Chương 92: Cầu phúc
Như Ý đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối trên mặt, bình tĩnh lại, tò mò hỏi: “Bất ngờ gì vậy?”
“Trẫm nói đó là một bất ngờ, đợi đến ngày mai nàng sẽ biết.”
Như Ý ôm cổ hoàng thượng, có chút tức giận bĩu môi nói: “Thái hậu nói, hoàng thượng sẽ ra ngoài cùng hoàng hậu.”
Hắn nhéo mặt nàng, cười nói: “Không đi.”
Như Ý không trả lời, thỉnh thoảng liếc nhìn vẻ mặt của hắn, hoàng thượng thấy nàng không nói gì liền cúi đầu nhẹ nhàng cắn vành tai Như Ý: “Lời này cần gì để ở trong lòng, hoàng ngạch nương nói như vậy, trẫm không nhất định phải đồng ý.”
Như Ý còn đang nghĩ đến lời thái hậu nói hôm nay lúc thỉnh an, hoàn toàn không ý thức được hành động của hắn, cho đến khi có chút đau nàng mới phản ứng lại, Như Ý kìm nén cảm giác đau, cầm lấy chăn trên người, hờn dỗi nói: “Nhẹ một chút, đau quá!”
Sáng hôm sau, khi nàng mơ màng tỉnh lại, Nhị Tâm đã cầm lấy y phục đứng chờ ở bên ngoài nói: “Nương nương, hoàng thượng thượng nói có chút việc quan trọng phải làm, người dậy rửa mặt chải đầu ăn sáng trước đi ạ.”
Như Ý chống người đứng dậy, cảm giác trên người có chút đau nhức. Nàng mặc y phục vào, các nô tỳ hầu hạ nàng chải đầu, sau đó đem một ít cháo trắng và điểm tâm thanh đạm đến, Như Ý dùng một chút, nâng cằm chán nản ngồi trước cửa sổ nhìn cây đào đang nở hoa bên ngoài.
Lý Ngọc từ cửa đi vào, cung kính hành lễ: “Thỉnh an Nhàn quý phi nương nương.”
“Mau đứng lên đi.” Như Ý mỉm cười, bảo Lý Ngọc đứng lên.
“Hoàng thượng bảo nô tài đem đến những thứ này, nô tài chờ ở bên ngoài, hoàng thượng đang chờ nương nương.”
Như Ý nhìn thoáng qua đồ trong tay Lý Ngọc, hiểu ý của hắn, liền mỉm cười.
Nhị Tâm đang trang điểm cho nàng ở trước gương, Như Ý nhìn mình trong gương, mỉm cười với chính mình, hỏi: “Nhị Tâm, xong chưa?”
“Sắp xong rồi ạ, nương nương vội vàng như vậy là muốn đi gặp hoàng thượng.”
Nhị Tâm cười trộm làm cho Như Ý cảm thấy rất ngượng ngùng, xoay vòng ngọc phỉ thúy trên tay, chờ động tác của Nhị Tâm từng giây từng phút.
“Xong rồi ạ!” Nhị Tâm để lược trong tay xuống, đỡ Như Ý đứng dậy, Như Ý cúi đầu nhìn trang phục thuần khiết bình thường của mình, quay người một vòng: “Nương nương rất xinh đẹp, hiện giờ ăn mặc đơn giản, trên đầu cũng không đeo nhiều trang sức, nhưng lại càng thêm xinh đẹp uyển chuyển. Hoàng thượng bảo Lý công công đưa tới cây trâm ngọc bích này thật sự rất hợp với nương nương.”
Như Ý mỉm cười với Nhị Tâm, ra cửa nói với Lý Ngọc: “Đi thôi.”
Như Ý chỉ mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, trên người thêu một đóa dành dành màu hồng nhạt. Trên đầu búi tóc đơn giản, cài một cây trâm ngọc bích, có vẻ rất đơn giản nhưng không mất đi vẻ trang nhã. Nàng trang điểm nhẹ, môi không đánh son cũng rất đỏ. Nàng đi một đôi giày đế bằng, mũi giày hơi vểnh lên giống bộ dáng đầu phượng, trên giày có thêu hoa mẫu đơn màu xanh nhạt và dệt chỉ bạc. Bộ y phục khiến cả người nàng càng thêm ôn nhu, Như Ý đi theo Lý Ngọc đến một nơi rộng rãi, nơi đó có một chiếc kiệu, rèm châu màu tím từ đỉnh kiệu buông xuống, hoa văn màu đỏ chói. Rèm cửa màu vàng nhạt đung đưa theo gió. Như Ý đi tới trước mặt, thấy một bàn tay từ bên trong vươn ra kéo nàng, bàn tay này nàng rất quen thuộc, liền đưa tay nắm chặt tay hắn, cúi người ngồi xuống kiệu.
Như Ý bị kéo ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa nhìn phát hiện ra hắn cũng mặc y phục đơn giản. Nàng ngước mắt lên thấy ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt Như Ý có chút trốn tránh, hỏi: “Hoàng thượng nhìn chằm chằm thần thiếp như vậy làm gì?”
Lý Ngọc và Tiến Bảo ngồi ở hai bên kiệu, dẫn ngựa chậm rãi đi trên đường đá.
“Nhìn nàng rất đẹp.” Hoàng thượng ôm nàng vào lòng: “Hôm nay không có việc gì, muốn dẫn nàng đi dạo.”
Như Ý mỉm cười: “Đây chính là điều bất ngờ tối hôm qua hoàng thượng nói.”
“Ừm, nhưng còn chưa bắt đầu.” Hoàng thượng vuốt ve tóc của Như Ý: “Trẫm không muốn nàng ra ngoài chơi bị mệt mỏi cho nên chuẩn bị y phục đơn giản.”
“Y phục và giày này đều chuẩn bị cẩn thận như vậy, rất thích hợp.” Như Ý vuốt ve hoa dành dành trên y phục, ôn nhu nói: “Đa tạ Hoằng Lịch ca ca.”
“Ừm.” Hoàng thượng nghiêng đầu ghé vào tai nàng: “Đương nhiên là phải cảm ơn. Nhưng đừng nói ngoài miệng.”
Như Ý không muốn bị hắn chiếm tiện nghi nhiều như vậy, giả vờ không biết, hỏi: “Vậy cảm ơn như thế nào?”
“Nàng nói xem.” Hoàng thượng kề sát vào nàng, mùi trầm thủy hương trên người nàng ngưng tụ trong không khí, truyền vào mũi của hắn.
Như Ý quay đầu hôn lên môi của hoàng thượng, ôm chặt eo hắn, áp vào tai hắn: “Người luôn đối xử với thần thiếp như vậy, được không?”
“Được.” Hoàng thượng vén tóc của nàng ra sau tai, hôn lên môi nàng.
Như Ý đỏ mặt lẳng lặng vùi trong lòng hắn, tiếng vó ngựa lạch cạch truyền vào tai nàng.
Hơn nửa canh giờ sau, xe ngựa dần dần dừng bước. Hoàng thượng đưa tay ra, Như Ý nắm lấy tay hắn bước xuống kiệu, vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh nắng chói chang của mặt trời, nhìn phía trước, hỏi: “Đến Thái Sơn sao?”
Hoàng thượng nắm tay nàng vừa đi vừa nói: “Ừm, hai ngày trước còn có hoàng ngạch nương, hoàng hậu và các phi tần đi cùng, trẫm luôn cảm thấy có lỗi với nàng, hôm nay chúng ta đi đường khác, thắp hương cầu phúc.”
Như Ý có chút buồn cười: “Có gì khác nhau sao? Thần thiếp không cảm thấy hoàng thượng có lỗi với thần thiếp.”
“Hai ngày trước đem rất nhiều đi cùng, còn có rất nhiều bách tính đến xem, rất chú trọng nghi thức, không khỏi cảm thấy ồn ào lại không thú vị, hôm nay trẫm muốn cùng thê tử đi cắp hương cầu Phật một lần nữa.” Hoàng thượng quay đầu nhìn Lý Ngọc và Tiến Bảo đi theo phía sau: “Đừng đi quá gần.”
Hai người nói “Vâng.” liền đi rất chậm rãi.
Như Ý nắm chặt tay hoàng thượng: “Được.”
Hoàng thượng đưa cho Như Ý một nén hương cười nói: “Như Ý, Bích Hà Nguyên Quân rất linh nghiệm, có thể đảm bảo bình an thuận lợi, nhiều con nhiều phúc. Nàng có nguyện vọng gì mau nói ra đi.”
Như Ý đi lên trước thắp hương vào trong lư hương, nhắm mắt chắp tay trước ngực: “Vậy mong chúng ta gặp nhau chân thành, năm tháng yên bình.”
Như Ý quay đầu nhìn ánh mắt hắn cười híp lại, tiến lên thắp một nén hương khác vào lư hương: “Nguyện cùng thê tử nhiều con nhiều phúc, đầu bạc răng long.”
Hoàng thượng nắm tay Như Ý đứng trên đỉnh núi, hít khí trời mát lạnh vào phổi, đã quen với cuộc sống bốn phương đất trời ngột ngạt của hoàng cung, lúc này đang dung nhập vào cơ thể, có cảm giác toàn thân đều thư thoái, vô cùng thoải mái dễ chịu.
“Như Ý, nàng thích không?”
Có rất nhiều thứ khiến nàng thích, Như Ý không biết nên trả lời như thế nào: “Thích.”
“Trẫm cũng thích.”
Hắn nghiêng người nhìn cây cối hoa lá dọc đường xuống núi, Như Ý kéo hắn lại: “Cẩn thận ngã.”
Hoàng thượng cười nói: “Có nàng ở đây, sao trẫm nỡ ngã xuống.”
“Nếu hoàng thượng ngã xuống, thần thiếp sẽ ngã xuống cùng người.”
Hắn cười, kéo Như Ý lui về phía sau vài bước, ôm lấy eo nàng từ phía sau, hôn lên mâ nàng: “Trẫm yêu nàng.”
Như Ý gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hai người tay nắm tay cùng nhau đi xuống núi, đi chưa được bao lâu hoàng thượng cảm giác cánh tay mình bị nắm lấy. Hắn nhìn thoáng qua Như Ý, thấy nàng đang bĩu môi nói: “Thần thiếp mệt quá, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được.” Như Ý kéo ngồi xuống trên tảng đá ven đường, nàng cầm trong tay cỏ đuôi chồn tùy ý thắt nút. Một lát sau đứng dậy phủi bụi dính trên người: “Đi thôi.”
Hoàng thượng đứng dậy vuốt ve mặt Như Ý: “Nào, trẫm cõng nàng được không?”
Hắn ngồi xổm xuống, chỉ vào lưng mình, ra hiệu cho Như Ý đi lên. Như Ý có chút ngượng ngùng nhìn Lý Ngọc và Tiến Bảo đang đi theo phía sau, nói: “Bỏ đi, có người ở đây.”
“Không sao, mau lên đây.”
Như Ý đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi trên lưng hoàng thượng, ôm hắn theo hắn bước xuống núi.
Lý Ngọc và Tiến Bảo nhìn nhau mỉm cười: “Hoàng thượng đúng là rất yêu thương Nhàn quý phi nương nương.”
“Đúng vậy.” Tiến Bảo trả lời, đi theo sau Lý Ngọc.
“Như Ý.”
“Hả?” Như Ý lẳng lặng nằm trên lưng hắn, bước chân của hắn rất vững khiến nàng cảm thấy an tâm.
“Trẫm chưa từng cõng nàng trên lưng.”
Như Ý cong khóe miệng cười nói: “Vậy sau này hoàng thượng sẽ cõng thần thiếp nhiều hơn.”
“Trẫm hứa với nàng, sẽ cho nàng những gì nữ nhân khác có, cho dù người khác không có trẫm cũng cho nàng. Nhất định trẫm sẽ đối xử tốt với nàng.”
Ánh chiều tà chiếu lên người Như Ý, phản chiếu bóng dáng của hắn trên con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, Như Ý ghé vào bên tai hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, người vừa nói với thần thiếp một câu, thần thiếp còn chưa có đồng ý.”
“Câu gì vậy?”
Như Ý hôn lên mặt hắn, ôn nhu nói: “Thần thiếp cũng yêu người “
Tiếng cười vui vẻ của hắn truyền đến tai nàng, Như Ý lẳng lặng nằm trên lưng hắn, cùng nhau đi hết con đường xuống núi.
Trước khi đi, Lý Ngọc và Tiến Bảo chuẩn bị một chút đồ ăn theo phân phó, bọn họ trở lại chỗ dừng kiệu, ăn một ít rồi quay trở về.
Đợi đến khi trở về chỗ cũ, sắc trời đã tối, kiệu chậm rãi trở về. Khi về đến nơi thấy trong đại điện đã thắp đèn, không thấy thị vệ gác cửa, ngoại trừ Lý Ngọc và Tiến Bảo ra cũng không có ai khác. Hoàng thượng giơ tay vào trong kéo Như Ý ra, ngay khi Như Ý vừa đi ra liền bị hắn ôm ngang người, nàng có chút hoảng sợ, vội vàng kêu đầy sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt hắn rất vui vẻ, liền nhếch khóe miệng cười. Hoàng thượng vừa mới ôm Như Ý đi đến cửa liền nhìn thấy một bóng người đi ra từ trong bóng tối, tối đen như mực khiến hắn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng người tới liền quỳ xuống: “Thỉnh an hoàng thượng.” Người kia ngẩng đầu nhìn thấy Như Ý trong lòng hắn, vội vàng nói: “Thỉnh an Nhàn quý phi nương nương.”
“Đứng dậy đi.” Hoàng thượng nhận ra người kia là Phúc Già bên cạnh thái hậu, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hoàng thượng, thái hậu nói ngày mai người rảnh rỗi hãy đến chỗ của thái hậu. Hôm nay lúc nô tỳ đến mời hoàng thượng không có ở đó, ngày mai mong người hãy đến chỗ thái hậu một chuyến.”
“Được rồi, trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Nô tỳ xin cáo lui.” Phúc Già hành lễ, cúi người lui xuống.