Chương 9: Anh ‘người yêu’
Nói về piano, Mộ Di Quân có thể nói cả ngày, lại còn bắt gặp một nghệ sĩ dương cầm, dù chỉ là gián tiếp thôi cũng đủ làm cô phấn khích đến đỉnh điểm.
Mộ Di Quân định xuống căn tin lại kéo ghế ngồi cạnh Tư Dịch, đôi mắt long lanh của cô ngập tràn sự ngưỡng mộ, tay vô thức giữ vạt áo trắng của hắn, hỏi: “Tên mẹ cậu là gì? Tôi biết rất nhiều nghệ sĩ dương cầm, mẹ cậu có khi tôi lại biết”
“Dạ Tiêu Vân”, Tư Dịch tiện cho cô xem ảnh của mẹ anh khi nhận giải ‘nghệ sĩ thanh âm’, bà có nụ cười nhân hậu và thật xinh đẹp.
Mộ Di Quân đón nhận từ bất ngờ này lại sang bất ngờ khác.
Trời ơi!
Vị này là thần tượng của cô mà!
Mẹ anh rất nổi tiếng với danh xưng độc tấu dương cầm, bà có thành tựu xuất sắc trong nước và cả ở một số nước trên thế giới khi nói về nghệ sĩ dương cầm.
Mộ Di Quân che miệng, ngạc nhiên chết cô rồi!
“Tôi…tôi là fan cứng của mẹ cậu, có thể gửi lời hỏi thăm của tôi đến bà ấy không?”, Mộ Di Quân hình như hơi xúc động, gặp được thần tượng là cảm giác gì chứ?
Là cảm giác vui đến sắp khóc chứ sao? Dù đây chỉ qua màn hình điện thoại thôi cũng đủ cô vui cả ngày rồi!
“Để tôi thử”, Tư Dịch tìm mãi mới có từ chính xác để trả lời cô.
Thử?
Chẳng có lẽ đến con trai bà cũng khó gặp vậy sao? Nổi tiếng lại là thứ ngăn cách xa vời đến vậy? Chỉ là phỏng đoán nhưng nếu biết trước cô thật không muốn làm Tư Dịch khó xử như vậy.
“Thôi quên đi, tôi muốn hỏi thăm nhiều lắm” Mộ Di Quân gãi đầu, cười hì hì, “Nhiều đến độ tôi không biết bắt đầu từ đâu”
Lông mi Tư Dịch khẽ động, hắn có thể nghĩ đây là lời an ủi? Đúng là ngốc mà!
“Cậu có thể dậy tôi chơi piano không?”, Tư Dịch lẳng lặng đổi chủ đề, không để sự im lặng xâm chiếm, làm khó xử.
Mộ Di Quân gật đầu đồng ý rồi nói một tràng dài như là về: 88 phím đàn, công dụng của phím đen rồi phím trắng, naturals của phím đàn, accidentals,…toàn là nằm trong bước đầu tiên, học về thông tin của piano.
Tư Dịch khi trước chăm chú lắng nghe khi sau lại vô thức nhìn cô đang đăm chiêu ghi vài định nghĩa ra giấy.
Mộ Di Quân thi thoảng ngẩng nhìn cậu thiếu niên, hắn không hề đặt ánh nhìn trên giấy mà chỉ nhìn cô nói. Lúc chạm mắt, Tư Dịch hơi cong miệng cười. Cô cũng không muốn đứt quãng liền ngó lơ rồi tiếp tục nói về piano.
Đúng là cô có thể nói chủ đề này cả ngày!
Tiết học buổi chiều là học văn, đúng là đưa cơ đẩy buồm! Nhưng là đưa cơn buồn ngủ đến.
Học văn trong cơn dịu mát của tiết trời chẳng khác nào là tra tấn tinh thần học sinh. Chỉ thấy thiu thiu buồn ngủ.
Nói còn tỉnh táo nhất chắc chỉ có bàn của Tư Dịch với Mộ Di Quân, hai người đang tập trung vẽ phím đàn piano lên bàn theo hình mẫu, muốn học đánh đàn thì đây là cách thực tế nhất!
“Lớp trưởng, em có thể đọc phần tóm tắt nội dung của tác phẩm không?”.
Giáo viên văn học gọi hơi đột ngột, Mộ Di Quân vội lấy sách che mặt bàn. Tư Dịch không biết chuẩn bị từ bao giờ đã mở sẵn trang sách có nội dung trong phần ghi nhớ cho cô đọc.
Hai người chỉ theo phản xạ nhưng lại rất ăn ý, làm giáo viên đứng trên này không nghĩ họ đang làm việc riêng.
Tan tầm, học sinh rôm rả ra về, cánh quạt trong lớp quay chậm lại rồi dừng hẳn.
Trời còn mưa, mưa nhỏ, vẫn có thể làm ướt người, nhỏ nhưng có võ.
Tại nơi giáo đường, nơi này có thể chú mưa, có thể thu sân trường trong tầm mắt, vài ba người đang đợi ở đây, chờ ngớt hạt.
“Tư Dịch, cậu mang ô không?”, Mộ Di Quân mở chiếc ô màu vàng nhạt tiện thể hỏi thăm.
“Ừm, chắc không?”, Tư Dịch định lấy cái gì trong cặp lại thôi.
Chắc là tìm ô?
Mộ Di Quân giơ cao ô che cho hắn, hí hửng nói: “Vậy đi chung đi, tôi muốn đến mua bánh của bà”
“Cậu muốn đi xe cùng tôi?”
Xe?
Mộ Di Quân đi theo Tư Dịch đến nhà xe mới biết anh có một chiếc xe đạp thể thao.
Nhớ hôm trước Tư Dịch còn đi xe buýt, còn tưởng anh cũng đến trường bằng cách này.
Mộ Di Quân buộc miệng hỏi: “Hôm qua sao cậu không đi xe còn mất công đuổi theo xe buýt?”
“Xe tôi sửa…”, Tư Dịch dắt xe ra, ngồi sẵn lên xe, đôi chân dài thừa sức chạm xuống đất.
“Xe cậu mới vậy mà phải sửa…”, Mộ Di Quân ngồi đằng sau, một tay bám vào áo anh một tay cầm ô che cho cả hai, “Xe tôi lần trước cũng vậy, còn tưởng mua đúng xe mới ai ngờ bị lừa. Cậu cũng nên tìm hiểu một chút không là bị thiệt”
Tư Dịch chắc chắn cô ngồi lên xe mới bắt đầu đi còn lẳng lặng đổi chủ đề: “Không phải cậu đang dạy piano cho tôi à?”
“À đúng rồi…”
Mộ Di Quân quay lại chủ đề về piano.
Con đường dài, thu gọn lại chỉ có tiếng mưa thi thoảng có tiếng xe qua đường, cuộc nói chuyện chưa tắt hẳn…
~
Mấy ngày liền, Mộ Di Quân lại dư thời gian đến lạ, hôn lễ sắp diễn ra cũng chẳng bận bịu gì, đều được thuê người chuẩn bị.
Còn chuyện kia, Phó Thừa Trạch hình như không cho Mộ Di Quân có cơ hội nói ra. Thành ra mấy ngày rồi Mộ Di Quân chưa gặp anh để nói ra sự thật.
Nghĩ mới thấy, hễ cô có thời gian rảnh Phó Thừa Trạch lại nhắn tin, gọi điện không thì đưa cô đi chơi nên thường không thừa thời gian như vậy.
Phó Thừa Trạch ngày nào cũng tìm gặp cô như một thói quen khó bỏ. Nếu phải nói khoảng thời gian lâu không gặp nhất thì chưa phải lúc này mà là thời điểm anh ốm nặng, những 6 ngày liền.
Thời điểm của 7 năm trước
“Mộ Di Quân, dạo này anh ‘người yêu’ lớp trên không tới gặp cậu?”
Cô bạn tên Cố Giai Giai ngồi bàn trên đúng là thích để ý điều khác biệt. Và cái biệt danh ‘người yêu’ này là vì Cố Giai Giai thấy cách Phó Thừa Trạch quan tâm Mộ Di Quân rất đỗi tinh tế, mỗi ngày đều mang đồ ăn rồi nước uống đến.
“Anh ấy ốm rồi”, Mộ Di Quân đang làm bài tập, nghe được thì trả lời được, lúc sau nghĩ ngợi lại thêm một câu: “Không phải người yêu!”
Mộ Di Quân vừa dứt lời, người con trai thân hình cân đối với nụ cười toả nắng đứng trước mặt cô còn nói: “Hiện tại không phải, sau này sẽ phải”
Cố Giai Giai “ồ” lên một tiếng trong lòng, để xem hai người mập mờ bao lâu?
Như một chuyện đương nhiên, Phó Thừa Trạch mang bánh với sữa cho cô.
“Anh khỏi rồi này? Còn mang đồ cho em nữa?”, Mộ Di Quân đậy nắp bút lại, hỏi han Phó Thừa Trạch một chút.
“Cũng không nặng lắm. Em cứ học tiếp đi, anh về lớp đây”, trước khi đi Phó Thừa Trạch ôn nhu xoa đầu cô một cái.
Vừa đến cửa, Tư Dịch đã thấy Phó Thừa Trạch từ chỗ Mộ Di Quân đi ra.
Hai người chạm mắt nhau trong tích tắc cũng không ấn tượng gì nhiều.
Tư Dịch vừa ngồi đã nghe mấy lời Cố Giai Giai trêu cô: “Cậu còn nói không phải người yêu? Chỉ là chuyện trước sau thôi nha”
Mộ Di Quân véo một cái vào tay cô bạn bàn trên một cái, “Là tình huynh đệ, cậu không hiểu…”, nói thế nào mà Cố Giai Giai không chịu tin, đúng là hết cách!
Cố Giai Giai không tin cũng đúng thôi, Phó Thừa Trạch hành động rõ ràng vậy mà. Nhưng Mộ Di Quân chỉ coi anh là một người anh trai, một người bạn từ thời thơ ấu.
Thế còn hiện tại, Mộ Di Quân có yêu anh không?