Chương 34: Nhầm lẫn
“Mộ Di Quân cô là ai mà mang cái ý định cướp chồng sắp cưới của tôi?”
Quản Nhi không chỉ có hai bản mặt ả còn rất kém trong việc tiếp thu thì phải.
“Không phải cô là học sinh của Chase tôi sẽ không nể tình nói thật. Chồng sắp cưới của cô nên canh chừng thật tốt chứ đừng nghĩ ai cũng khao khát điên dại như cô”
Quản Nhi bị giảng đạo lý tức đến run người: “Cô…cô..”
Mộ Di Quân và Phùng Chi không định ở lại lâu, đã gần 7 giờ tối, phải trở về khách sạn chuẩn bị ăn tối.
“Cô đứng lại! Tôi bảo cô đứng lại!”
Quản Nhi gây rối, bám theo hai người ra tận bên ngoài.
Vừa thấy Tư Dịch ngay trước mặt cô ta thu hồi cơn giận dữ. Nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên đầu môi, Quản Nhi hắt tóc sau lưng tiến lại ôm lấy tay Tư Dịch.
“Anh à, chú Tư nói chúng ta lên đi đâu đó bù đắp tình cảm. Em thấy cũng rất hợp lý”
Ả ta day day tay hắn, bày ra điệu bộ ngại ngùng.
Có Chase ở đây Mộ Di Quân cảm thấy mình lên chào hỏi một tiếng rồi về.
“Mọi người cứ nói chuyện đi tôi với Phùng Chi về trước”
Mộ Di Quân có ý bao hàm nhưng chẳng nể mặt mà nhìn Tư Dịch một cái.
Chase lúc này mới lên tiếng: “Quản Nhi, em cùng bạn trai ở đây thầy về trước”
Chase nhấn mạnh từ ‘bạn trai’ còn đặc biệt tặng hắn một nụ cười thân thiện trước khi đuổi theo Mộ Di Quân.
“Anh à…!”
Quản Nhi chưa kịp nhõng nhẽo, Tư Dịch đẩy ngã cô ả xuống đất, cô ta không chịu thua ác nghiệt nói đến cuối cùng.
“Điểm yếu của anh em thấy rất rõ. Anh sợ chú Tư! Hôm nay em kể với chú rồi…Anh không nghe lời em, em cũng chẳng có tâm trạng nói tốt cứu vãn anh…”
Tư Dịch quay người, khuỵ gối đối mặt với cô ta. Ánh mắt của hắn nếu là con dao không biết đã giết chết ả bao nhiêu lần.
Quản Nhi nuốt nước bọt, nghe điều hắn răn đe: “Cô chỉ dựa vào ông ta nhưng bây giờ tôi có chôn sống cô cũng chẳng ai hay”
Quản Nhi sợ hãi lùi ra sau, giọng nói run len gấp bội: “Anh đừng có đùa em…”
Tư Dịch đứng dậy, châm một điếu thuốc rời đi ngay, ở bên ả lâu khiến hắn chỉ thêm bực bội.
Bảy giờ ở khách sạn, Mộ Di Quân xả nước tắm trong nhà tắm.
Phùng Chi nằm trên giường xem điện thoại.
Giây phút yên lặng chỉ một lát.
Căn phòng sáng ánh đèn trong nháy mắt tối đen. Bị cúp điện.
“Chị ơi! Trong đấy ổn không?”
Phùng Chi gõ bên ngoài cùng đèn điện thoại.
Mộ Di Quân nói vọng ra: “Không sao, chị có mang điện thoại vào”
Cộc cộc!
Ngoài tiếng cửa còn vang lên giọng ồm ồm của người đàn ông: “Tôi đến mang đèn thưa quý khách!”
Phùng Chi không nghĩ gì nhiều mở cửa cho họ.
Phải, có hai người, chỉ trong tích tắc Phùng Chi bị đám người chùm bao tải đen có tẩm thuốc. Không hề mất công sức nhiều hai người đàn ông to béo vác cô đi theo lối thoát hiểm, chỗ không có camera ghi lại.
Mộ Di Quân ra khỏi phòng tắm, đèn cũng sáng lại. Cô khoác bộ đồ tắm, tay lau tóc.
Cô tư nhiên hỏi: “Phùng Chi bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Mộ Di Quân nhìn trong này thấy cửa phòng mở, cô ra hành lang nhìn qua chẳng có ai.
Phùng Chi đi đâu rồi?
Mộ Di Quân ấn gọi nhưng điện thoại chỉ rung chuông chứ không bắt máy.
Bên kia bọn bắt cóc thấy phiền nên móc điện thoại tắt nguồn. Sắp đến nơi cũng nhàn tay mở bao tải trên mặt Phùng Chi.
Một tiếng chửi vang trong xe làm tên lái xe đâm cả vào cột mốc chỗ nhà hoang.
“Không phải!”
Tên lái xe cởi dây an toàn đi xuống.
“Không phải cái gì?”
Tên kia hoảng hốt mở tấm ảnh trong điện thoại so sánh: “Không phải nó, không giống ảnh ông chủ gửi”
Tên kia hoang mang cũng không kém. Ông chủ bọn họ biết làm nhầm lẫn như này thực sự sẽ rất tức giận, bọn họ sắp chết đến nơi rồi!
“Thế là cô ta không ở riêng à? Đúng là căn phòng đấy mà?”
Hai người xoa đầu chửi thề, lúc bắt đi cúp đèn tối om lại vội vàng bắt đi làm sao phân biệt được gì?
“Không để ông chủ biết! Chúng ta tự hành động đi”
Tên kia nhăn nhó, cọc cằn nói: “Bằng cách nào?”
Bon họ vác cô trói vào trong nhà hoang, một tên lấy điện thoại của Phùng Chi mở nguồn.
“Bằng cách này”
Tên đó ấn vào số liên lạc với cái tên Mộ Di Quân vừa gọi.
Mộ Di Quân đang sửng sốt đi tìm Phùng Chi cùng Chase.
Hai người dừng bên cửa khách sản tìm quanh.
Cuộc điện thoại gọi đến làm hai người yên tâm.
Mộ Di Quân bắt máy: “Phùng Chi em…”
“Nó đang trong tay tao. Muốn nó sống thì đi một mình, tốt nhất biết điều không dính đến cảnh sát. Nó sống hay không phụ thuộc vào mày”
“Được, nói tôi địa chỉ”
Mộ Di Quân tái mặt, cô rất vội. Chase nhìn ra hết nên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mộ Di Quân lắc đầu: “Không có gì đâu! Cảm ơn anh đã giúp tôi tìm con bé”
Cô tiện tay vẫy một chiếc taxi.
Chase giữ tay cô lại. Anh không hiểu chuyện gì nhưng mà còn chưa tìm được Phùng Chi mà cô đã gấp gắp đi đâu thế này?
“Cô đến chỗ Phùng Chi à?”
Mộ Di Quân gật đầu, cô nhanh chóng lên xe, tốc độ của bác tác nhanh hơn khi cô nói tăng tốc.
Thời gian không nhiều, chúng chỉ cho cô 15 phút đến đó.
Chiếc taxi vừa đi, một chiếc ô tô đen dừng ngay chỗ đó.
Người đi xuống mặc vest đen, chiều cao ngất ngưởng Chase, anh nhận ra ngay. Vừa mấy tiếng trước làm sao quên?
“Bạn trai của Quản Nhi?
Hai chữ ‘bạn trai vừa công kích vừa rạch quan hệ rõ ràng.
Tư Dịch lạnh nhạt bỏ ra ngoài tai, lấy đà phản bác
“Anh nhầm rồi không? Phải nói là bạn trai của Di Quân”
Chase cảm thấy tức cười, có phải tự nhận một cách tự luyến như vậy Mộ Di Quân mới ghét hắn không?
“Cô ấy vừa đi rồi, chiếc taxi kia kìa”
Chase tốt bụng chỉ chiếc xe đang ngoành sang phải, rồi mất hút.
“Cô ấy đi đâu?”
Chase lắc đầu: “Ai biết”
Tư Dịch lái xe đuổi theo, liên tục gọi trên màn hình trong xe. Một lần có chuông những lần còn lại thì bị cô tắt nguồn.
Chiếc xe luồn lách trong ngõ sâu dẫn vào khu nhà hoang.
Tư Dịch chỉ cách Mộ Di Quân vài bước thế mà bị chỗ lạ lẫm này làm mất dấu. Đường vòng ở đây rất nhiều còn bị đống gỗ khắp nơi che chắn khuất tầm nhìn.
Điều quan trọng hắn ta muốn biết là Mộ Di Quân đang làm gì ở đây?