Chương 77: Cao lưu sơn thủy
- Trang Chủ
- Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch - Tấn Tấn Là Bảo Bối
- Chương 77: Cao lưu sơn thủy
Đến ngày giao thừa, trong cung đã bố trí khung cảnh năm mới, ở các cung cùng hành lang đều treo rất nhiều đèn lồng đỏ. Hoàng thượng ở Càn Thanh cung chuẩn bị gia yến, cửa Càn Thanh cung treo tơ sa thạch màu đỏ, đèn đuốc sáng trưng, mái ngói xanh và đỏ dưới ánh đèn chiếu rọi, tạo nên khung cảnh lộng lẫy hoa lệ.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu kính rượu thái hậu trước, nói: “Nhi thần cung chúc hoàng ngạch nương phúc thọ kéo dài.”
Thái hậu mỉm cười, bảo hai người đứng dậy, sau đó các phi tần đứng dậy đồng loạt nâng chén rượu lên, Như Ý không thích hợp uống rượu, liền lấy trà thay rượu, đồng thanh nói: “Thần thiếp chúc thái hậu phúc như biển lớn, thọ tựa núi cao.”
Các loại điểm tâm quý giá bày đầy bàn nhỏ trước mặt mỗi người, dựa theo thứ tự phi tần, mọi người chia nhau ngồi ở hai bên, hoàng thượng nâng chén rượu lên nói: “Hôm nay là gia yến, không cần câu nệ.”
Sau đó, từng khúc múa nối đuôi nhau đi vào, vũ cơ trong cung luyện tập rất lâu, ai nấy đều thành thục uyển chuyển. Thái hậu ngồi ngay ngắn thưởng thức, mỗi người sau khi thưởng thức ca múa đều tỏ vẻ tán thưởng, Lang Hoa ngồi bên cạnh thái hậu, quan sát sắc mặt của bà, thấy thái hậu rất hài lòng, mới thả lỏng tâm trạng.
Hoàng thượng đối với những ca múa này chỉ nhìn lướt qua, cũng không biểu hiện hứng thú, đợi sau khi ca múa kết thúc, hắn mở miệng hỏi thái hậu: “Hoàng ngạch nương, những tiết mục này có khiến cho hoàng ngạch nương hài lòng không?”
Thái hậu đặt đũa bạc đang cầm trong tay xuống, nói: “Ai gia đến tham gia náo nhiệt, hoàng hậu sắp xếp rất tốt, ai gia rất hài lòng.”
Hoàng thượng gật đầu, lại nói: “Hoàng ngạch nương, từ nhỏ Nhàn phi tinh thông cầm và múa, hôm nay đêm giao thừa gia yến, không bằng để Nhàn phi tấu một khúc đàn cho hoàng ngạch nương, hoàng ngạch nương chưa nghe qua tiếng đàn của nàng, không bằng nghe một thứ mới mẻ?”
Thái hậu nhìn về phía Như Ý, thấy nàng đang nhìn hoàng thượng, sắc mặt đột nhiên trở nên kinh ngạc, cũng không giống như có chuẩn bị mà đến, hoàng thượng gật đầu với Như Ý, Như Ý buông bánh phù dung trong tay xuống, đỡ lấy bàn tay Nhị Tâm đứng dậy.
“Được, nếu đây là tâm ý của hoàng đế, ai gia quả thật chưa từng nghe qua tài nghệ cầm kỹ của Nhàn phi, hôm nay cũng nguyện ý nghe một chút.”
Hoàng thượng nghe vậy vẫy tay, chỉ thấy hai người cầm một cây đàn đi vào, đặt ở trước mặt Như Ý, liền lui xuống.
Như Ý vuốt ve cầm huyền nói: “Thần thiếp sẽ tấu khúc “Cao lưu sơn thủy” cho thái hậu nghe.”
Thái hậu gật đầu. Như Ý gảy dây đàn, đàn tam thập lục, uyển chuyển ngồi xuống. Ngón tay ngọc khẽ giương lên, lộ ra ngón ngọc trắng nõn mảnh khảnh, vuốt ve mặt đàn, ngưng khí suy nghĩ sâu xa, tiếng đàn vang lên trên điện, tiếng đàn uyển chuyển lại dứt khoát, đầy quyến rũ kéo dài. Tiếng đàn uyển chuyển phát ra từ ngón tay, tựa như từng sợi tơ nhỏ chảy qua trái tim, dịu dàng yên tĩnh, mềm mại thoải mái. Nàng dao động theo nốt nhạc nhịp nhàng giữa những ngón tay, trong điện rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đàn đọng trong lòng. Một khúc hoàn tất, ngón tay của Như Ý xoẹt qua dây đàn, dư âm lượn lờ, điệu nhạc kết thúc. Lại đứng dậy nói: “Đa tạ thái hậu đã lắng nghe.”
Thái hậu nở nụ cười, vội vàng khoát tay nói: “Thật sự là cầm kỹ tuyệt diệu, ai gia nghe được cảm thấy rất vui.” Thấy Như Ý cười, thái hậu lại xua tay nói: “Mau ngồi xuống, bây giờ ngươi đang mang thai, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
“Tạ thái hậu.” Như Ý nhìn qua, vừa lúc đối diện với ánh mắt mong đợi của hoàng thượng, đỡ tay Nhị Tâm ngồi xuống.
“Vừa rồi ngươi đánh đàn, là khúc “Cao lưu sơn thủy” sao?” Đợi Như Ý ngồi xuống, thái hậu hỏi.
“Hồi thái hậu, thần thiếp vừa mới tấu đàn, chính là khúc “Cao lưu sơn thủy”. “Cao sơn lưu thủy”, nói về tình tri âm “Bá Nha thiện cổ cầm” “Tử Kỳ thấu tri”. Bài này nói về tình cảm tri âm của Bá Nha và Tử Kỳ, đều nói tri âm khó tìm, hôm nay thái hậu khen ngợi cầm khúc của thần thiếp, thần thiếp cảm thấy thái hậu chính là tri âm. Chỉ mong thần luac nào thần thiếp cũng có thể hiểu được tâm ý của thái hậu, khiến thái hậu hài lòng. Nếu thần thiếp có chỗ nào chưa tốt, xin thái hậu chỉ điểm.”
Thái hậu gật đầu: “Được. Tâm nguyện của ngươi đã được chấp nhận. Ngươi được hoàng đế sủng ái, lại mang thai đứa con đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, đây là phúc phận của ngươi, phải bồi bổ thân thể thật tốt, bình an sinh hạ hài tử.”
Như Ý cười đáp: “Vâng, thần thiếp sẽ ghi nhớ kỹ.”
Thấy lông mày hoàng thượng giãn ra, Như Ý cúi đầu cầm lấy nho trên bàn, yến hội lại tiếp tục. Đến khi yến hội kết thúc, đã là nửa canh giờ sau.
“Hoàng ngạch nương, thời gian không còn sớm, nhi tử phái người hộ tống người hồi cung, sáng sớm mai nhi thần sẽ đưa hoàng hậu, các phi tần cùng a ca công chúa đến Từ Ninh cung thỉnh an người.” Khi yến hội kết thúc, hoàng thượng đứng lên cung tiễn thái hậu, chờ thái hậu ra khỏi Càn Thanh cung, các phi tần mới về cung của mình.
Tâm tình Như Ý rất tốt, nắm lấy tay Nhị Tâm đi trên đường trở về Dực Khôn cung, Nhị Tâm nhìn nàng rất vui vẻ nói: “Chủ tử, hôm nay thái hậu cũng không làm khó người, chỉ mong chủ tử và thái hậu có thể hòa thuận.”
Như Ý gật đầu, châu báu hoa thúy trang sức trên đầu sáng rực rỡ trong bóng đêm, nói: “Chỉ cần đủ thành tâm, luôn có thể động lòng người.”
Lúc này đột nhiên xuất hiện một bóng người đen từ sau bụi hoa, Như Ý hoảng sợ, lực đạo nắm lấy bàn tay Nhị Tâm rất mạnh, nắm chặt đến mức khớp ngón tay của Nhị Tâm trở nên trắng bệch.