Chương 18: Ít ra tôi sẽ không để cậu thiệt!
Lúc ấy Tư Dịch đang ngồi ăn cơm, bà kể cái chuyện ấy mà hắn sặc cả thức ăn, ho khù khụ mãi không dứt, trong đầu thầm nghĩ: Cô là hết chuyện để kể ư?
“Nói thực, tất cả câu chuyện cậu kể, bà kể cho tôi nghe hết sạch vì bà quý cậu mà! Mới đầu tôi chẳng có hứng thú với câu chuyện đời thường của cậu, đến cái ngày thấy bà không kể lại thấy thiếu. Tôi hỏi bà chỉ nói mấy ngày nay cậu không đến mua”
“Tôi thường giao báo vào buổi sớm, công việc làm thêm của tôi ấy nên tôi chưa gặp cậu lần nào. Đến cái ngày gặp cậu thì là ngày tôi được nghỉ vì mỗi tháng tôi được nghỉ một ngày. Thì cậu lại quay lại mua, nhưng chắc vì tôi là người bán, không phải bà nên cậu im thin thít không kể chuyện, tôi cũng cố lấy bánh thật lâu nhưng cậu không kể chuyện như bà bảo…”
“Tôi là máy kể chuyện hả?”
Mộ Di Quân tự dưng nói chuyện bình thường làm hắn hơi chột dạ.
Nhìn cậu thiếu niên thoáng bối rối cô khẽ cười, cô vẫn đợi hắn trả lời.
“Cậu nghe được từ đoạn nào?”, Tư Dịch sờ sờ sống mũi.
“Thì cái đoạn giao báo…”, Mộ Di Quân thành thực khai báo.
Không hiểu sao cô nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhiều lại chỉ nghe được đến đó. Nhìn chiếc áo khoác bên ngoài, áo trong rách tơi tả cô mới nhớ ra chuyện kia.
Nữ sinh tóc xanh đó rất ăn chơi, hết tiền không dám xin ba mẹ vì sợ bị chửi rồi cấm chơi bời nên đến ăn vạ tiền long chỗ cô dù đã trả hết rồi.
Mộ Di Quân vốn không yếu đuối, không dễ gọi lên như vậy nhưng bọn họ dám đụng đến ba mẹ cô nên cô đi theo bọn chúng lên tần thượng.
Tâm lý của Mộ Di Quân vốn chưa lành. Bị bọn họ lăng mạ, mổ xẻ, đánh giá ba mẹ và chị cô như vậy liền bị đả kích, tâm lý bất ổn dẫn dến tốn thương, như bị dẫn sang một không gian khác, khó mà trở về được, trừ khi đánh cô ngất đi hoặc thiếp đi và bây giờ có cả cách người ở bên kể chuyện?
“Cậu…tôi không hề ngất hay ngủ ư?”, Mộ Di Quân hớn hở chạy đến chỗ Tư Dịch, đôi mắt ngập tràn sự mong đợi.
Tư Dịch nhìn ra chỗ khác, tiện tay che mặt cô lại, hắng giọng nói: “Không, cậu thờ ơ nhìn không chớp mắt, cứ lặp lại một câu nói. Tôi sợ cậu chán nên kể chuyện linh tinh” Tư Dịch đặc biệt lặp lại câu cuối: “Là kể chuyện linh tinh, cậu đừng nghĩ nhiều”
Mộ Di Quân gật đầu, đôi mắt lại sáng lên, hình như còn rất vui, Tư Dịch tò mò hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Tất nhiên là vui rồi! Đây cũng là dấu hiệu tốt trong bệnh lý của cô mà.
Mộ Di Quân liên tiếp gật đầu lại hốt hoảng nhìn lên đồng hồ: “Thôi chết rồi, gần hết tiết rồi!”
Còn là tiết chủ nhiệm, bọn họ toi thật rồi!
“Cơ mà, sao cậu cũng ở đây? Bị phạt thì phải sao?”
Tư Dịch thản nhiên như không, nhẹ nhàng buông mấy chữ: “Thì tôi trực nhật cùng cậu”
“…”
Y như rằng, hai người bị phạt trực nhật cái tội mà chủ nhiệm Trận gọi là trốn tiết! Dù Mộ Di Quân có bị thương nhưng cô giáo vẫn nghiêm khắc ban hành nội quy!
Do có kinh nghiệm nên hai người trực xong sớm hơn lần trước và chỉ khác một chỗ hôm nay đã bán hết sạch kem!
Mộ Di Quân đi ra với vẻ mặt buồn thiu, Tư Dịch buồn cười nói: “Đi! Hôm nay đến lượt tôi mời!”
Cô bắt đầu vui vẻ trở lại, nhanh nhảu đoán: “Bánh bao! Tôi muốn ăn bánh bà làm!”
Tư Dịch bon bon đạp xe trên đường, Mộ Di Quân ngồi đằng sau nhộn nhịp kể chuyện.
Hôm nay với cô là ngày vui, có thể về muộn cũng được vì nhà cô không có ai ở nhà hết! Mộ Viễn sáng dặn cô ở nhà một mình phải cẩn thận, chú thím đi chơi xa ngày mai mới về còn Mộ Dĩnh Nhi tối nay ngủ nhà bạn.
“Bà ơi! Cháu đến rồi đây!”.
Vẫn là câu nói quen thuộc mỗi khi Mộ Di Quân đến đây, dù đã quen nhưng lần nào cũng khiến bà vui.
Tư Dịch cất xe đi vào thấy hai bà cháu còn ôm nhau, mới hai ngày không gặp thôi mà.
“Chắc vị khách này làm phiền hai bà cháu rồi?”, Tư Dịch bên cạnh nói một câu bông đùa, cũng bởi hai người thân đến nỗi nhìn tình cảm như ruột thịt vậy.
“Cái thằng này, lại trêu bạn với bà rồi”
Ba người lại nói cười hoà thuận, căn nhà nhỏ nhanh chóng trở lên ấm áp thi thoảng lại ngập tràn tiếng cười.
Tối đó, Mộ Di Quân còn mạnh dạn ăn cơm ở đây. Ăn xong, bà trong phòng làm bánh chuẩn bị bột cho ngày mai, cô với hắn trong bếp rửa bát.
“Cậu lui ra, lúc tối dọn bát cậu hậu đậu làm rơi bát giờ muốn phá hết chỗ mâm bát này?”
Mộ Di Quân cười hề hề nói xin lỗi nhưng tay vẫn động vào chỗ bát, hắn rửa còn cô tráng.
“Cậu…có chuyện gì sao?”, Tư Dịch tự nhiên nhớ chuyện cô ở trường nên tiện hỏi.
Tất nhiên bị đột ngột hỏi, cô biết chuyện gì mới lạ, Mộ Di Quân ngẫm nghĩ mãi mới trả lời: “Không có!”
Thật ra cái vụ nữ sinh tóc xanh chẳng phải chuyện hay ho gì mà kể nể. Gần đây cô ta bắt đầu gọi Mộ Di Quân gặp mặt vì cái vụ năm cô 5 tuổi. Ả không ngừng trách rằng nếu không phải vì gia đình cô tự tử để trốn nợ thì ba mình cũng không phải vào tù. Nếu không nợ cũng sẽ chẳng dính dáng đến vụ đó, ba cô ta cũng không lộ bao vụ án giết người trong giới giang hồ để rồi phải ngồi tù trung thân, cô ta cũng sẽ chẳng thiếu tiền đến độ bám lấy cô đòi tiền!
“Nếu nữ sinh kia vô lý gọi cậu lần nữa thì nói tôi một tiếng”, Tư Dịch dừng động tác rửa bát, hắn nhìn cô, lời nói chợt nghiêm túc hẳn: “Ít ra tôi sẽ không để cậu thiệt!
Mộ Di Quân gật đầu, nói đồng ý: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu trước rồi, bạn cùng bàn!”, cô cười hì hì, lấn lướt đổi chủ đề: “Sắp nghỉ đông rồi, cậu có dự định gì chưa?”
“Không có dự định”
Nếu nói là dự định cũng không giống lắm. Nghỉ cả hai tuần, Tư Dịch vẫn như mọi khi thôi, dậy sớm đi giao báo, bán bánh cùng bà đến hết ngày.
“Tôi cũng vậy! Tôi còn muốn đi học hơn”
Nếu Mộ Di Quân ở nhà, cô sẽ bị Hồng Lam khi khó dễ, bắt bẻ đủ điều, Mộ Viễn hay bận bịu công việc nên bà ta sẽ không cần để ý sắc mặt của chú cô mà tuỳ ý xử cô những điều vô lý.
Nhìn Mộ Di Quân có vẻ không hứng thú với kỳ nghỉ đông như những người khác, hắn thắc mắc hỏi: “Tại sao?”
Đoàng!
Tiếng sấm đánh ngang với tia sét loe toe, xé rách một mảng trời tối tăm không một ánh sao.
Xoảng!
Mảnh thuỷ tinh bị vỡ làm đôi.
Từng ký ức ùa về được tiếng sét dẫn lối, hôm ấy trời mưa như trút nước, tiếng sấm chớp thi nhau tạo tiếng như muốn nổ tung không gian.
Là hình ảnh của một mảnh của ký ức đen tối…