Chương 9: Chúng ta có thể là bạn không?
- Trang Chủ
- Nhóc Ngốc Cũng Có Thể Được Nhà Giàu Cưng Chiều Sao
- Chương 9: Chúng ta có thể là bạn không?
Mặc Thu chạy thẳng một mạch, dù cơ thể đã mệt lả nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân chạy chưa đủ xa.
Trước khi đi ngang qua người phụ nữ xa lạ kia, Mặc Thu cũng biết bà ấy đang nhìn mình.
Thế nhưng cậu không nghĩ đó là một ánh mắt đặc biệt. Người đi đường thi thoảng cũng sẽ chú ý đến một nhành cỏ khô đột nhiên xuất hiện giữa thảm cỏ xanh mướt. Đó chỉ có thể cho là sự tò mò nhất thời.
Người phụ nữ ấy rất đẹp. Ðó là người phụ nữ đẹp nhất mà cậu từng thấy.
Trên người có mùi thơm, nhưng cụ thể là mùi gì thì Mặc Thu cũng không cách nào diễn tả.
Mặc Thu ngửi ngửi ống tay áo. Dù đã nghiêm túc giặt sạch nhưng vẫn còn vương lại ít mùi hôi do cậu vẫn luôn quanh quẩn chỗ thùng rác.
Mùi của dầu mỡ, của thanh long, táo hỏng, quýt thối.
Đây hẳn nên là những thứ mùi khó ngửi, giống như ngọn cỏ chết khô không ai yêu thích.
Mặc Thu đã quá quen với việc tình cờ tới gần người khác, rồi bị đối phương chủ động tránh xa.
Người phụ nữ đứng giữa con phố chật hẹp xinh đẹp tựa như một đoá hoa nở rộ, cậu muốn tránh cũng khó.
Mặc Thu chỉ nghĩ bản thân nên nhanh chóng rời khỏi người phụ nữ nọ, không muốn bà ấy nhiễm phải mùi hôi thối.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp kia đã nhanh chóng tóm lấy tay cậu.
So với đau đớn, sự cố bất ngờ không chuẩn bị càng khiến Mặc Thu thêm luống cuống.
Người phụ nữ xinh đẹp lộ ra biểu cảm mà cậu đã sớm quen thuộc, tức giận và kinh ngạc. Đó là sắc mặt ‘không vui’.
Dáng người phụ nữ tuy không cao lớn nhưng dùng lực rất mạnh, Mặc Thu có thể cảm nhận được sự tức giận đang đè nén trong sức lực đó, lửa giận như đang thiêu đốt cánh tay cậu.
Hậu quả của việc bị lửa thiêu ắt hẳn là chằng chịt những vết bỏng rát đau nhức, Mặc Thu hoảng sợ.
Nếu không chạy, mình sẽ bị đánh đúng không?
Bản năng thôi thúc cậu chạy trốn và may mà cậu đã trốn thoát thành công.
Ma xui quỷ khiến thế nào Mặc Thu quay đầu lại, muốn kiểm tra bản thân đã cách xa mối nguy hiểm kia chưa thì bất ngờ bắt gặp một đôi mắt.
Chủ nhân của đôi mắt kia không biết từ lúc nào đã bình tĩnh đứng sau lưng, nhìn cậu chằm chằm.
Cao thật.
Là một nam sinh.
Mặc Thu ngước lên, thấy một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Lần đầu tiên Mặc Thu nhìn thấy một người như vậy. Cậu có một cảm giác rất kỳ lạ, như thể cậu và nam sinh kia bị ngăn cách bởi một lớp thủy tinh trong suốt, chia thành hai thế giới khác nhau.
Tại sao cậu ta lại nhìn mình?
Mặc Thu thường ứng phó dựa trên biểu cảm và ánh mắt của đối phương, nhưng khi đối mặt với người này, cậu lại không tìm ra được manh mối nào để phán đoán nên làm gì.
Vì ban nãy mới bị người nọ kéo áo lên, cậu theo bản năng giật giật vạt áo, không thể khiến lời răn đe* không được để người khác nhìn thấy vết thương trên người bị phá vỡ, Mặc Thu không khỏi căng thẳng.
(*nguyên văn: “命令” tức là mệnh lệnh)
Cậu vô thức lùi một bước, xoay người, cậu không tò mò chút nào về nam sinh kia, chỉ muốn rời khỏi đây.
“Xin chào.” Một giọng nam vang lên, dịu dàng, điềm đạm lại vô hại: “Tớ có thể làm bạn với cậu được không?”
(Xưng hô bên Trung thì chỉ có “我” – “你” giống như “I” – “you” bên tiếng Anh nên mình để là “tớ” – “cậu” cho đúng mục đích kết bạn của Ức Quy luôn nhé. Sau này xác nhận lại mối quan hệ mình sẽ đổi lại.)
Mặc Thu dừng bước, chớp mắt. Đây là một ngõ nhỏ yên tĩnh, cuối hẻm có một cái thùng rác, rất nhanh cậu đã tìm được con đường quen thuộc nhất để chạy trốn.
Trong ngõ hẹp không có người thứ ba, nam sinh chỉ có thể là đang nói chuyện với cậu, Mặc Thu lúc này mới quay đầu lại.
“Tớ tên là Sở Ức Quy, muốn kết bạn với cậu.” Người nọ không còn giữ vẻ mặt khiến Mặc Thu cảm thấy vừa xa cách lại khó thăm dò kia nữa, hắn nở một nụ cười ấm áp: “Tớ có thể làm bạn với cậu được không?”
Mặc Thu ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên cao hơn mình rất nhiều.
Từ nhỏ, Mặc Thu đã từng chứng kiến toàn bộ quá trình kết bạn của mấy đứa trẻ hàng xóm, chỉ cần ‘Mình có thể chơi cùng các bạn không?’, ‘Chúng mình làm bạn với nhau nhé?’ là có thể hoàn thành một kỳ tích lớn trong việc kết bạn.
Mãi sau này Mặc Thu mới biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Hoặc nói cách khác, chỉ có cậu là không thể làm điều đó.
Cậu đã từng lấy hết can đảm, với quyết tâm và hi vọng, nghiêm túc nói: “Chúng ta có thể làm bạn được không?”
——Không thể làm bạn với mấy đứa ngốc.
Mặc Thu chớp chớp mắt, hơi khó hiểu nhìn Sở Ức Quy.
Nhưng cậu cũng sẽ không nói lời cự tuyệt: “Được.”
Sở Ức Quỳ ấn nút gọi cho Dương Tiêu Vũ, sau đó đút điện thoại vào túi quần, tiếp tục hỏi: “Cậu tên gì?”
“Tớ tên là Mặc Thu.” Mặc Thu đáp.
“Vậy từ giờ trở đi chúng ta là bạn của nhau?”
Mặc Thu chậm chạm gật đầu.
“Thế tớ có thể chơi cùng cậu không?” Sở Ức Quy hơi cúi người, ngang với tầm mắt của Mặc Thu.
“Được.” Mặc Thu đáp.
“Cần tớ kéo thứ này giúp cậu chứ?” Sở Ức Quy chỉ vào chiếc xe đẩy nhỏ đã chất đầy vỏ giấy trong tay Mặc Thu, “Tớ có thể giúp cậu.”
Mặc Thu một tay cầm kẹp dài tiện cho việc lượm lặt, một tay xách túi nhựa đựng chai lọ, còn xe đẩy nhỏ thì có thể thuận tay* kéo đi. Cả thảy cũng không nặng mấy, chẳng qua trông khá cồng kềnh.
(*: chỗ này giống kiểu tay nào rảnh thì kéo xe bằng tay nấy á)
Mặc Thu nhìn qua những thứ mình dày công thu nhặt, lại thăm dò nhìn Sở Ức Quy.
Này là đang thể hiện sự miễn cưỡng, Sở Ức Quy mở miệng: “Tất nhiên là tớ không ép cậu…”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay đã giơ ra trước mặt hắn.
Bàn tay ấy gầy gò, có chút bụi đất, ngay cả các khớp xương đều rất nhỏ, giống như những chiếc đũa của trẻ con, có thể dễ dàng bẻ gãy.
Sở Ức Quy kinh ngạc ngẩng đầu thì bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp, có điều trông chúng trống rỗng không chứa bất kỳ cảm xúc nào.
Mặc Thu nói: “Đây.”
Sở Ức Quy không biết nên nhận lấy sợi dây nhựa kia như thế nào, hắn gần như không thể giấu được vẻ mặt mù mịt của bản thân hiện tại.
“Sao lại đưa cho tớ?” Sở Ức Quy không rõ chiếc xe đẩy chất đầy vỏ giấy này có thể quan trọng đến mức nào, nhưng hắn biết Mặc Thu không mấy tình nguyện.
Ánh mắt Mặc Thu hiện lên vẻ khó hiểu: “Không phải vừa nãy cậu mới hỏi sao?”
Hành động ngoan ngoãn của Mặc Thu khiến Sở Ức Quy không khỏi có một loại cảm giác vô cùng vi diệu.
“Tớ muốn thì cậu đưa cho tớ luôn hả?” Sở Ức Quy hỏi.
Mặc Thu do dự gật đầu.
“Vậy tớ lấy đi nhé?” Để thăm dò, Sở Ức Quy thử kéo xe đẩy về phía mình một chút, ánh mắt Mặc Thu nhìn theo chuyển động của xe đẩy, mặc dù không nỡ rời xa nó, nhưng cậu cũng không có ý cự tuyệt.
Ẩn sau nụ cười của Sở Ức Quy là biểu tình có hơi phức tạp và quái dị.
“Tớ không lấy đâu, tớ chỉ giữ hộ cậu thôi.” Sở Ức Quy tiến lên hai bước, kéo xe đẩy lại gần Mặc Thu, “Tớ đi theo cậu, giờ tụi mình đi đâu đây?”
“Thùng rác tiếp theo ở phía trước.” Mặc Thu chỉ về phía cuối ngõ, chỗ thùng rác.
Sở Ức Quy đi theo Mặc Thu, mà cậu lại chẳng có ý tò mò gì đối với người bên cạnh.
Thế nhưng Mặc Thu vẫn thường xuyên ngoái đầu quan sát chiếc xe đẩy cũ nát, chứng tỏ tầm quan trọng của nó.
Mặc Thu vẫn luôn giữ im lặng, Sở Ức Quy không hỏi thì cậu cũng sẽ không chủ động tìm đề tài.
Sở Ức Quy nhìn Mặc Thu thuần thục lục lọi từng thùng rác, nhặt được đồ cũng không lộ ra vẻ vui mừng mà không có gì để nhặt cũng chẳng tỏ ra mất mát.
Cậu dường như chấp nhận mọi kết quả, dù tốt hay xấu.
Sở Ức Quy vẫn luôn theo sau Mặc Thu, lướt qua một người bên cạnh, đối phương nhét vào trong tay hắn một cục sạc và pin dự phòng cùng một bộ tai nghe.
Sở Ức Quy hiểu ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại đã tắt từ lúc nào không hay.
Kết nối bộ sạc với pin dự phòng, gương mặt vẫn luôn tươi cười của Sở Ức Quy thoáng trầm xuống, sau khi mở điện thoại lên, thấy tin nhắn hỏi thăm được gửi đến, sắc mặt mới bình tĩnh lại.
Đột nhiên ý thức được có người đang quan sát mình, Sở Ức Quy chợt giương mắt, đối mặt với ánh mắt của Mặc Thu.
Sở Ức Quy lần nữa nở nụ cười.
Nhưng vừa vặn vẻ mặt kia của Sở Ức Quy đã bị Mặc Thu nhìn thấy.
Nó có nghĩa là ‘ không vui’.
Mỗi khi tâm trạng không tốt, bố thường có vẻ mặt này.
Nhưng sau khi nhìn thấy mình, biểu cảm rõ ràng không vui kia đột nhiên đổi thành một biểu cảm khác.
Sở Ức Quy nở nụ cười nhưng Mặc Thu vẫn như trước không đọc ra ‘sự vui vẻ’ trên gương mặt tươi cười kia.
Thi thoảng mẹ cũng sẽ như này.
Cho dù tâm trạng không tốt nhưng cậu vẫn phải cười, phải tỏ vẻ ‘vui vẻ’ trước mặt ba*, nhưng mẹ cũng chẳng vui.
(*: chỗ này mình thấy hơi cấn vì trên tác giả ghi mẹ xuống dưới lại ghi ba nên mình để nguyên nhé. Nguyên văn là: “心情不好,可还是会笑,在爸爸的面前露出’高兴’的表情,可妈妈并不高兴。)
Người này đang không vui.
Nếu là bình thường, Mặc Thu sẽ tránh xa những người ‘không vui’.
Chẳng hạn như người phụ nữ xinh đẹp ngày hôm nay, ngay khi ánh mắt bà lộ vẻ ‘không vui’, cậu đã lựa chọn chạy trốn.
Nhưng hiện tại cậu và Sở Ức Quy là bạn bè, bạn bè không vui thì không được né tránh, đã là bạn bè thì phải ở bên nhau.
Muốn ở cùng nhau thì phải chấp nhận cái ‘không vui’ của bạn mình.
Niềm vui nho nhỏ khi có một người bạn cũng đủ khiến cậu bằng lòng trả giá một điều gì đó.
Mặc Thu hai tay che kín mấy chỗ tầm tím dữ tợn trên bụng cùng vùng đùi đau nhức: “Có thể đừng đánh ở đây được không?”
– ————————————————-