Chương 73: Tức giận
Hắn kêu nô tài miễn lễ, vào tẩm điện thấy màn che đã buông xuống, lại gần nhìn thấy Như Ý đang cuộn chặt trong chăn, nghiêng người nằm ra sau, bước chân của hắn rất nhẹ, nàng giống như không cảm giác được sự xuất hiện của hắn. Than hôm nay đặt ở cửa, đang cháy rất lớn, hắn đi đến cởi áo choàng ra, ngồi hơ nóng một lúc, lên giường ôm nàng vào trong lòng, mái tóc dài của Như Ý xõa tung bên gối, lúc này vừa vặn ở trong cổ hắn, mùi thơm thật dễ chịu từ từ truyền vào mũi hắn, nhiệt độ trên người hắn cũng truyền cho nàng từng chút từng chút một.
Họ cứ như vậy không nói lời nào, không biết qua bao lâu, Như Ý quay người lại, vùi đầu vào lòng hắn, nước mắt chảy ra. Lồng ngực của hắn ấm áp như ánh mặt trời rực lửa, hắn ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay trẫm đã đổi người phụ trách than và ăn uống của Nội Vụ Phủ, mỗi người đều đã điều tra kỹ, thân thể sạch sẽ. Lại tăng thêm gấp ba lần người canh giữ, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, nàng yên tâm. Nàng và hài tử của chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Như Ý nằm cuộn mình trong lòng hoàng thượng không nói gì, nắm lấy bàn tay đang đặt ở bên hông nàng, nhiệt độ tay của hắn rất ấm áp, nàng nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
Nghe được thanh âm của nàng, trái tim treo lơ lửng của hoàng thượng buông xuống một nửa, vuốt ve khuôn mặt Như Ý, dỗ dành nàng: “Đừng không vui, hài tử cũng sẽ không vui.”
Lúc này Như Ý mới ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt của nàng trong bóng đêm có vẻ rõ ràng thuần khiết, miệng nhỏ nhắn nửa mở nửa khép lại, trả lời một câu: “Được.”
Hoàng thượng vui vẻ, hôn thật sâu lên trán nàng, đắp chăn cho Như Ý, hỏi: “Nàng lạnh không?”
Như Ý gật đầu, thân thể nhỏ bé rụt vào trong lòng hắn: “Có phu quân ôm thì không lạnh nữa.”
Hoàng thượng cười, dùng tay vén tóc bên tai của nàng, nhẹ giọng nói: “Được, phu quân ôm nàng.”
Khi Như Ý thức dậy vào buổi sáng, hoàng thượng đã rời đi thượng triều từ sớm. Nhị Tâm đi vào thay y phục cho nàng.
Hầu hạ Như Ý rửa mặt chải đầu xong, Nhị Tâm cầm trầm thủy hương mới lấy về từ Nội Vụ Phủ đặt vào lư hương nhỏ bên cạnh cửa sổ, nói với Như Ý: “Chủ tử, hiện giờ người đang mang thai, mọi việc phải cẩn thân một chút, trầm thủy hương nô tỳ này đã gọi Giang thái y xem qua, không có gì đáng ngại.”
Như Ý hài lòng gật gật đầu, nói: “Ngươi đúng là một người cẩn thận, bổn cung không nhìn lầm người.”
Nhị Tâm hơi cúi đầu cười: “Đa tạ chủ tử khen ngợi, đây là việc nô tỳ nên làm.”
Khóe miệng Như Ý khẽ cười, hôm nay mùa đông thời tiết lạnh lẽo, hơn nữa nàng đi lại bất tiện, cũng không thể đi khắp nơi, liền ôm một cái lò sưởi ngồi trên giường lật xem sách mấy ngày hoàng thượng xuất cũng đi tuần tra đem về cho nàng. Gọi người đưa vào một ít vải vóc cùng chỉ lụa, thêu theo hướng dẫn trong sách.
Tuyết bên ngoài rơi không ngừng, trắng xóa làm cho không khí trong lành rất nhiều, nhìn qua vô cùng yên tĩnh tinh tế. Như Ý nhìn qua cửa sổ nhìn thấy nô tài đang cầm chổi quét tuyết, đang tiếp tục làm việc. Đến trưa, một bàn đẩy thức ăn, bây giờ nàng đang có thai, không có khẩu vị ăn, nhìn thức ăn có ngon đến đâu cũng cảm thấy rất ghê, nhưng vì hài tử trong bụng vẫn miễn cưỡng dùng một ít, cũng đều ăn thức ăn thanh đạm, sau đó liền gọi người dọn đi.
Buổi chiều, những chuyện Như Ý phân phó Nhị Tâm làm đã có manh mối, Nhị Tâm vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, nhìn ánh mắt nàng khó xử lại không dám tin, Như Ý đã biết suy đoán của mình là đúng.
Như Ý mở miệng: “Có gì cứ nói đi, bổn cung sẽ nghe.”
Nhị Tâm nghe Như Ý nói vậy, lúc này mới mở miệng nói: “Hôm qua, nô tỳ và Tam Bảo để A Nhược đến Nội Vụ Phủ lấy chăn, nhân cơ hội này lục soát phòng cũng như đồ đạc của A Nhược, phát hiện trong y phục của tỷ ấy có cái này..” Nhị Tâm vừa nói xong đem đồ vật đặt vào trong tay Như Ý, đó là một gói bột màu đỏ. Như Ý nhìn thấy rất quen thuộc: “Đây là chu sa.” Nhị Tâm tiếp tục nói: “Tỷ ấy giấu trong y phục, y phục này giấu ở trong cùng của tủ, bình thường không lấy ra, rất khó để phát hiện.”
Như Ý nhìn gói chu sa nhỏ này, sững sở xuất thần.
“Hai ngày nay, luôn ngửi thấy mùi hương kỳ lạ trên người A Nhược tỷ tỷ. Nô tỳ tìm vải trên y phục của tỷ ấy mang đến cho Giang Dữ Bân xem qua, mùi hương mà tỷ ấy dùng chính là trong cung của Gia quý nhân, hương này từ Ngọc thị đem đến. Trong cung chỉ có một mình Gia quý nhân dùng, có thể thấy trong khoảng thời gian này A Nhược có qua lại nhiều với người trong Khải Tướng cung, mùi hương này lại rất giống với hương thường ngày tỷ ấy thích dùng, không thể phát hiện trong thời gian ngắn. Chủ tử, kỳ thật nỗ tỳ cũng không thể kết luận, chỉ là hiện giờ đã có những bằng chứng này, A Nhược cũng không thể chối cãi. Tuy nhiên ngoài A Nhược và Gia quý nhân ra, còn có người nào dính vào hay không, cũng không biết. Người bán chủ cầu vinh như vậy, ngàn vạn lần không thể giữ lại, nô tỳ nghĩ A Nhược tỷ tỷ hầu hạ chủ tử lâu như vậy, sẽ không làm những chuyện xấu xa này, nhưng ai ngờ đến, đúng là biết mặt không biết lòng.”
Nhị Tâm rời đi không lâu hoàng thượng liền tới, nghe Như Ý nói chuyện này đã có manh mối. Như Ý kêu Nhị Tâm đi vào kể lại sự tình một lần nữa cho hoàng thượng nghe. Lúc này đúng lúc A Nhược lấy đồ Như Ý cần, trở về Dực Khôn cung.
A Nhược, vào đây.”
Hoàng thượng thay đổi vẻ mặt cùng ngữ khí ôn hòa hơn, bảo A Nhược vào trong tẩm điện.
A Nhược quỳ trên đất thỉnh an, lại ngẩng đầu lên.
“A mã ngươi lập được công lớn, là người có công bên cạnh trẫm, cho nên trẫm nghĩ ngươi và a mã người thập phần trung thành, cũng thập phần tận tâm, cho nên, thăng quan tiến tước cho ngươi, ngươi hầu hạ bên cạnh Nhàn phi đã lâu, trẫm thấy ngươi là một người thông minh.”
A Nhược không giấu được niềm vui trên mặt, muốn mở miệng nói, hoàng thượng đã nhanh trí hỏi Như Ý: “Không bằng giữ ngươi bên cạnh trẫm, phong làm thường tại hoặc quý nhân?”
Như Ý mỉm cười, A Nhược vội vàng dập đầu nói: “Nô tỳ đa tạ hoàng thượng và nương nương ân điển.”
Hoàng thượng gật đầu: “Vậy từ giờ trở đi, ngươi là phi tần của trầm. Trầm có quyền quản giáo phi tần, ngươi là người từ Dực Khôn cung, cho nên cũng phải chịu sự quản giáo của Nhàn phi. Đúng không?”
A Nhược do dự cúi đầu nói: “Vâng.”
“Vậy thì đi quỳ gối bên ngoài đi, coi như thể hiện lòng thành kính đối với chủ tử của ngươi.”
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, trên mặt đất cực kỳ lạnh lẽo. A Nhược đi ra cửa, quỳ trên mặt đất, kiên trì quỳ mấy lần không được, hoàng thượng vén rèm lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Trẫm và Nhàn phi ban thưởng, ngay cả chút tôn kính này ngươi cũng không có, ngày sau làm sao có thể hầu hạ trẫm thật tốt.”
Tay chân A Nhược tê dại vì lạnh cóng, vội vàng trả lời: “Thần thiếp sai rồi.”
Hoàng thượng chán ghét nhìn cô ta một cái, thần thiếp?
Có vẻ như cách xưng hô này, có gì đó không đúng.
“Ngươi đổi giọng rất nhanh, thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn.” Như Ý đi ra từ phía sau, A Nhược nghe vậy hoảng sợ cúi đầu: “Không biết Nhàn phi nương nương nói vậy là có ý gì?”
Như Ý cười nhạo một tiếng: “A Nhược, bổn cung vẫn nghĩ ngươi là người biết kiềm chế, không nghĩ đến, ngươi lợi dụng bổn cung, hãm hại hài tử của bổn cung, trong nháy mắt trở mặt không nhận người, dĩ nhiên chính là ngươi.”
“Thần thiếp không có ý này, chỉ là…” A Nhược chưa kịp nói xong, đã bị hoàng thượng tát cho đến mức trời đất xoay chuyển, chưa hồi phục lại tinh thần, trong nháy mắt năm vết ngón tay màu đỏ hiện rõ ràng trên mặt.
“Chỉ là cái gì? Người phản chủ cầu vinh, dùng hết thủ đoạn, còn dám nói ngươi không có ý này! Ngươi là nha đầu ở phủ của Nhàn phi, trẫm nể mặt Nhàn phi, đối xử không tệ với ngươi, nhưng đến bây giờ ngươi nhất định muốn chết, ngươi có biết, đó là hài tử của Nhàn phi, cũng là hài tử của trẫm!”
A Nhược hoảng sợ, không ngừng dập đầu, nói những lời lặp lại: “Ta không có, ta không có!”
Hoàng thượng phẫn nộ đạp cô ta một cước ngã văng ra đất, chỉ vào A Nhược tức giận nói: “Tiện tỳ! Ngươi còn dám không thừa nhận!”
“Bổn cung vốn tưởng rằng, ngươi là nha đầu hầu hạ bổn cung từ lúc ở trong phủ, bổn cung cũng không nên nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần ngươi an phận, bổn cung sẽ cho ngươi một cuộc sống bình yên. Nhưng người nhất định phải làm thế này, khiến cho bổn cung rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, người khác hại bổn cung, bổn cung cũng sẽ không thất vọng như vậy, chỉ là không nghĩ tới, lần lượt bị người bên cạnh mình hãm hại. A Nhược, ngươi quá coi trọng bản thân mình.”
Lúc này A Nhược mới bò từ trên đất dậy, đôi mắt nhìn Như Ý lạnh lùng đến cực điểm, cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi đối đã với ta rất tốt, nhưng chẳng lẽ ngươi không có tâm tư của mình sao? Ngay từ đầu, ta hầu hạ ngươi tận tâm tận lực như vậy, ngươi lại không muốn giao cho ta làm, bắt ta đi xa, đều giao cho Nhị Tâm, cũng không muốn cho ta có cơ hội lộ diện. Trước kia, hoàng thượng luôn nhìn thẳng vào ta, hoàng thượng là thích ta, ngươi sợ ta được hoàng thượng ân sủng, cướp đi sủng ái của ngươi, cho nên làm mọi cách chặn đường lui của ta. Ta hầu hạ bên cạnh người từ nhỏ, ngươi lại chặn đường thăng tiến của ta.”
“Trẫm thích ngươi? A Nhược, đúng là trẫm có nhìn ngươi, dựa vào đâu ngươi nói trẫm thích ngươi?”
“Hoàng thượng thích thần thiếp, đều là do ngươi, ngăn chặn đường tiến thân của ta” A Nhược chỉ tay vào Như Ý, phẫn uất nói.
“A Nhược, với bản lĩnh của ngươi, bổn cung biết người có thể làm cái gì, không thể làm cái gì. Chỉ là một mình ngươi không làm được chuyện này, ngươi cũng biết, mưu hại hoàng tử là tội tru di cửu tộc. Vì vậy, bổn cung khuyên ngươi, nếu có ai đứng sau hãy nói ra, đừng nhân tội một mình.”
A Nhược hoảng sợ vài giây, lại kiên định nói: “Không có, không có ai sai khiến ta, là ta hận ngươi.”
“Trẫm không muốn đuổi cùng giết tận, chỉ là hôm nay, ngươ khiến trẫm rất thất vọng.” Hoàng thượng quay đầu nói với Như Ý: “Giao cho nàng xử trí, sau khi xử trí xong, đưa đến Thận Hình Ti, cho dù dùng biện pháp gì, nhật định cũng phải nói ra sự thật cho trẫm!”
Hoàng thượng lại gọi Lý Ngọc, phân phó: “Ngươi đến Thận Hình Ti đích thân nhìn, có kết quả không được truyền ra ngoài, chỉ có thể báo cáo cho trẫm và Nhàn phi.”
Lý Ngọc gật đầu tiếp chỉ, hoàng thượng đi qua bên cạnh nắm tay có chút lạnh của Như Ý, vào phòng cầm một cái lò sưởi nóng cho nàng, chờ Như Ý xử trí A Nhược.