Chương 88: Xuất thần
- Trang Chủ
- Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch - Tấn Tấn Là Bảo Bối
- Chương 88: Xuất thần
“Ừm, lúc này hài tử rất quấy nhiễu. Thần thiếp cũng không an tâm, dù sao cũng phải đích thân chăm sóc hài tử mới tốt.”
Như Ý tháo trang sức hoa thúy trên đầu xuống, mái tóc dài buông xuống, tựa vào lòng lẳng lặng nhắm mắt, hoàng thượng vuốt ve nặt nàng hỏi: “Có kuoons đi tắm không, tắm xong sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
“Được.” Như Ý Như Ý nhẹ nhàng trả lời, phân phó Nhị Tâm chuẩn bị nước tắm và hương liệu tắm rửa.
Khi Nhị Tâm chuẩn bị nước xong, hoàng thượng bảo các nô tài khác lui ra ngoài, không cần hầu hạ, đứng ở phía sau Như Ý, hỏi: “Để vi phu hầu hạ nàng tắm rửa được không?”
Như Ý do dự vài giây, hơi ngượng ngùng cúi đầu, nói: “Được.”
Làn da của nàng vốn trắng nõn, ngâm mình trong nước nóng càng thêm mịn màng, hoàng thượng đứng ở phía sau xoa bóp bả vai cho nàng, nhân tiện hỏi lực đạo có ổn hay không, Như Ý cũng gật đầu đồng ý. Buông bỏ tâm sự cả một ngày, yên tĩnh như vậy làm cho nàng có cảm giác rất thoải mái. Nửa canh giờ sau, Như Ý bước ra khỏi bồn tắm, hoàng thượng bọc chăn cho nàng như bọc bánh chưng, Như Ý nhìn tay chân của mình không thể động đậy liền cảm thấy buồn cười, hoàng thượng xấu hổ nói: “Ta không biết làm những thứ này, sau này sẽ học từ từ vì nàng.”
Như Ý liếc mắt một cái, cố ý trêu đùa: “Sau này mỗi ngày người đều làm vậy, sẽ học được rất nhanh.”
“Được rồi!” Như Ý hơi giật mình, đã bị hoàng thượng ôm lên: “Đây chính là lời nói ghen tuông.”
Như Ý ở trong lòng hắn từng bước từng bước đi đến chính điện, nhất định muốn tìm đáp án: “Hả?”
Khóe miệng hoàng thượng hơi nhếch lên, đây chính là ghen tuông thật sự. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Ý vùi vào trong lòng hắn, vẻ mặt chờ mong. Như Ý của hắn, quả thực rất đáng yêu.
“Sẽ không. Nàng chờ thêm một thời gian nữa, ta rút kinh nghiệm từ từ.”
“Nói được làm được?” Khoảnh khắc thân thể Như Ý được đặt xuống giường, nàng vòng tay ôm cổ hắn không buông, bộ dạng kiêu ngạo không thể từ chối.
Hoàng thượng nhìn Như Ý trước mắt, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, trong trí nhớ của hắn, rất lâu trước đây, khi đó Thanh Anh đang ở trong khuê phòng, thắt một bím tóc rất dài, trên đầu cài hai bông hoa nhỏ, tiến cung gặp Cảnh Nhân cung hoàng hậu. Mặc dù không phải mỗi lần đều may mắn gặp được nàng, nàng luôn xinh đẹp hoạt bát như vậy, dần dần hai người trở thành thanh mai trúc mã, không giấu nhau chuyện gì.
Nàng luôn thích hắn làm một lời hứa kỳ lạ mà hắn cũng không đếm nổi số lần.
Lúc trước Thanh Anh giơ ngón út ra, ngẩng đầu nói: “Hứa không?”
Khi đó hắn vẫn là Tứ ca ca không được sủng ái, mọi người trong cung đều khinh thường hắn.
Lần đầu tiên hắn gặp Thanh Anh, hắn cũng nghĩ như vậy. Nàng là cháu gái ruột của hoàng ngạch nương, thân phận cao quý, nhất định cũng sẽ coi thường một hoàng tử thấp kém như hắn.
Nhưng nàng đã làm hắn ngạc nhiên.
Ánh mắt của mọi người trong cung đều lạnh lẽo, cũng chỉ có Thanh Anh hồn nhiên vô tư với hắn.
Hắn nhìn sự mong đợi trong mắt nàng, lập tức cởi bỏ y phục che đi thân thể của nàng, kéo màn che xuống hôn nàng rất mãnh liệt. Trong nháy mắt hắn hung hăng hôn nàng, Như Ý rùng mình một cái, nhưng ngay sau đó liền hòa vào nụ hôn của hắn.
Khi mọi chuyện kết thúc, hoàng thượng nằm xuống bên cạnh Như Ý mỉm cười, Như Ý có chút đỏ mặt khi hắn nhìn nàng như vậy, thở hổn hển nói: “Người vẫn trưa đồng ý với thần thiếp.”
“Nói được làm được.” Thanh âm của hắn ôn nhu, nhưng ngữ khí rất kiên định, trong màn đêm yên tĩnh này lại có cảm giác an toàn bao phủ lấy nàng.
“Được.” Chỉ có bốn chữ, ai cũng có thể nói được, nhưng lại khiến nàng rất cảm động.