, cô đang nhắm mắt, giống như nói mớ.
Bởi vì sợ nóng, bọn họ nằm cách nhau một khoảng, quạt đặt ở góc giường, gió lùa dưới chân như cá bơi quanh quẩn, mà bọn họ cũng giống như hai con cá bị khóa chặt trong nước, đầu óc cũng bị cái nóng hun rã.
Cát Tuấn Bân quay người đối mặt với Lỗ Thuận Tâm, tay cậu vuốt tóc cô: “Tóc em chưa khô, ngủ như vậy dễ bị cảm.”
Lỗ Thuận Tâm nhắm mắt lẩm bẩm: “Chả sao, lát nữa sẽ khô.”
“Đừng ngủ.” Cậu nhỏ giọng.
Cô lại mở mắt ra, xoay người đối diện cậu, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.
Ánh đèn len lỏi qua rèm cửa, bên đường có mấy người chơi mạt chược, tiếng cười giòn vang, còn có tiếng cãi vã, còn có mùi thịt nướng, tất cả hòa theo ánh đèn kia chui vào trong căn phòng của bọn họ.
Bọn họ nằm trên giường nắm tay nhau.
“Ồn ào quá.” Lỗ Thuận Tâm oán giận: “Ồn đến chết mất thôi.”
“Anh cũng quen rồi.” Cát Tuấn Bân nói thế.
Mỗi đêm trước khi ngủ đều có những tiếng ồn như vậy, bọn họ thấy đều cảm thấy phiền. Nhưng mỗi khi về quê yên tĩnh, chẳng hiểu sao lại nghĩ về náo nhiệt nơi đây.
“Năm nay về nhà anh ăn tết đi.” Cát Tuấn Bân chợt nói: “Mẹ anh thúc giục chúng ta kết hôn.”
Lỗ Thuận Tâm vẫn nhắm nghiền mắt: “Cha em cũng giục em kết hôn.”
“Em không định kết hôn sao?”
“Không biết, anh thì sao?” Cô mở mắt ra.
“Kết hôn cần tiền.”
“Vô nghĩa.” Lỗ Thuận Tâm trợn mắt.
Cô đột nhiên thở dài: “Biết thế em bảo Chu Vi Quỳnh đưa tiền cho chúng ta rồi. Anh cứu cô ta, thế mà cô ta chỉ dùng một nồi lẩu liền đuổi chúng ta đi.”
Thấy cô cười hì hì, Cát Tuấn Bân xúi giục: “Vậy em đi mượn đi.”
Cô hỏi ngược lại: “Sao anh không đi?”
Cậu cười nói: “Em ra chủ ý thì em đi chứ.”
Lỗ Thuận Tâm bỏ tay ra, đá cậu một cái.
“Đừng lộn xộn, sẽ đổ mồ hôi.” Cát Tuấn Bân vội vàng ngăn cô.
Lỗ Thuận Tâm nằm im, cô nói tiếp: “Người càng có tiền càng keo kiệt, em nhờ cô ta tìm giúp một công việc thôi mà còn không chịu.”
Cát Tuấn Bân cảm thấy đó cũng là lẽ thường tình: “Đổi thành em, em có chịu không?”
“Không biết nữa.” Cô bỗng nhiên bật cười: “Nhưng mà bạn trai cô ta đẹp trai thật, giống như diễn viên trong bộ phim lần trước chúng ta xem ấy, tên gì nhỉ… em không nhớ được.” Cô lải nhải kể nội dung phim, muốn Cát Tuấn Bân nhớ lại, nhưng cậu nghe chỉ thấy mệt.
“Phim mà có cảnh sát… người vợ bị chết…” Cát Tuấn Bân vừa nhắc lại lời cô, vừa ngáp mấy cái liền.
“Anh mở điện thoại lên kiếm đi.” Cô lay người cậu.
“Để mai kiếm…” Cát Tuấn Bân trở người, đưa lưng về phía cô, ngủ thiếp đi.
Lỗ Thuận Tâm nhìn bóng lưng cậu một lát, rồi xoay người nhắm hai mắt lại.