Chương 13: Hành động không mấy đứng đắn
Mộ Di Quân lặng câm mặc cho nước mắt lần lượt tuôn trào.
Phó Thừa Trạch từ phòng tắm đi ra, nhìn bóng lưng Mộ Di Quân ngồi trên giường càng thêm nhức não, “Còn chưa ra xe? Phải đợi mời à?”, giọng anh chưa hết bực tức.
Mộ Di Quân từ từ đứng dậy, chân cô còn đau vì khi nãy Phó Thừa Trạch đạp cô với sức lực của một người đàn ông!
Cứ ngỡ sẽ ổn định bước đi, đến bậc cửa, điểm mù làm cô ngã xuống.
Phó Thừa Trạch ngó lơ, đi qua cô như một cơn gió.
Nếu là trước kia, Phó Thừa Trạch anh sẽ thương xót cô đến ngạt thở, tận tình chăm sóc hơn cả bản thân!
Với bây giờ, anh dùng giọng điệu phàn nàn, nóng nảy với cô: “Sao? Còn chưa đi? Ngồi đó đợi tôi bế đi mới vừa lòng?”, Phó Thừa Trạch dưới tầng nhìn lên, chỉ trách.
Mộ Di Quân gồng hết sức đứng dậy, bước từng bước thật cận thận, cô không để bản thân ngã lần nữa!
Mộ gia mới sáng sớm đã cẩn thận chuẩn bị tiếp đón cuộc đến thăm của cháu rể!
Mộ Dĩnh Nhi chẳng muốn nhìn bà chị mình nên đi học sớm từ sớm. Trong nhà chỉ còn ba mẹ cô ta.
Phó Thừa Trạch chưa xuống xe vội, căn dặn một câu: “Mau sửa tinh thần lại, diễn ăn ý một chút là được!”
Mộ Di Quân không hiểu đến khi anh mở cửa xe, tận tình đỡ cô xuống. Tất nhiên là vì Mộ Viễn với Hồng Lam đang đi tới.
Mộ Di Quân ngầm hiểu, đây là diễn!
Cô cố nặn ra một nụ cười, chào hỏi chú thím một tiếng, Phó Thừa Trạch cũng chào hỏi theo.
“Hay hai đứa trưa ở lại ăn một bữa luôn đi”, Mộ Viễn nói ý nghĩ ra ngoài.
Mộ Di Quân khó mà quyết định thăm dò Phó Thừa Trạch qua ánh mắt.
“Trưa cháu có việc ở công ty, cháu không ăn được”, anh từ chối.
“Thế à? Chắc Di Quân cũng nên ở nhà đợi chồng về đúng không?”, Hồng Lam bỗng lên tiếng.
Phó Thừa Trạch không ở đây thì Mộ Di Quân cũng bằng không, bà ta chẳng ưa gì chuyện một mình cô ở lại ăn cơm.
Phó Thừa Trạch lại tán thành, cô ở lại có khi bị gặng hỏi, lỡ lời nói ra mấy chuyện không nên nói, chuyện diễn kia lại đổ bể.
Anh không muốn nhắc đến chuyện ly hôn!
“Vâng…”, Mộ Di Quân càng không muốn thêm khó xử, nghe theo.
Chỉ hỏi thăm mấy câu, biếu quà cáp rồi hai người về luôn.
Nhìn bóng lưng hai đứa cháu rời đi tự dưng Mộ Viễn thấy bồn chồn, như nhìn ra hai đứa có chuyện gì vậy. Phó Thừa Trạch thì ông không biết nhưng đứa cháu gái ông nuôi nấng bao nhiêu năm làm sao không nhận ra, cô hình như không tự nhiên lắm…
“Ông nhìn chằm chằm tụi nó làm gì? Vào nhà đi, già cả lẩm cẩm!”, Hồng Lam cau có nhắc nhở, bà ta không muốn chồng mình để tâm đứa cháu kia nữa, nó đi lấy chồng là hết nghĩa vụ, thế thôi!
Mộ Viễn lắc đầu một cái, chắc ông già thật rồi, sinh ra nghĩ nhiều! Hai đứa vừa kết hôn làm gì có chuyện gì được?
Chắc là ông nhìn nhầm thôi!
Cả một đoạn đường, im lặng là kẻ thống lĩnh.
Hình như Phó Thừa Trạch lái xe không tập trung lắm, chỉ theo thói quen đưa cô đến trung tâm dạy nhạc.
Mộ Di Quân cô 25 tuổi, có nhiều thành tựu đáng kể, có vốn bẩm sinh và là một tay chơi dương cầm hạng nặng. Cô được công nhận với cái tên nghệ sĩ dương cầm khi còn trẻ tuổi và cô muốn nối tiếp con đường thành công cho những người đam mê giống mình mà mở ra trung tâm này qua những bài dạy, bằng vốn kiến thức trù phú của mình.
Có thể nói Mộ Di Quân đang đi đến thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp!
Xe dừng lại, ngay trước cửa trung tâm.
Mộ Di Quân ngước nhìn ra bên ngoài, biển hiệu ghi rõ giờ làm việc lại vừa đúng lúc, ngay lúc này.
“Cảm ơn anh”
Mộ Di Quân không kịp nói lời này, Phó Thừa Trạch nhanh miệng hơn cô, “Tối nay tự biết đến Phó gia, ba mẹ tôi gọi ăn cơm”
“Em biết rồi”, cô mở cửa bước xuống xe.
Không có lời tạm biệt, Phó Thừa Trạch lái xe đi qua.
“Cô giáo!”
Là học sinh của cô tên Phùng Chi, vừa hay đến cùng một giờ. Xưng hô vậy thôi chứ hai người hơn kém nhau có hai hay ba tuổi, cũng có thể nói như chị em khá thân thiết bởi Phùng Chi học bên cô cũng được hai năm rồi.
“Phùng Chi, đợi chị một lát”, Mộ Di Quân lấy chìa khoá trong túi xách mở cửa.
Trong này như một lớp học, chỉ khác là không xếp bàn ghế mà xếp vài chiếc piano dạng đứng,
Ở đây, piano không quá nổi tiếng nên mỗi buổi học chỉ có từ ba đến năm học sinh.
Theo từng khung giờ, theo từng độ tuổi khác nhau, mỗi lớp tiết học diễn ra khoảng hai tiếng đồng hồ, mỗi ngày Mộ Di Quân chỉ đón 3 tiết.
Ngày làm việc của Mộ Di Quân mang đầy giai điệu, bản dài, bản ngắn thi nhau cất lên kết thúc một ngày.
Mộ Di Quân đóng cửa trung tâm rồi bắt taxi về nhà.
Về đến nơi cũng đã hơn 5 giờ chiều, trong nhà cũng chẳng có người, cảm giác trống vắng không biết xuất hiện từ lúc nào.
Có lẽ, ngôi nhà này sẽ chẳng còn tiếng cười!
Mộ Di Quân dọn dẹp nhà cửa một chút rồi mua đồ biếu ba mẹ Phó Thừa Trạch. Bữa cơm cũng không cần phải chuẩn bị gì, đều được giúp việc làm nên cô đến Phó gia gần sát giờ.
Mộ Di Quân lái chiếc ô tô màu trắng, đến Phó gia đã thấy bác bảo vệ vẫy tay muốn cất xe nhưng cô từ chối, dù sao đỗ xe cũng không phải chuyện quá khó khăn gì.
Mộ Di Quân hai tay hai túi bánh kẹo và một ít trái cây đi thẳng vào ngôi biệt thự.
Ở đây dành một lối đi rộng rãi trước cửa lớn, một bên là phòng khách, một bên là phòng ăn, ở giữa là lối đi vào những phòng tiếp theo. Trong nhà lấp lánh ánh vàng trắng của đèn chùm lớn, mặt sàn sáng chói được lau dọn kỹ càng.
Độ diễm lễ của Phó gia là một cái gì đấy rất khủng!
Mộ Di Quân bước tới phòng khách khoảng mười mấy bước chân, nơi có tiếng người nói chuyện.
“Ba mẹ…”, Mộ Di Quân vốn dĩ chào hỏi rất tự nhiên nhưng lần này không được như mọi khi.
Bịch!
Túi trái cây rơi xuống, vài quả táo lăn lốc trên sàn.
Bấy giờ cô mới hoàn hồn, luống cuống nhặt lại.
Quả táo cuối cùng được người đàn ông nhặt giúp, hắn đối mặt với cô nên ba mẹ Phó Thừa Trạch càng không biết nụ cười quỷ quyệt trên môi hắn lúc này.
“Em vụng về như vậy từ khi nào?”, giọng nói nhỏ chỉ có cô nghe được.
Chỗ hai người đang đứng cách năm bảy bước nơi ba mẹ Phó Thừa Trạch ngồi, có nói hay làm gì tấm lưng cao lớn của Tư Dịch che hết còn không nhìn ra Mộ Di Quân trước mặt hắn.
“Cảm…cảm ơn”, Mô Di Quân đưa tay nhận quả táo. Nhưng lại không dễ dàng như vậy, Cô bị hắn ve vãn nơi mu bàn tay, hành động không mấy đứng đắn này khiến cô cả kinh rụt tay về.
Thời điểm này Mộ Di Quân chỉ có một câu hỏi: Tại sao Tư Dịch lại ở đây?