Chương 82: Vĩnh Giác
- Trang Chủ
- Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch - Tấn Tấn Là Bảo Bối
- Chương 82: Vĩnh Giác
Ban đêm, Như Ý mặc một bộ y phục đơn giản, mái tóc dài như thác nước xõa ra bên vai. Nàng ôm lấy ngạch nương, ôm eo ngạch nương, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Kỳ thật Lang Giai thị cũng rất muốn ở cùng với nữ nhi, ban đầu sợ không tuân theo quy củ, bây giờ đang vuốt mái tóc của Như Ý nói: “Đã lâu ngạch nương không thể nhìn kỹ con như vậy.”
“Nữ nhi cũng vậy, mỗi ngày con đều nhớ ngạch nương.”
Như Ý nhớ lại, khi còn nhỏ, vào mùa hè nàng đều cùng ngạch nương bắt đom đóm trong sân, sau đó bỏ vào lọ thủy tinh, lọ trở nên rất sáng. Nàng thích sông nước Giang Nam, mỗi lần có cơ hội đều theo a mã ngạch nương đi dạo hồ, đều gấp thuyền giấy thả xuống sông. Nghĩ đến đây, đều là những chuyện đã trôi qua rất lâu rồi.
“Ngạch nương cũng luyến tiếc con không ở bên ngạch nương, chỉ là hiện tại con đã thành hôn, không thể so với trước kia, ở trong cung này, mọi chuyện phải tuân theo quy tắc, không thể đi quá giới hạn. Về sau không thể sống tùy ý mình, con phải biết kiềm chế bản thân. Ngạch nương sợ con sẽ phải chịu khổ.”
“Con biết. Ngạch nương yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Hoàng thượng đối xử tốt với con không?” Lang Giai thị hiểu rõ nữ nhi của mình, tính tình không thích bị gò bó, có đôi khi không kiềm chế được lời nói hành động của mình, cũng lo lắng nàng không đứng vững trong cung, bị người ta lạnh nhạt khi dễ.
Như Ý bình tĩnh lại, cúi đầu nói: “Tốt.”
“Con thích hoàng thượng, lúc trước sống ở Hàng Châu, cũng không muốn lập gia đình, chỉ là không muốn gả vào hoàng gia, đúng không? Nhưng sau đó hai người gặp nhau ở Hàng Châu, hai người liền yêu nhau. Cho nên con vì hoàng thượng, nguyện ý vào cung.”
Như Ý không trả lời, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Lang Giai thị vuốt ve trân nàng, nói: “Nữ nhi muốn gả cho người mình thích, ngạch nương hiểu.”
“Ngạch nương, người đoán xem con vừa mới suy nghĩ gì?”
“Suy nghĩ gì vậy?”
Như Ý kể cho ngạch nương nghe tất cả những hồi ức tuổi thơ của nàng, Lang Gii thị cười nói: “Sắp làm ngạch nương, còn ham chơi như vậy.”
“Có lớn hơn nữa, con cũng vẫn là nữ nhi của ngạch nương.” Như Ý nói chuyện với ngạch nương một lúc mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Khi hoàng thượng đến thăm Như Ý, đàng đã ăn tối xong ngồi ở trên giường đọc Đạo Đức Kinh, có lẽ là mải mê đọc sách nên cũng không chú ý tới sự xuất hiện của hắn, ngọn nến đang cháy trước mắt nàng khẽ lay động, lúc này Như Ý mới ngẩng mặt lên, hắn đã đến gần, hoàng thượng vội vàng phất tay nói: “Đừng đứng lên, mau ngồi yên ở đó.”
Như Ý mỉm cười, kéo tay hắn ngồi xuống, hoàng thượng vuốt ve tóc của nàng: “Hôm nay nội các đã đặt tên, trẫm đem đến cho nàng xem.”
Như Ý xoa bụng cười nói: “Hài tử còn chưa ra đời, bây giờ đặt tên có sớm quá không?”
“Không sớm. Nội Vụ Phủ biết trẫm coi trọng hài tử này, đây cũng là đứa con đầu tiên sau khi trẫm đăng cơ nên cũng không dám chậm trễ.” Nói xong đem mấy tấm thẻ bằng gỗ có khắc tên đến trước mặt Như Ý hỏi: “Nàng xem, có thích tên nào không?”
Như Ý vuốt chỉ vào mấy tấm gỗ có chữ ‘Giác’ ‘Hi’ ‘Thành’ nói: “Nếu phu quân kỳ vọng nhiều vào hài tử của chúng ta, vậy chữ ‘Hi’ này rất tốt. Nhưng ‘Giác’ cũng không tệ.” Cuối cùng ngón tay của nàng dừng lại ở chữ Giác. Hoàng thượng cười nắm lấy tay Như Ý: “Ta thích nhất, chính là chữ ‘Giác’ này. ‘Giác’ có nghĩa là nhị ngọc tương đồng, là vua của ngọc. Ta hy vọng hài tử của chúng ta có thể trở thành long phượng trong nhân gian.”
Như Ý hơi ngả người về phía sau, dựa vào lòng hoàng thượng, mi mắt cong ôn nhu như nước đọng: “Giác có ý cầm sắt, đây cũng là điều thần thiếp và người mong đợi.”
Hoàng thượng ôm eo nàng, cúi đầu đối diện với ánh mắt của Như Ý nói: “Như Ý của trẫm trí tuệ hơn người, thông minh sáng suốt.”
(Đoạn này tra long dùng khen Ý 冰雪聪明 – trí tuệ hơn người, thông minh sáng suốt (thanh sạch sáng rõ như băng như tuyết.)
Như Ý quay đầu lại hỏi: “Tên Giác rất tốt. Nhưng sao hoàng thượng biết nhất định sẽ là a ca mà không phải là công chúa?”
“Công chúa cũng rất tốt. Nếu là công chúa, tên ‘Doanh’ này rất tốt, nàng thấy thế nào?”
Như Ý gật đầu, đưa tay muốn bưng chén trà trên bàn uống, hoàng thượng lại ôm nàng vào lòng: “Nàng đừng cầm nữa, để trẫm.”
Như Ý cũng không từ chối, làm theo ý của hắn. Hoàng thượng cầm thìa đút từng thìa trà cho nàng, Như Ý nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Không còn sớm nữa.”
“Ừm.” Hắn trả lời, tiếp tục động tác trên tay: “Sắp đến ngày nàng sinh hài tử rồi, trẫm rất lo lắng, trẫm ở lại bên cạnh nàng, được không?”
“Được.” Như Ý híp mắt trả lời một câu, thân thể có chút nặng nề rất mệt mỏi, vòng tay của hắn ấm áp thoải mái, nàng lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng của Như Ý truyền vào tai hắn, hoàng thượng cong khóe miệng mỉm cười, đặt nửa chén trà còn lại lên bàn, Như Ý ngủ an nhàn như vậy, hắn sợ đánh thức nàng, liền duy trì tư thế bất động như vậy,cố gắng chống đỡ thân thể của mình ngồi ở trên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của Như Ý.
Hai canh giờ sau Như Ý vặn vẹo, một cơn đau dữ dội kéo đến, nàng nhíu chặt mày co rúm người, hoàng thượng cảm nhận được hành động này của nàng, liền gọi: “Như Ý, Như Ý!”
Như Ý yếu ớt thì thầm bên tai hắn: “Đau… đau quá.”
“Người đâu!” Tiếng kêu của hắn trong đêm tối yên tĩnh có vẻ rất chói tai. Nhị Tâm nghe vậy, vội vàng gọi bà đỡ đến thiên điện hầu hạ, đặt Như Ý lên giường. Trong nháy mắt Dực Khôn cung trở nên hỗn loạn, toàn bộ thái y bị gọi đến Dực Khôn cung, các cung nữ bận rộn chạy ra chạy vào. Trong điện truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương của Như Ý, hoàng thượng đứng ở cửa, mỗi khi nàng hét lên, trái tim của hắn lại cảm thấy rất đau đớn, siết chặt tay, móng tay gần như xuyên qua da khiến tay chảy máu. Ngạch nương của Như Ý cũng vậy, đi đến sân của Dực Khoin cung, vô cùng lo lắng.
Giang Dữ Bân kê thuốc trợ sản cho Như Ý uống, lại châm cứu ở cổ tay, Như Ý nắm chặt lấy chăn, hôi đã thấm ướt toàn thân, dùng hết sức lực theo lời nói của bà đỡ. Ho đến khi sáng hôm sau lúc mặt trời mọc, Giang Dữ Bân ra cửa, sắc mặt căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dập đầu nói: “Chúc mừng hoàng thượng, Nhàn phi nương nương sinh ra một vị tiểu a ca.”
“Nhàn phi thế nào?” Hoàng thượng nhìn hài tử bọc trong chăn.
“Nhàn phi nương nương không có gì đáng ngại, chỉ là lúc này rất mệt mỏi, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.”
Lúc này hắn mới yên tâm, đi vào trong điện, tiến lên nắm lấy tay Như Ý, lúc này nàng có chút yếu ớt, mỉm cười với hắn, hỏi: “Đứa bé đâu?”
“Đứa bé không sao, lúc này nhũ mẫu đã bế đi cho bú. Hài tử của chúng ta tên là Vĩnh Giác, được không?”
Như Ý mỉm cười nói: “Được.”
Hoàng thượng đau lòng vuốt mái tóc ướt đẫm của Như Ý: “Nàng chịu khổ rồi.”
“Không khổ.” Khóe mắt Như Ý chảy ra rất nhiều nước mắt, kích động nói: “Chúng ta có hài tử rồi.”
“Sau này trẫm nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng và hài tử của chúng ta, không để cho hai người chịu bất kỳ đau khổ nào nữa. Nàng yên tâm.”
Như Ý không còn khí lực để nói chuyện, nắm lấy tay hắn gật đầu. Lúc này nhũ mẫu ôm hài tử đến, đi theo phía sau còn có hai người Hải Lan và Lục Quân. Nhũ mẫu đặt Vĩnh Giác bên cạnh Như Ý, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Giác, Vĩnh Giác cũng nở nụ cười, hoàng thượng sờ lên trán nhỏ bé của Vĩnh Giác: “Vĩnh Giác, ngạch nương sinh con ra thật không dễ dàng, sau này con nhất định phải ngoan ngoãn.”
Lục Quân đặt một dây chuyền ngọc bội trên người Vĩnh Giác, nói: “Tỷ tỷ vừa mới sinh Vĩnh Giác, đây coi như là lễ vật muội muội tặng cho hài tử.”
“Lục Quân, đây là của hồi môn của muội, quý giá như vậy, sao có thể tặng cho Vĩnh Giác?”
“Đây là tâm ý của muội, tỷ tỷ phải nhận lấy thay Vĩnh Giác.”
Như Ý thấy Lục Quân nói như vậy, cũng không từ chối nữa. Sáng sớm Hải Lan cũng nhờ Nội Vụ Phủ làm vòng tay nhỏ tặng cho Vĩnh Giác, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Vĩnh Giác, nói: “Tỷ tỷ, Vĩnh Giác trông rất giống hoàng thượng, nhưng đôi mắt lại giống tỷ tỷ.”
Một đám người cùng nhau nhìn hài tử, Vĩnh Giác nhìn thấy nhiều người như vậy liền nở nụ cười, bên trong Dực Khôn cung tràn ngập niềm vui. Hoàng thượng rất vui vẻ, ban thưởng cho bà đỡ thái y và các nô tài hậu hạ trong Dực Khôn cung. Chờ tất cả mọi người rời khỏi tẩm điện, Như Ý lấy khóa trường mệnh hoàng thượng làm đeo lên cổ hài tử, uống canh sâm, ngủ thiếp đi. Hoàng thượng ôm Vĩnh Giác nằm trong chăn, rất vui vẻ.
____
Hôm nay app dịch qt của mình bị lỗi, mình phải tự dịch, nhiều chỗ không được hay lắm hy vọng mn thông cảm nhé.