Chương 42: Cấm túc Trường Xuân cung
- Trang Chủ
- Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch - Tấn Tấn Là Bảo Bối
- Chương 42: Cấm túc Trường Xuân cung
“Đã bắt được tên thái y kê thuốc cho Nhàn phi nương nương, thái y kia nói là mình không cẩn thận, sắc nhầm thuốc, phối hợp với dược liệu trong an thai dược, dẫn đến kết quả như vậy. Tố Luyện bên cạnh hoàng hậu nương nương cũng nói mình không để ý, sau khi nhận thuốc liền sai người trực tiếp đưa đến Dực Khôn cung, vẫn chưa mời hoàng hậu nương nương xem qua.”
“Được rồi, lui xuống đi.” Hoàng thượng gật đầu. Quay về phía Lang Hoa nói: “Việc này đã sáng tỏ, không liên quan đến nàng.”
Lúc này Giang Dữ Bân đi ra từ trong tẩm điện, hồi bẩm nói: “Hoàng thượng, vi thần đã châm cứu cho Nhàn phi nương nương, chỉ là…. Chỉ là không thể giữ được thai nhi, vi thần cũng đã nấu thuốc bổ xong, hiện giờ Nhị Tâm đang hầu hạ nương nương uống.”
Hoàng thượng cau mày: “Trẫm biết rồi.”
“Vi thần có một chuyện, nhất định phải nói cho hoàng thượng biết.” Sắc mặt Giang Dữ Bân nghiêm túc nói: “Nhàn phi nương nương bất bạnh uống nhầm phải thuốc đoạn tử, nhưng không đơn giản như vậy. Đúng là thái y làm việc không cẩn thận, kê sai liều lượng thuốc, nhưng sao lại cố tình kê thành công hiệu này? Hơn nữa dược liệu trong thái y viện được quản lý kỹ càng mới được đem vào trong Thái Y Viện, tuyệt đối sẽ không có những thứ như thế này, cho dù là có, thành phần thuốc này sẽ không phối cùng dược liệu của thuốc đoạn tử, sao thái y có thể phối nhầm hai loại dược liệu này?”
“Hoàng thượng… Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không biết việc này, càng không hại Nhàn phi muội muội, là Tố Luyện bên cạnh thần thiếp không kiểm tra tỉ mỉ, đều do thái y kia làm việc qua loa, mới khiến việc này xảy ra.”
Hoàng thượng phân phó Giang Dữ Bân vào tẩm điện canh giữ tình hình Như Ý, hắn quay đầu về phía Lang Hoa: “Phi tần có hỉ, đương nhiên sẽ có thái y thái y thái y tự mình đưa thuốc an thai đến, sao hoàng hậu có thể nóng lòng phái người đưa thuốc an thai cho Nhàn phi như vậy?”
“Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ, đây là đứa con đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, hơn nữa hoàng thượng cũng coi trọng Nhàn phi muội muội, thần thiếp, thần thiếp cũng không dám không coi trọng.”
“Ngược lại nàng sẽ biện minh cho mình.” Hoàng thượng lạnh lùng nói một câu, trong ánh mắt nhìn về phía Lang Hoa tràn ngập hận ý nói: “Nàng có biết, đây cũng là hài tử của trẫm, mặc dù bây giờ có rất nhiều bằng chứng không liên quan đến nàng, nhưng tâm tư của nàng, đừng tưởng trẫm không biết.”
“Ngược lại thần thiếp cũng muốn hỏi hoàng thượng một chút, hoàng thượng có mấy phần để ý đến thần thiếp, để ý đến hài tử của thần thiếp và hoàng thượng? Vĩnh Liễn là con trai duy nhất của hoàng thượng, lại là đích tử, con của thần thiếp vì bệnh tật mà qua đời, hoàng thượng lại vui vẻ cùng phi tần khác, quên đi cái chết của Vĩnh Liễn. Hoàng thượng có thể nhớ rõ, thần thiếp rất khổ sở. Hiện giờ Nhàn phi có thai, con của muội ấy không còn, hoàng thượng lại muốn đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu thần thiếp?”
“Hoàng hậu nàng điên rồi! Vĩnh Liễn chết do nhiều bệnh tật, lại thêm phấn hoa ngày xuân hại Vĩnh Liễn, Vĩnh Liễn không còn, nàng tưởng rằng trẫm không đau lòng sao?”
“Hoàng thượng đau lòng sao? Vẫn là hoàng thượng cho rằng, có người thích hợp hơn thần thiếp! Ngược lại thần thiếp muốn nói với hoàng thượng một chút, từ khi Nhàn phi tiến cung tới nay, cả người hoàng thượng đều bị cô ta mê hoặc khiến cho hậu cung không yên, nếu không phải do cô ta mê hoặc, sao hoàng thượng có thể trở nên như thế?”
“Làm càn!” Hoàng thượng tức giận tát vào mặt Lang Hoa, thanh âm tức giận đủ khiến cho mọi người không rét mà run, mọi người vội vàng dập đầu xuống đất: “Hoàng thượng bớt giận!”
Lang Hoa bị cái tát này làm cho choánh váng còn chưa hồi phục tinh thần hoàng thượng đã nói tiếp: “Trẫm cảm thấy nàng điên rồi! Đúng, trẫm sủng ái Nhàn phi, nàng thân là trung cung hoàng hậu, lại không lấy mình làm gương, hết lần này đến lần khác nhắm vào nành ấy, nhưng đó là hài tử của trẫm, sao nàng lại có tâm tư độc ác như vậy? Đừng tưởng những chuyện nàng làm trẫm không biết!”
Lang Hoa sững sờ tại chỗ, không nói lên lời. Hoàng thượng phân phó nói: “Người đâu, hoàng hậu thân là trung cung lại thất đức, hiện giờ bị bệnh nặng, đưa hoàng hậu về Trường Xuân cung tĩnh dưỡng, không có việc gì không được ra khỏi Trường Xuân cung nửa bước, chờ ý chỉ của trẫm. Đánh gẫy một chân của Tố Luyện bên cạnh hoàng hậu, về phần thái y làm việc không cẩn thận kia, đánh chết! Các ngươi đều nhớ kỹ cho trẫm, làm việc nhất định phải cẩn thận, nếu không sẽ như ngày hôm nay, đừng trách trẫm không nhân nhượng!”
Nói xong hắn quay đầu liếc nhìn Lang Hoa một cái: “Hoàng hậu tĩnh dưỡng cho tốt, nghĩ lại xem bản thân đã sai ở đâu.”
Lang Hoa tâm như tro tàn liếc nhìn hắn, người phía sau tiến lên muốn đưa nàng ta về Trường Xuân cung, hoàng thượng ghé vào tai nàng ta nói một câu: “Ngươi đừng tưởng rằng sẽ không có chuyện gì, cho dù Như Ý sẽ không bao giờ có hài tử nữa, ngươi, cũng đừng mơ tưởng có được một chút thật lòng của trẫm!” Giọng điệu của hắn lạnh như băng tựa như đao kiếm đâm thẳng vào trong lòng của Lang Hoa, nàng ta cười khổ, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, mặc cho người ta đưa về Trường Xuân cung.
Đợi đến khi người rời đi, Tố Luyện nói với thái y kia: “Coi như ngươi biết tình hình, biết lo lắng an nguy cho người nhà ngươi. Tính mạng của người nhà ngươi ở trong tay hoàng hậu nương nương, nếu ngươi không hiểu quy củ, tính mạng của bọn họ sẽ khó giữ.” Tố Luyện ra khỏi Thận Hình Ti trở về Trường Xuân cung.