Chương 4: Giải thuốc (H)
Khi còn giữ được tỉnh táo, cô vào vệ sinh của khu A nhưng nơi đó đang sửa chữa cô vội vàng đến khu B của nhà hàng. Vì đi một đoạn khá xa nên người cô bắt đầu ngấm ngầm cơn khó chịu.
Mộ Di Quân mặt hơi đỏ, mồ hôi lấm tấm trên trán vì phải chịu đựng. Nóng! Thực sự rất nóng!
Nước trong nhà vệ sinh xả ra không ngừng, mỗi cái tạt nước lên mặt đều vô dụng, Mộ Di Quân nghẹn ngào. Tại sao lại khó chịu đến vậy? Dường như sức chịu đựng của cô đến giới hạn rồi.
Tiếng “cạch” của một ô cửa trong nhà vệ phát ra, người đàn ông thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy một cô gái trong nhà vệ sinh nam? Cô đi nhầm hay sao?
Giây sau, hắn bắt gặp ánh nhìn tuyệt vọng, nước mắt nhạt nhoà trên đôi mắt đen láy của cô mới cất tiếng hỏi: “Sao lại khóc?”
Mộ Di Quân ôm chầm lấy hắn như một cơn gió, cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy nhưng thời điểm hiện tại không để cô dừng lại ở câu hỏi ấy quá lâu.
“Hức…giúp tôi…” Mộ Di Quân giữ Tư Dịch thật chặt, giờ đây hắn xuất hiện như một vị ân nhân vậy, cô sụt sùi, không ngừng cọ qua cọ lại trong lồng ngực vững chắc của người đàn ông.
Chiếc váy đã bị cô vụng về kéo xuống độ 2 xăng-ti, đôi to tròn của phụ nữ không biết cọ vào hắn đã bao nhiêu lần, thật biết ‘chọc ngứa’ người khác. Rãnh ngực lồ lộ rõ ràng được đôi mắt thâm thuý nhìn thấu, bên trong đầy đặn khiến người đàn ông nuốt khan.
Mộ Di Quân mặc chiếc váy bó sát màu đen, thân hình nuột nà lại bị kéo xuống mà càng ngày bị tuột xuống thì phải.
Nhìn qua thì có vẻ Mộ Di Quân đã bị bỏ thuốc mà muốn giải thuốc chỉ có một cách, một cách mà Tư Dịch hắn có chết cũng không nghĩ rằng sẽ làm đầu tiên với cô sau 7 năm gặp lại.
Đôi mắt đen của hắn thoáng lên ý cười, miệng lại nhếch lên một đường đầy ma mị, hắn mơn trớn gương mặt nhỏ nhắn đang bị tình dục thiêu đốt mà trở lên phóng khoáng, nhìn hắn bằng đôi mắt ham muốn mà không thể làm chủ.
“Khó chịu? Khó chịu như nào?” Tư Dịch buông nhẹ một câu, lòng hiểu rõ nhưng lại tỏ ra không hiểu, hắn muốn xem cô định làm thế nào.
Mộ Di Quân cảm thấy ấm ức khi bị hỏi một câu khó trả lời, cô không biết nhưng cơ thể cô muốn làm một cái gì đấy, muốn được lấp đầy khoảng trống mà cô cũng chẳng rõ nữa, muốn được xoa dịu cơn khó chịu vật vã này.
Mộ Di Quân khó khăn diễn đạt: “Muốn…được…yêu.” Cô không biết nói thế nào, yêu ở đây cô là không muốn bị hắn bắt bẻ nữa mà muốn được vỗ về trong cơn lửa đốt.
“Em biết tôi là ai chứ?” Tư Dịch xoa nhẹ đôi môi anh đào mềm mại của cô, đôi môi xinh xắn này định trả lời hắn thế nào?
Mộ Di Quân gật gật, khổ tâm nói: “Dạ…Tư Dịch…”, cô không an phận mà ngọ ngậy, siết chặt áo người đàn ông.
Tư Dịch cong môi cười, thì ra lúc say cô gọi cái tên này. Hắn từng kể với cô rồi và phải giữ bí mật!
“Tôi nói thế nào? Không được tuỳ tiện gọi cái tên đó. Nếu có người nghe được, em tính sao?”
Mộ Di Quân nức nở: “Họ Tư…tên Dịch…”, cô không muốn nói chuyện nữa, khó chịu lắm rồi.
Tư Dịch nghe câu trả lời vừa ý, hắn nhấc bổng cô trên vai, cả hành lang vẫn vắng vẻ, không nổi bóng người.
Đây là khu B của nhà hàng hay nói cách khác đây là khách sạn, khu A là nhà hàng còn khu B là phòng nghỉ. Thật đúng lúc, hắn đã thuê sẵn căn phòng ở đây. Nói đúng hơn cả đất nước này có chỗ nào không phải của hắn nhưng thật đáng tiếc chỉ có Mộ Di Quân biết.
Cửa phòng vừa đóng, tình tiết trong này như một thước phim tua nhanh, cô vội lắm rồi.
Tư Dịch ngấu nghiến hôn cô, môi cô ngọt còn mềm, tham lam hơn nữa hắn cạy mở hàm răng cô.
Mộ Di Quân vụng về đón nhận đầu lưỡi mà hắn vươn ra liếm láp. Nhìn biểu hiện này của Mộ Di Quân là biết lần đầu, hắn cũng vậy, chỉ biết theo bản năng mà phối hợp.
Hắn buông nụ hôn ướt át, mặt đối mặt với cô dường như có một sự nghiêm trọng không hề nhẹ, “Chưa từng?”
Mộ Di Quân không hề nghĩ nhiều mà gật đầu nhưng cô đâu biết chính câu trả lời này đã khiến Tư Dịch khao khát chiếm lấy cô.
Đến giường, Tư Dịch khoá cô dưới tấm thân, nhanh chóng lột thứ vướng bận cho cả hai.
Tư Dịch không vội nhưng cô vội! Hắn còn đang thảnh thơi thưởng thức đôi bầu ngực núng nính trong khi cô không chịu được mà vòng chân quấn chặt eo hắn.
“Tiểu yêu tinh, đừng vội” Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp tới độ chỉ mình cô nghe được.
Tư Dịch vùi đầu vào hõm cổ cô, mùi nước hoa thoang thoảng còn đọng lại, thật thơm, thật dễ chịu.
Đầu ngực của cô bị hắn mút lấy, đôi khi còn cảm nhận được cái tê dại hắn dẫn chuyền sang, kích thích từng tế bào làm cô ú ớ kêu lên.
Giọng Mộ Di Quân lúc làm chuyện này nghe rất gợi tình, cách cô rên rỉ quá đỗi ngọt ngào.
Tay hắn dừng lại nơi xa lạ, vuốt nhẹ cánh hoa nhỏ rồi từ từ đưa từng ngón tay vào thăm dò.
Mộ Di Quân khẽ rùng mình, cảm giác lạ lẫm khiến cô khép chặt chân lại.
Tư Dịch ghé vào tai cô nói lời ngon ngọt nửa phần ra lệnh nửa phần dụ dỗ: “Ngoan, tách ra”
Tư Dịch khoá tay Mộ Di Quân lên đỉnh đầu, cúi xuống hôn, đầu lưỡi bị mút lấy khiến đầu óc cô tê dại, người nhũn ra như nước, thuận thế để hắn tách hai chân cô.
Nhìn nơi đó đã ướt đẫm, không một chút do dự, Tư Dịch cúi xuống liếm cho cô.
Bị kích thích, Mộ Di Quân thêm phần ngứa ngáy, tay túm lấy tóc hắn cố đẩy ra, “A…đừng mà…”
Nghe lời cô, Tư Dịch dừng lại, đưa vật nam tính đã c**ng lên từ lúc nào xâm nhập vào trong cô.
Một cảm giác lạ chưa từng có, không ngừng làm Mộ Di Quân giật mình, cọ quậy. Cô không chịu nghe mà nằm yên, hắn đánh vào mông cô một cái rõ đau.
“Nằm yên, chút nữa sẽ thoải mái”
Tư Dịch giữ chặt eo cô một lần nữa mới đưa vào, lần này sâu hơn lúc nãy.
Mộ Di Quân đau đớn đòi buông: “Không cần nữa, đi ra…” Cô hối hận khi nhờ hắn giúp, sao phải theo cách này?
Đau chết đi được!.
Truyện đề cử: Cầu Chu Tước
Tư Dịch thật hết cách với cô, làm đến đây rồi nói dừng là dừng?
“Em khó chịu không phải sao? Tôi cũng vậy, chúng ta nên giúp nhau đúng không?”
Mộ Di Quân uỷ khất, khóc nấc lên. Đúng là khó chịu nhưng đau, không còn cách nào ư?
Tư Dịch nhẹ nhàng hôn lên gò má cô, gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi, hắn biết lần đầu sẽ rất đau nhưng lại ích kỷ muốn cô chịu đựng. Có lẽ, dục hoả quá lớn, hắn không thể dừng lại.
Vài giây sau hắn tiếp tục, Mộ Di Quân cắn chặt môi chịu đựng, móng tay làm xước một đường trên lưng hắn.
Thấy cô bắt đầu thấy quen nơi đang phập phồng, hắn lại đâm thêm vào với một lực mạnh, cô không nhịn được mà kêu lên: “A…”
Tại sao đau đến vậy? Nó khác với những cơn đau cô từng trải qua, thật sự không thể chịu nổi như bị xé tan.
Đợi Mộ Di Quân quen một chút hắn mới lui ra, tiếp tục với một lực mạnh đâm vào, rồi ra lại vào. Nhớ khi nãy cô với người đàn ông kia thân thiết cười nói hắn giận đến độ mất kiểm soát, lại tăng tốc độ mỗi lúc một nhanh đến cao trào. Căn phòng trong tích tắc chỉ còn tiếng thở dốc, không nghe ra tạp âm nào khác. Tư Dịch đi ra cùng với chất đục trắng bắn đầy lên bụng cô.
Cứ làm thêm vài lần như thế đến khi Mộ Di Quân ngất lịm đi hắn mới buông tha.
Bế cô vào nhà tắm, rửa thật sạch thân thể cho cả hai. Tư Dịch ôm cô nằm trên giường cùng với nỗi nhớ khôn nguôi. Tựa hồ nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau nơi xóm chợ.