Chương 84: Lễ đầy tháng
- Trang Chủ
- Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch - Tấn Tấn Là Bảo Bối
- Chương 84: Lễ đầy tháng
Cao Hi Nguyệt và Kim Ngọc Nghiên ngồi ở đình trong Ngự Hoa Viên, lúc này đã vào mùa hè, thời tiết càng ngày càng nóng. Lệ Tâm cùng Mạt Tâm đứng ở bên cạnh cúi người quạt, Ngọc Nghiên bóc một quả nho cho vào miệng, trêu đùa nói: “Từ khi Nhàn phi sinh tứ a ca, mỗi ngày hoàng thượng đều tổ chức tiệc ở Dực Khôn cung, đều ban thưởng cho người hầu hạ trong Dực Khôn cung. Đám người Nội Vụ Phủ làm việc theo tình thế, bây giờ Dực Khôn cung đúng là như mặt trời buổi trưa.”
Hi Nguyệt không cam lòng cầm trà hoa cúc uống hai ngụm: “Nhàn phi này, hết lòng quyến rũ, lúc gặp hoàng thượng đều quấn lấy không buông, có thai luôn nói thân thể mình không tốt, mong muốn giữ hoàng thượng ở bên cạnh mình, bây giờ lại dùng đứa nhỏ lôi kéo trái tim hoàng thượng. Bổn cung nhìn thấy cô ta, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy phiền phức!”
Nói xong, Hi Nguyệt đặt mạnh chén trà xuống bàn đá trước mặt: “Bổn cung chính là không cam lòng, bổn cung cùng cô ta đều là phi vị, luận thâm niên, dung mạo, không có điểm nào thua cô ta, nhưng cô ta mới tiến cung hơn một năm, lại chèn ép bổn cung mọi chuyện.”
“Tuệ phi tỷ tỷ cần phải dùng chút thủ đoạn, tỷ và cô ta đều là phi vị, cũng không thể cứ bị cô ta chèn ép như vậy.”
“Bổn cung biết.” Hi Nguyệt lên tiếng, nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, chuyển đề tài: “Thời tiết này quả thực không thú vị, bỏ đi. Bên ngoài rất nóng, đến Hàm Phúc cung ngồi chút đi.” Nói xong, liền gọi Ngọc Nghiên đến Hàm Phúc cung.
Lễ đầy tháng của Vĩnh Giác rất náo nhiệt, các phi tần trong cung đều đến thăm Vĩnh Giác và Như Ý. Như Ý đang ôm Vĩnh Giác vào trong lòng nói chuyện phiếm với Hải Lan, thấy Lang Hoa dẫn Cảnh Sắt từ cửa Dực Khôn cung đi vào, Như Ý ôm Vĩnh Giác cho nhũ mẫu, đứng dậy hành lễ: “Thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Cảnh Sắt nhăn nhó nắm chặt tay Lang Hoa, qua vài giây mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Nhàn nương nương an.”
“Công chúa hữu lễ rồi.” Trong lúc nói chuyện Như Ý gọi nhũ mẫu ôm Vĩnh Giác đến, Lang Hoa mở chăn quấn ra, nhìn Vĩnh Giác một chút, cười nói: “Bổn cung đã sớm nghe nói chuyện Nhàn phi sinh Vĩnh Giác, thời gian trước bận rộn chính vụ trong cung, không đến thăm muội được.” Nói xong kéo Cảnh Sắt đến nói: “Con mau nhìn tứ đệ, đáng yêu như vậy, khó trách hoàng thượng rất yêu thích.”
Cảnh Sắt tùy ý nhìn thoáng qua, nhỏ giọng than thở: “Chẳng qua chỉ là thứ tử, không hiếm có trân quý. Ta là đích công chúa, nữ nhi của trung cung hoàng hậu và hoàng a mã.”
Lang Hoa kéo tay Cảnh Sắt: “Không được vô lễ!”
Vĩnh Giác nhìn Lang Hoa nở nụ cười, Lang Hoa vén chăn lên: “Nhũ mẫu, ngươi cũng rất tận tâm chăm sóc, Vĩnh Giác lớn lên trắng trẻo mập mạp, sau này đưa Vĩnh Giác đến Hiệt Phương điện cũng không sợ Vĩnh Giác sẽ không thích ứng.”
Nghe xong nụ cười của Như Ý cứng lại, Hải Lan kéo góc áo nàng, có chút mất hứng, lúc này truyền đến âm thanh từ cửa: “Trẫm đến muộn rồi, náo nhiệt quá.”
Một đám người thấy hoàng thượng đến, cúi người hành lễ. Hải Lan nói: “Hoàng thượng đến đúng lúc, vừa rồi hoàng hậu còn nói Vĩnh Giác sinh ra đáng yêu, được chăm sóc rất tốt, còn lo lắng sau này đưa tứ a ca đến Hiệt Phương điện sẽ không quen.”
Hoàng thượng nhìn Như Ý một cái, nhận lấy Vĩnh Giác từ trong tay nàng, sờ trán của hài tử, nhẹ nhàng dỗ dành: “Vĩnh Giác của trẫm sẽ không đến Hiệt Phương điện, Vĩnh Giác sẽ ở bên cạnh ngạch nương thật tốt, được không?”
Vĩnh Giác cười đến hai chân đạp tứ tung, nở nụ cười với hắn, khóe miệng còn chảy ra chút nước miếng. Hoàng thượng mỉm cười, dùng khăn nhẹ nhàng lau đi nước miếng chảy ra từ khóe miệng hài tử.
Lang Hoa có chút xấu hổ, khẽ mỉm cười, cầm lấy tay Cảnh Sắt ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Lục Quân, Hải Lan, hôm nay là lễ đầy tháng của Vĩnh Giác. Lúc nó được sinh ra hai muội đều tặng lễ vật, hôm nay tỷ đeo lên cho nó, có đẹp không?”
Hai người gật đầu đồng ý, Như Ý nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Vĩnh Giác: “Lớn lên khỏe mạnh, sau này con phải nhớ rõ rõ Thuần nương nương và Hải nương nương rất tốt bụng.”
Quà mừng từ khắp các cung chất đống ở đông noãn các. Như Ý chọn một số món đồ thích hợp gửi đến các cung bày tỏ tâm ý của mình. Sau bữa tối, chờ tất cả mọi người rời đi, tất cả cũng trở nên yên tĩnh. Hai người ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng đung đưa nôi, đôi mắt của Vĩnh Giác đen như quả nho, thường hướng về phía Như Ý và hoàng thượng nở nụ cười, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên ba người. Một khung cảnh bình yên ấm áp.