Chương 17
Nhưng sắc mặt Văn Gia Kỳ chẳng khác gì mọi khi, anh chưa từng thả lỏng cơ mặt khi gặp cô, lúc nào cũng căng thẳng, cho dù đôi mắt chẳng nhìn thấy cô, anh tựa hồ vẫn cảm ứng được, nhanh nhạy đến mức chỉ cần cô xuất hiện gần đó, anh đã đề phòng trước, có lẽ bởi vì quá căm ghét cô. Tỉ như hiện tại, Văn Gia Kỳ tuy nhìn về phía trước, nhưng chỉ cần thấy nửa sườn mặt của anh, cô cũng biết anh đang nổi giận, khóe miệng xụ xuống, đôi mắt bên dưới tròng kính chẳng hề chớp, bàn tay nắm trên vô lăng cũng gồng chặt.
Anh cho rằng mình không giống những người xung quanh, không chỉ những kẻ ngoài ven đường, mà cả những người ngồi trong xe như anh nữa, Lỗ Thuận Tâm nghĩ thế. Cô nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt mờ mịt, có lẽ cả đời cô cũng chẳng thể hiểu được người như Văn Gia Kỳ, mà cô cũng chưa từng muốn thấu hiểu anh, cô chỉ hi vọng không bao giờ phải nói chuyện với anh nữa.
Đèn xanh rốt cuộc cũng sáng, lâu như đã thế kỷ trôi qua. Văn Gia Kỳ khởi động xe, xe buýt cũng tập tễnh đến, đám đông xôn xao ùa lên, Lỗ Thuận Tâm xoay người lại.
Văn Gia Kỳ cuối cùng cũng đợi được cơ hội, anh gấp gáp nhìn vào gương chiếu hậu, chỉ thấy được bóng dáng cô xa dần.
Trong tầm mắt của Chu Vi Quỳnh, Cát Tuấn Bân như cơn mưa nặng hạt sắp trút xuống, cô tựa vào lồng ngực cậu, ngẩng đầu lên. Cát Tuấn Bân thì cúi đầu, không nhìn cô, ánh mắt chỉ thi thoảng lướt qua khuôn mặt cô một chút, đôi tay cậu vẫn chuyên chú mát-xa, mặc cho cô nói không cần.
Chu Vi Quỳnh giơ tay nắm lấy tay cậu, cô nói: “Cả ngày hôm qua chị đều nhớ đến cậu, lúc uống nước cũng nhớ, ăn cơm cũng nhớ, ngay cả khi tắm cũng nhớ, thật là lạ, đã lâu lắm rồi chị không nhớ nhung một người nhiều đến vậy.” Hôm nay, vừa tan tầm cô liền tới tìm cậu, mà khi cậu đã ở trước mặt cô rồi, cô vẫn nhớ đến cậu của ngày hôm qua, bởi vì cậu của hôm qua không giống cậu ngày hôm nay, nhưng lời này không cần phải nói ra.
Cát Tuấn Bân không nói nên lời, cậu thực sự chẳng biết nên đáp gì, chưa từng có ai nói với cậu những lời như thế, nói rằng nhớ cậu, vì sao lại nhớ cậu? Cậu nhìn Chu Vi Quỳnh, như đang quan sát mầm cây mọc lên từ mặt đất sau cơn mưa, cậu không tưởng tượng được cô từ đâu đến và tương lai sẽ như thế nào.
Bàn tay Chu Vi Quỳnh sờ đến khuỷu tay cậu, Cát Tuấn Bân chợt thấy hổ thẹn, vùng da này khô ráp như tế bào chết, màu sắc cũng chẳng mấy xinh đẹp, Lỗ Thuận Tâm nói nó giống như giấy ráp, sờ vào cũng thấy rát, chính cậu lại không cảm nhận được gì. Nhưng giờ phút này, ngón tay Chu Vi Quỳnh vuốt ve vùng da ấy, ngón tay cô sắc nhọn như mũi dao, từng tấc thịt của cậu vì cô mà sinh ra cảm giác tê dại mới mẻ, cậu thấy ngứa ngáy như muỗi đốt, muốn kêu cô ngừng lại, nhưng rồi lại chẳng muốn né tránh cô. Trên thực tế, cậu nào dám nói một câu kháng cự, có tiếng kêu gào thét trong lòng cậu, mong cầu cô hãy cứ sờ đi, không chỉ nơi này. Bàn tay cô như vươn ra từ khuỷu tay cậu, tựa đóa hoa mọc trên mỏm đá.
Tay Chu Vi Quỳnh chậm rãi trượt xuống dọc theo cánh tay cậu, xúc cảm như một giọt nước, cô trượt tới bàn tay cậu, nắm lấy. Bàn tay cô nhỏ nhắn hơn rất nhiều, năm ngón tay dễ dàng luồn qua kẽ tay cậu.
Cát Tuấn Bân không thể tập trung được nữa, chỉ có thể dừng lại, nắm lấy bàn tay cô, từng ngón tay đan vào nhau như hai sợi dây leo cố ý quấn quít, cậu và Lỗ Thuận Tâm chưa bao giờ nắm tay như thế này. Chu Vi Quỳnh hơi chồm người dậy, hai tay vòng qua cổ cậu, Cát Tuấn Bân cứ thể cúi đầu hôn cô, chẳng cần thêm một câu dư thừa, cũng chẳng cần sợ hãi gì. Cậu càng hôn càng say mê, lần đầu tiên phát hiện hóa ra chỉ là hai bờ môi chạm vào nhau cũng vui sướng đến thế. Cả người cậu không ngừng run rẩy, bàn tay bất tri bất giác vuốt ve khuôn mặt Chu Vi Quỳnh tự lúc nào.
“Lần đầu tiên gặp cậu, chị đã nghĩ tới ngày này.” Chu Vi Quỳnh nỉ non bên tai Cát Tuấn Bân, đầu lưỡi vân vê vành tay cậu.
Thật vậy chăng? Cậu thầm hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Mái tóc suôn mượt lành lạnh của Chu Vi Quỳnh sượt qua tay cậu, đôi môi ấm áp mềm mại của cô áp vào môi cậu, từng hơi thở của cô dường như sâu hơn bất kể ai, bóng cô phản chiếu trên nền đất cũng rõ ràng hơn những người khác. Cô như dòng chữ đen trên tờ giấy trắng, tất cả những kẻ cậu quen đều chẳng bằng cô. Lúc ôm ấp nhau, tựa hồ cậu không cảm thấy bất lực, cậu biết Chu Vi Quỳnh không cần mình, nhưng cái “không cần” của cô khác với Lỗ Thuận Tâm, cô sẽ không vì cậu thấp hèn mà ném cậu sang một bên, cô tốt hơn Lỗ Thuận Tâm gấp vạn lần, đó là điều mà ai cũng phải thừa nhận.
Lúc Lỗ Thuận Tâm về đến nhà trời đã tối hẳn, cô bước xuống xe buýt, đi vào con hẻm nhỏ giữa những tòa cao tầng xám xịt. Nơi này có màu sắc riêng của nó, có những người ở mãi chẳng rời đi, như thể ở đây có ưu điểm gì mà nơi khác chẳng có. Dù sao thì với cô, đây cũng chỉ là nơi chốn ở qua ngày.
Vừa bước lên lầu cô đã ngửi thấy mùi rượu, người đàn ông nhà bên cạnh đang mở cửa hát lớn, bàn ăn dàn ra tới ngoài cửa, đầy ắp tàn thuốc cùng chai rượu rỗng, bên trong có mấy người nằm ngửa trên giường. Lỗ Thuận Tâm không dám nhìn nhiều, cô vội bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Cô ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn xung quanh như vừa mới tỉnh giấc, rồi cô gửi tin nhắn cho Cát Tuấn Bân, cậu không trả lời. Cô lại ngồi thêm một chốc, sau đó xuống lầu mua một phần malatang, một que kem giá rẻ. Cô định ăn xong malatang rồi mới ăn kem, nhưng trong nhà không có tủ lạnh, thời tiết quá oi bức, cô chẳng còn cách nào khác, đành phải buông đũa ăn kem trước, ăn xong cô cũng chẳng ăn nổi malatang nữa, chỉ có thể tiếc của mà vứt đi.
Muốn nhàn nhã hưởng thụ cũng phải có điều kiện mới hưởng thụ được, trong bốn vách tường không có gì ngoài một chiếc giường và một chiếc bàn, người ta thậm chí chẳng thể ăn một que kem từ tốn.
Dĩ nhiên, Lỗ Thuận Tâm không diễn tả được cảm xúc này, đầu óc cô có một phần mông muội như chiếc ti vi không bắt được tín hiệu. Cô chỉ nhớ kỹ ngày hôm nay, nhắc nhở mình sau này sẽ không mua kem nữa.
Văn Gia Kỳ lấy từ tủ lạnh ra trái cây đã rửa sạch từ mấy ngày trước, sau đó vứt vào thùng rác, rồi anh lấy ra một chai bia. Khi có Chu Vi Quỳnh anh rất ít uống, bởi vì cô không thích mùi bia rượu, rượu vang đỏ thì còn được, bia thì cô chê nặng mùi, anh không rõ lắm, nhưng vẫn hoàn toàn tôn trọng. Anh lấy dĩa bày biện một ít nhím biển lên, thi thoảng chỉ gắp một hai miếng lấy hương lấy hoa, anh không thích ăn nhím biển, nhưng cũng không đến mức nuốt không trôi.
Chẳng phải rất nhiều chuyện cũng như thế hay sao? Người ta chấp nhận, chẳng qua vì không tìm được lý do thỏa đáng để từ chối.
Văn Gia Kỳ bỗng cảm thấy mất hứng xen lẫn cảm giác thất bại, ngụm rượu trong miệng cũng đổi vị, anh cố sức nuốt xuống nhưng chỉ thấy miễn cưỡng. Không ăn nổi, cũng không có tâm trạng ăn uống gì nữa, anh đi đến một cái bàn khác, bật ti vi lên tìm đại một bộ phim. Anh cũng chẳng thích bộ phim này, nhưng nó sôi động, mở đầu là cảnh nấu ăn, tiếng dao phay bộp bộp trên thớt làm anh thả lỏng. Nhưng khi nhân vật trong phim lên tiếng, anh choàng tỉnh.
Tối khuya Chu Vi Quỳnh mới trở về, cô than thở hôm nay lớp học quá đông, mệt đến mức chẳng có thời gian để ngồi, nhưng sắc mặt cô rất tươi tắn.
Thấy cô trong ngoài bất nhất, Văn Gia Kỳ cười cô tham công tiếc việc, anh cố tình hỏi: “Công việc của em hay anh quan trọng hơn?”
Chu Vi Quỳnh tháo giày, hỏi lại câu tương tự.
Văn Gia Kỳ đáp: “Dĩ nhiên là em.”
Cô lắc đầu cười, bình thản nói: “Em không tin.”
Anh cũng không phản bác, chỉ ngồi đó dang tay chờ cô, cô vừa bước đến, anh ôm chầm rồi hôn lên gò má cô: “Sao lại không tin, trong lòng anh em là điều quan trọng nhất.”
Chu Vi Quỳnh cười cười, ánh mắt nhìn khắp khuôn mặt anh một lượt, cô ngửi thấy mùi rượu: “Anh uống rượu à?”
“Chỉ một chút thôi, em tin không?” Văn Gia Kỳ múa máy tay chân giải thích như trẻ con, cô càng nghi ngờ anh đã say đến mức không tỉnh táo.
“Sao vậy anh? Có phải đã xảy ra gì rồi không?” Cô quan tâm dò hỏi.
Văn Gia Kỳ buông cô ra, cười nói: “Thật sự không có gì hết.”
Chu Vi Quỳnh nhìn anh một lúc rồi vỗ nhẹ tay anh: “Thôi được, anh không muốn nói thì thôi.”
Văn Gia Kỳ há miệng, lưng tựa vào sofa, không nói gì, đôi mắt anh vẫn đang nhìn cô, nhưng bên trong đã không còn hình bóng cô.
Chu Vi Quỳnh đứng lên, đi tới bàn bên cạnh, nhìn thoáng qua, thở dài một hơi: “Không phải anh đã hứa với em sẽ kiêng rượu sao?”
Giọng nói của Văn Gia Kỳ vọng tới từ đằng xa: “Em nói cứ như anh là gã nát rượu.”
Chu Vi Quỳnh dọn dẹp đồ trên bàn, không để ý tới anh.
Anh thấy cô vứt tất cả vào thùng rác, hai ngón tay cô kẹp chai rượu, giơ lên cao, xoảng một tiếng. Tiếng thủy tinh vỡ vụn đến chói tai, anh muốn phê bình cô, nhưng hai mí mắt nặng trĩu, anh chẳng còn dũng khí lẫn động lực để làm thế.
“Anh để điều hòa mấy độ?” Chu Vi Quỳnh đột nhiên hỏi, giọng nói của cô rõ ràng dịu dàng như vậy, nhưng trong mắt cô chẳng có cảm xúc gì, anh bỗng hoảng sợ.
“… 25 độ.” Tay anh gượng gạo vuốt cổ họng.
Cô liếc anh một cái, trầm giọng: “Thấp quá vậy.” Nói rồi, cô cầm điều khiển lên chỉnh lại.
“27 là đủ rồi, như ban nãy có hơi lạnh, anh không thấy lạnh à?” Cô cười hỏi.
Văn Gia Kỳ nhìn cô, chỉ đáp khẽ một tiếng. Trên mặt cô vẫn là vẻ ôn hòa ấy, vẻ ôn hòa trải qua bao suy nghĩ cặn kẽ cùng quan sát, cuối cùng gói gọn lại thành hai chữ “bao dung”. Anh biết rõ điều đó, nhưng chẳng thể vì thế mà chỉ trích cô.
“Phải rồi, cuối tuần này chúng ta đến nhà cha mẹ anh ăn cơm nhé? Tuần trước không đi được, em vẫn luôn muốn bù ngày khác.” Chu Vi Quỳnh ngồi xuống một bên sofa.
Văn Gia Kỳ cười nói: “Được, em chuẩn bị tinh thần nếm thử món mới của mẹ anh đi.”
Chu Vi Quỳnh cũng cười, hỏi: “Chị anh cũng ở nhà chứ?”
“Chắc thế.”
“Vừa lúc, hôm trước em mua một sợi dây chuyền nhưng đeo không hợp, chi bằng cho chị ấy.”
“Chị ta thiếu trang sức sao? Em cứ giữ đi.”
Chu Vi Quỳnh mỉm cười: “Em cũng đâu thiếu trang sức.”
Văn Gia Kỳ nói: “Thôi được, hai người đều rộng rãi hào phóng, chỉ có anh keo kiệt hẹp hòi.”
“Haha, nếu anh thật sự không thích thì phải mua cho em một sợi khác mới đúng.”
Văn Gia Kỳ cố ý nói: “Vậy anh sẽ mua cho em một sợi giống y chang cái cũ.”
Chu Vi Quỳnh cầm gối ném anh, anh bật cười giơ tay chắn.
Gối rơi xuống đất, chẳng ai nhặt lên.