Chương 95 - Đi trốn
Mười một giờ đêm, bầu trời cuối hạ đầu thu, trăng thanh gió mát, hai kẻ trộm quần áo màu đen, lấp ló trước cổng Hạ gia.1
Hai chiếc xe đạp giấu dưới bóng đêm của cây chuông vàng, bởi cha mẹ Hạ và dì Trịnh sẽ không đuổi theo đâu a, mang xe to đỗ dưới bóng râm cũng khó qua mắt dì Trịnh cho nên, lựa chọn chỉ còn là xe đạp, cái khó là làm thế nào để đưa được hai tiểu thiên hạ ra khỏi cổng Hạ gia.
Phùng Thế Phong và Lưu An nấp bên bức tường cánh cổng lớn.
Nhìn cánh cổng cao lớn, Phùng Thế Phong ngoắc tay ra hiệu với Lưu An, ngón tay chỉ chỉ vào cánh cổng, sau đó Phùng Thế Phong nắm lấy cánh cửa, muốn leo lên, Lưu An liền nắm lại Phùng Thế Phong.
“Khoan đã khoan đã” Lưu An nói thật khẽ, âm thanh nhỏ như giọng gió “Thí chủ đừng manh động.”
“Bên trong êm ắng quá, thật rất kỳ lạ” Mọi ngày buổi đêm dì Trịnh sẽ quản lý rất nghiêm ngặt, phải có đến mấy người canh cổng, nhưng hôm nay lại chẳng thấy một ai.
Bọn họ đã bố trí theo cả bốn tên lực sĩ cử tạ cơ bắp cuồn cuộn đi theo để xử lý mấy tên gác cổng, thế mà lại chẳng có tên canh gác nào, Lưu An cảm thấy rất không bình thường.
Nhưng Phùng Thế Phong không nghĩ được nhiều đến như vậy, anh rất nôn nóng muốn được gặp em bé bự, mặc kệ ngăn cảnh của Lưu An, đạp lên cách khung ô của cánh cổng sắt leo vào.
Nhảy vào bên trong cánh cổng, Phùng Thế Phong thở hắc, lau đi mồ hôi trên trán, Lưu An không cản được anh già, đành phải leo qua cổng, chỉ là anh leo một cách rất nhẹ nhàng. Đáp xuống mặt đất mà chẳng rơi ra một giọt mồ hôi nào, Phùng Thế Phong nhăn mặt, nhìn về phía sau là một chiếc thang gấp gọn đang bắt lên.
Phùng Thế Phong ngớ ra.
“Sao không lấy ra sớm?” Làm anh phải cực nhọc leo cửa, mà cậu ta lại leo thang thật dễ dàng.
“Anh có để cho em nói đâu anh già?” Lưu An nhúng vai, ra hiệu với một người vệ sĩ to con, họ gấp gọn chiếc thang lại rồi dùng lực ném vào bên trong cánh cổng.
“Anh nghĩ xem không có thang thì sao hai em ấy vượt cổng được chứ?”
Phùng Thế Phong chỉ có nôn nóng muốn được gặp Hạ Tình, chậm trễ thêm một giây nào nữa là lão anh già sẽ từ trạng thái thoi thóp chuyển sang chết lâm sàng, ngưng tim tạm thời. Cho nên anh già gấp rút lắm, chỉ muốn nhìn thấy em bé bự thôi, nào có nghĩ đến những tiểu tiết như vậy, anh tức tối đá vào chân Lưu An một cái rồi quay ngoắc đi.
Lưu An nhoe miệng vô tội cười, bước đi theo Phùng Thế Phong, hai gã đàn ông lấp ló nấp trong bụi cây, rình mò cánh cửa chính.
Nhưng thứ hai con vượn đực núp bụi nhìn thấy là cha mẹ Hạ và dì Trịnh đang ngồi trước cánh cửa, còn có hai nhân vật trẻ trung là Hạ Tâm và Hạ Thương ngồi ở tay bài số bốn, bọn họ ngồi trên một chiếc bàn tròn đánh mạc chược. Năm người vừa cười nói vừa chơi, cha Hạ nhặt lên một con cờ, sắc mặt cha Hạ liền phấn khởi, ông cười lớn hô lên.
“Ù rồi ù rồi.”
Cha Hạ lật bài, hai người phụ nữ liền ngớ người nhìn bài của cha Hạ, mẹ Hạ không phục nói.
“Sao có thể như thế? Chưa gì cha nó đã ù rồi.”
“Uầy uầy, tôi chỉ thiếu một quân nhất sách là đã ù rồi” Dì Trịnh thở hắc.
Hạ Tâm và Hạ Thương lật bài, hai cô bé bĩu môi.
“Chung tiền nào chung tiền nào” Cha Hạ cầm lên chiếc đĩa của cha, mỗi người bỏ vào đĩa của cha Hạ ba hột hạt dẻ to tròn.
Cha Hạ hà hà cười, cầm lên một hạt dẻ cắn, bắt đầu xua tay vào bàn mạc chược, mọi người chùa tay ra xào bài.
“Tiếp tiếp nào.”
“Lần này lão nương sẽ phục thù.”
Mẹ Hạ dấy lên ngọn lửa chiến thắng, dì Trịnh cũng vểnh mặt.
“Chiến thắng lần này là của lão nương mới phải.”
Lưu An trợn mắt nhìn Phùng Thế Phong, thì thầm vào tai lão đại.
“Sao bọn họ lại ở đấy?”
Phùng Thế Phong nhìn bàn mạc chược vui vẻ như vậy, họ ngồi ngay cửa chính, vậy xem ra, hai tiểu thiên hạ đã bị lộ rồi.
“Bị phát hiện rồi” Phùng Thế Phong trả lời.
“Hả? Vậy phải làm sao?” Lưu An kinh ngạc.
Phùng Thế Phong nhìn bàn mạc chược phía trước, cửa chính đã bị chặn, bọn họ đã phòng bị như vậy thì cửa sau Hạ gia chắc chắn cũng đã bị khoá. Anh không còn đường nào khác, nhưng anh bắt buộc phải gặp được em bé bự.
Phùng Thế Phong cắn cắn ngón tay, núp trong bụi rậm muỗi đêm vây vo ve bên lỗ tai, lá cây cọ cọ vào da mặt. Tuấn nam ngứa mặt gãi gãi, vắt não ra suy nghĩ biện pháp.
“Làm sao đây… Ass…”
“Chúng ta không được gặp rồi” Lưu An thở dài than thở “Thảo nào ngoài cổng không có người canh, thì ra là dì đích thân canh cửa.”
Lần mày xem như bỏ rồi, Lưu An bất lực thở dài, lắc đầu than thở.
“Hầy dà… Thật sự phải chờ đến hôn lễ mới được gặp em ấy.”
“Hầy dà… Bần tăng nhớ thí chủ của bằng tăng quá…”
“Hầy dà… A di đà lạt, thí chủ của bần tăng chắc đang thất vọng lắm.”
“Hầy hầy dà… Đã đến được đây rồi mà lại không được nhìn thấy tiểu thí chủ… Hầy dà, a di đà lạt.”
Phùng Thế Phong cắn cắn đầu ngón tay, mắc nhìn Hạ Tâm đang châm chú đánh mạc chược, Hạ Thương ngồi cạnh xem bài của chị, lâu lâu Hạ Thương cũng đưa tay đánh quân bài.
Phùng Thế Phong nghĩ ra gì đó, tay cầm lên điện thoại, nhắn một đoạn tin nhắn.
Bàn mạc chược vui vẻ, điện thoại Hạ Thương run run, cô bé mở ra điện thoại, nhìn thấy người gửi liền giả vờ cười cười, mắt nhìn bàn mạc chược, hai tay để điện thoại dưới gầm bàn mở ra tin nhắn.
“Anh và Lưu An đang trong sân nhà, hôm nay anh muốn đưa hai chị đi ra ngoài một chút, em giúp anh đánh lạc hướng mọi người được không?”
“…” Hạ Thương mím môi, tay nhắn lại tin nhắn đáp trả.
“Phòng chị bị khoá rồi, anh sẽ không vào được đâu.”
Tin nhắn của Hạ Thương khiến cho Phùng Thế Phong ngơ ra, không nhịn được mắng ra một câu lớn.
“Quá quắc.”
Lưu An lập tức bịch chặt miệng Phùng Thế Phong lại, mặt tái miết miệng suỵt suỵt nhắc nhở.
“Anh nhỏ thôi, ôi trời anh doạ chết tôi, làm ơn nhỏ nhỏ thôi.”
Lớn tiếng như vậy, bị phát hiện thì bọn họ chỉ có mà ăn cám heo.
Phùng Thế Phong tức giận nghiến chặt răng, điện thoại anh lại nổi lên tin nhắn, Hạ Thương nhắn đến.
“Nhưng cửa sổ vẫn có thể mở, anh có thể gặp chị ấy ở ban công.”
Phùng Thế Phong lập tức vui mừng, biểu cảm biến hoá cực nhanh.
“Em nhắn chị ấy một tiếng, bảo chị ấy ra ban công, được thì nhờ em làm ồn chỗ dì một chút để anh có thể đưa chị đi.”
Tin nhắn đáp trả.
“Thù lao?”
Phùng Thế Phong lập tức gửi qua một bao lì xì.
Hạ Thương ngồi bấm điện thoại trên bàn mạc chược, bấm mở hồng bao.
“Ối cha mạ ơi…” Con số trong hồng bao hiện ra, cô em bị dãy số làm cho giật mình.
Mấy người trên bàn mạc chược ngạc nhiên, nhất là mẹ Hạ.
“Thương Thương làm sao vậy?”
“À…” Hạ Thương tắt màn hình điện thoại, đứng dậy nói “Cháu hơi đau bụng, mọi người chơi tiếp đi, cháu yét tô lô một chút.”1
Hạ Thương nhanh chóng chạy vào trong nhà, dì Trịnh không hiểu mà lặp lại
“Yét tô lô là cái gì?”
Hạ Tâm haha cười, giải thích ngôn ngữ của cô em cho dì Trịnh hiểu.
“Là vô toilet đó mà.”
Thấy Hạ Thương rời bàn mạc chược, Phùng Thế Phong lén lút rời khỏi phía trước cửa Hạ gia, đi qua phía cánh trái căn họ, nhìn lên căng phòng trên tầng một.
Hạ Thương chạy vào gõ cửa phòng Hạ Tình và Phùng Nhã Kỳ, nói nhanh.
“Anh Phong và anh An đang ở nên ngoài cửa sổ ấy, chị mở cửa sổ ra đi.”
Hạ Tình và Phùng Nhã Kỳ u ám ngồi trên giường, nghe thấy giọng Hạ Thương thông báo, đôi mắt sáng lên, vội vàng nhảy xuống giường mở cánh cửa sổ lớn đi ra ban công.
Nhìn xuống ban công, hai người đàn ông đứng ở phía dưới, quần áo bám dính lá cây, đôi mắt hạnh phúc ngước nhìn, hai cô gái từ tầng một nhìn xuống, gió hạ đầu thu thổi nhẹ mái tóc bay bay, gương mặt hạnh phúc ửng hồng nhìn người đàn ông của riêng mình.
Không gian như ngừng động ở cả hai, thời gian cũng chẳng chạy nữa, trong phút chốc nhìn thấy nhau, hạnh phúc đến mức mi mắt cay xè.
Bông Phùng Nhã Kỳ xoay ngược trở vào trong, người thương đột nhiên quay vào trong, Lưu An ngớ ngác nhưng chỉ dám gọi thật khẽ.
“Kỳ Kỳ…” Tại sao cô lại đi vào trong phòng rồi, khó khăn lắm anh mới có thể nhìn thấy cô kia mà.
Còn đang ngơ ngác, Phùng Nhã Kỳ đã ôm cái chăn đi ra ban công, nhìn thấy cô cột chăn vào ban công. Lưu An liền xanh mặt, vội ngăn.
“Em làm gì? Đừng nói là em…”
“Em nhảy xuống, anh đỡ em đi” Phùng Nhã Kỳ cắt lời Lưu An, không thèm cho anh thời gian suy nghĩ, thắc chặt chăn liền nắm lấy thân chăn còn lại nhảy xuống.
Chăn màu trắng phấp phới rơi xuống, Lưu An hốt hoảng hai tay hứng lấy tiểu thư của mình, hứng được cô, anh mừng rỡ ôm vào lòng, vừa mừng vừa sợ trách móc.
“Em có biết nguy hiểm lắm không, ôi trời, tôi chết mất, tôi chết mất” Lưu An bị doạ đến ú tim.
Phùng Thế Phong nhìn Hạ Tình ở trên cao, thân thể Hạ Tình yếu ớt hơn Nhã Kỳ, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô, ánh mắt cô lấp lánh thỉnh cầu nhìn anh, hai tay nắm lấy ban công kéo chăn bông lên.
“Không được đâu Tình à.”
“Được” Hạ Tình kéo chăn lên, hai chân leo lên ban công, cúi nhìn anh nhoe ra nụ cười tươi sáng.
“Em tin chắc anh đỡ được em, em sẽ không ngã đâu.”
“Nhưng mà…” Phùng Thế Phong rất lo lắng, lỡ như cô bị thương thì anh phải làm sao?
Nhưng nụ cười tươi sáng trong chiếc váy trắng ngà thật xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh đầy tin tưởng của cô dành cho anh, Phùng Thế Phong giơ ra đôi bàn tay vững chắc, bạc môi tuấn tú nâng lên nụ cười.
“Anh chắc chắn đỡ được em.”
Chắc chắn anh sẽ đỡ được em bé của anh, anh sẽ không để em bé của anh bị đau.
Hạ Tình nắm chặt chăn, trái tim hồi hộp đập lùng bùng, cô hít vào một hơi thật sâu, nắm chặt chăn bông nhắm chặt mắt nhảy ra khỏi ban công.
Hạ Tình nhảy xuống, vòng tay vững chắt đỡ lấy cô nhẹ như mây hồng, chưa kịp mở mắt mùi hương nước hoa của anh đã bao phủ, anh ôm cứng lấy cô, trái tim anh đập loạn theo giọng nói.
“Anh nhớ em, Tình a, anh nhớ em.”
Hạ Tình úp mặt vào lòng anh, hai tay ôm chặt lưng rộng, hạnh phúc đáp lại.
“Em bé bự cũng nhớ anh bé bự.”
“Hai người cứ ở đó ôm nhau đi, chúng tôi chạy trước” Lưu An nắm tay Nhã Kỳ chạy đi, Phùng Thế Phong bừng tỉnh, vội vàng nắm tay Hạ Tình chạy.
Nhưng chân Hạ Tình mang chiếc lắc chân mà anh tặng, chiếc lắc bạc với những chiếc chuông leng keng, dì Trịnh rất thính tai, ở bàn mạc chược nghe thấy tiếng chuông ấy.
Vội vàng đứng dậy đuổi qua cánh trái của căn nhà, đập vào mắt và bốn con người đang rối rít, Nhã Kỳ đang leo thang qua cổng.
“Đứng lại!”
Dì Trịnh thét lên, âm thanh vang dội.
Phùng Nhã Kỳ cũng ríu rít la lên thảm thiết.
“Có điên mới đứng lại aaa!”1
“Có điên mới đứng lại aaa!”1
“Cháu đứng lại Kleeee!” Dì Trịnh quát lớn tên Nhã Kỳ.
“Á khiếp, a di đà lạt a di con lạc đà!”
Nhã Kỳ tía lia tía lịa cái miệng niệm phép, leo nhanh qua cái thang, sau đó nhảy xuống phía bên kia, thể chất Nhã Kỳ có thể đu dây ở tầng ba thì dăm ba cái cổng nhà chỉ là chuyện nhỏ.
Cô nhảy xuống, còn lại duy nhất là Hạ Tình, cha mẹ Hạ và dì Trịnh đang chạy tới, Hạ Tình rối rít leo qua cái thang, hoảng đến mức tay chân run rẩy trèo lên từng bật thang, chân đạp lên nấc thang cuối cùng.
Dì Trịnh đã nắm lấy cổ chân cô.
“Oàaa!” Cô bé mười chín tuổi khóc thảm thiết, mếu máo nắm chặt chiếc thang, phía trước mặt là Phùng Thế Phong đang dang hai cánh tay, hốt hoảng vẫy gọi cô nhảy qua.1
Trước mặt là thiên đường vẫy gọi, nhưng một chân đã bị nắm.
“Dì ép con oà oà oà” Hạ Tình mếu máo, xoay mặt nhìn gương mặt dữ tợn cửa dì Trịnh, ngước nhìn bên kia anh bé bự dang tay chờ đợi, cô nhắm mắt, rít lên một tiếng.
“Cháu xin lỗi” Hạ Tình dùng sức, chân nhỏ vẫy ra khỏi tay dì, bước ra khỏi bậc thang cuối cùng rồi ngã xuống.
Phùng Thế Phong ôm lấy cô, nhanh chóng nắm tay cô chạy đi.
“Đứng lại! Đứng lại hết cho dì.”
“Mới không đứng lại!” Nhã Kỳ hét lên, phấn khích vì đã trốn thoát, xoay mặt lại lè lưỡi với dì “Á lêu lêu, lêu lêu quê xệ, bổn bần ni đi chơi trai… Í chết, chơi chồng đây bà dì hai aaa!”1
Dì Trịnh giận đến bốc khói, mở nhanh khoá cổng đuổi theo, bốn người chạy đến cây chuông vàng, hai chàng nhanh lấy chiếc xe đạp leo lên, hai cô gái cũng nhảy lên xe.
Phùng Thế Phong đạp xe, Hạ Tình ôm lấy bụng anh, bánh xe đạp lăn lăn.
Lưu An leo lên xe, Nhã Kỳ cũng leo lên xe, Lưu An đạp xe, nhưng xe phát ra một tiếng động, đạp không đi nữa. Lưu An cúi đầu xuống nhìn, dây sênh đã bị tuộc, xe đạp không thể chạy nữa.
“Đứng lại!!!” Dì Trịnh đuổi đến đuôi, xe đạp lại không thể chạy.
Lưu An và Phùng Nhã Kỳ xanh mặt, nghĩ đến mấy lời vừa rồi mà cô chọc quê dì, nếu mà bị bắt lại, Nhã Kỳ chỉ có nghe chú đại bị xuyên lục địa.
“Á á á cứu tôi á!”1
Phùng Nhã Kỳ thét lên, nhanh chóng nhảy xuống xe, Lưu An nắm tay cô kéo chạy đi, cả hai nắm tay nhau chạy thật nhanh, dùng hết sức bình sinh chạy khỏi mụ phù thủy mang tên dì hai đang đuổi theo ở phía sau.
Một chiếc xe đạp trở hai trái tim yêu, Hạ Tình đứng lên, hai tay vịnh vai anh, anh đạp xe chở cô, cô đứng hóng những con gió đêm trên phố.
Hai người chạy bộ cũng vui không kém, tuy là rất mệt nhưng lại rất hạnh phúc, miệng luôn cười thật tươi, tay trong tay chạy trên phố.
Xe đạp chở em, đưa em đi trốn. Tay trong tay nắm lấy nhau, đưa em, cùng nhau trốn!1
Cuối hạ đầu thu, gió là gió khẽ dịu dàng ủi ấp trên tóc nàng thiếu nữ.
Đêm e ấp, trăng thanh cao, soi sáng những con tim yêu trái bỏng nô đùa.
Hoàn văn…1
(P/s Kết truyện bằng tiệc cưới là xưa roài, kết truyện bằng cuộc chạy trốn cho nó lạ hohoho.1
Có ai hóng ngoại truyện khum? Like đi, tym đi rồi mụ nhã ngoại truyện hố hố hố, quả là tui, tui quả thặc là thâm độc mà.)1