Chương 3: Tg1 (3)
Cậu nắm chặt cánh tay Tạ Thanh Vân, đang cố tìm cách gỡ cái ôm ở eo. Thế nhưng vừa ngẩng mặt lại đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thụ chính.
Tuyết Úc sợ hãi cả kinh, liên tục gọi hệ thống trong đầu. “Thống… hệ thống! Sao thụ chính lại nhìn tui vậy? Tui bị lộ rồi hả?”
[Bình tĩnh, để hệ thống kiểm tra.]
Rất nhanh, hệ thống tra cứu logic hành vi của nguyên chủ và đưa ra kết luận. [Bé cưng ơi, cậu không nên tới chỗ này.]
Một câu trần thuật khiến Tuyết Úc tỉnh táo lại.
Nguyên chủ chính là tiểu thiếu gia hàng thật giá thật. Cả đời được nuông chiều bao bọc. Trước kia cậu ta làm gì cũng đều có người coi sóc hầu hạ, nước rót tận miệng, cơm mang tận giường. Bây giờ, dù đang nháo cùng người nhà cũng chẳng thể nào thay đổi tính tình mà tự mình vào bếp. Chắc chắn cậu ta sẽ sai sử Tạ Thanh Vân tới lui.
Vậy nên hành động vừa rồi của cậu, chính là tự mình lộ tẩy?
Trán Tuyết Úc thấm một tầng mồ hôi lạnh. Chuyện lớn rồi đây.
Trong tiểu thuyết, Tạ Thanh Vân là người mẫn cảm và đa nghi. Chuyện nhỏ nhặt cũng được anh ta ghi nhớ trong lòng. Về sau cũng chính nhờ điểm này mà gà rừng biến thành phượng hoàng, Tạ Thanh Vân có thể trở mình giẫm nguyên chủ dưới chân.
Trái tim nhảy bang bang trong ngực, Tuyết Úc cương mặt cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh diễn tròn vai khinh mạn kiêu căng. Cậu tránh né ánh mắt sắc bén của Tạ Thanh Vân, mạnh mẽ oán trách.
“Kim chủ đói bụng, một chút tự hiểu lấy anh cũng chẳng có, còn để tôi tự mình động thủ. Tôi bị thương đều là do anh!”
Tạ Thanh Vân: “…”
Để biểu đạt bất mãn, cậu dùng sức hất tay Tạ Thanh Vân ra. Sau khi lấy lại tự do, cậu nhanh chóng ra lệnh. “Mau đi nấu cơm.”
Tạ Thanh Vân nhìn cậu vài lần, sau đó quay đầu về phía tủ chén. Ưu thế thể hình lúc này phát huy triệt để. Tầng tủ cao vốn dĩ phải nhón chân để với tới như Tuyết Úc lại được anh dễ dàng mở ra đóng lại.
Tuyết Úc vừa xoay người liền quay lại hỏi: ” Từ từ, anh biết tôi muốn ăn gì hả?”
Bước chân hướng đến phòng bếp của Tạ Thanh Vân ngừng lại. Trên tay vẫn cầm gói mì lúc này Tuyết Úc cố với lấy, như thể đang bảo, không phải cái này hả?
Tuyết Úc liếc mắt nhìn gói mì. Vốn vừa xem nó là sơn hào hải vị, giờ chỉ cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo. “Tôi không muốn ăn mì gói, muốn ăn tôm.”
Mày nhăn lại, Tạ Thanh Vân thấp giọng: “Trong nhà không có tôm. Không nấu được.” Trời sinh anh biểu tình lạnh nhạt, năm lần bảy lượt thất thố chính là ở cạnh người này.
“Muốn ăn.”
“Bây giờ ra ngoài cũng không có, chợ đều đóng cửa rồi. Đêm nay ăn mì đỡ, ngày mai sau khi tan học tôi sẽ…”
“Muốn ăn.”
Gân xanh trên mu bàn tay nổi len. Tạ Thanh Vân cố giữ bình tĩnh, giọng nói lãnh đạm. “Tôi ra ngoài mua.”
Một lần nữa mặc áo khoác vào, Tạ Thanh Vân bỏ gói mì vào lại tủ chén. Khoé môi anh hạ xuống, Tuyết Úc liền biết đó là biểu hiện tức giận. Tạ Thanh Vân hiện giờ chắc chắn đang cực kỳ cực kỳ tức giận, dù biểu tình trên mặt anh hoàn toàn không lộ rõ.
Tuyết Úc nhấp môi đỏ, lại nói với theo.
“Có bánh dẻo thì mua thêm một chút. Tôi còn muốn ăn thịt nướng, thịt tươi không phải để qua đêm ấy. Ừm mua thêm mấy cái bánh mì…”
Ánh mắt Tạ Thanh Vân tối tăm mịt mù dừng ở mặt Tuyết Úc, giọng nói lạnh lùng. “Cậu ăn hết sao?”
Tuyết Úc ngẩng mặt: “Không được nói chuyện lớn tiếng với tôi.”
Tạ Thanh Vân cố giữ bình tĩnh, lại mở miệng: “Tôi phải đi ngay, không thì cửa hàng đóng cửa. Cậu muốn ăn gì thì nhắn tin đi.”
Tuyết Úc có lệ mà gật đầu hai cái. Nhìn đến thụ chính ra cửa với nét mặt giết người, tâm tình cậu thoáng chốc tươi sáng hơn.
Hận đi hận đi, pháo hôi ác độc như vầy chẳng phải chỉ để tác thành cho uyên ương hai người à?
Trời đêm đen kịt, gió tuyết rít quanh thổi loạn cành cây. May mắn thay, có một cửa hàng không đóng cửa. Tạ Thanh Vân trở về chung cư, mang theo đầy đủ đồ Tuyết Úc muốn. Biết chẳng trông chờ được tiểu thiếu gia, Tạ Thanh Vân một mình vào bếp xắn tay làm tất cả. Trù nghệ thụ chính còn thật là tốt. Một bữa ăn viên mãn làm Tuyết Úc vốn sức ăn chẳng lớn cũng chôn mặt ở chén, nhai kỹ nuốt chậm đến no nê.
Cơm nước xong xuôi, Tuyết Úc và Tạ Thanh Vân cũng chẳng nói chuyện thêm mà nhanh chóng vào phòng tắm tẩy rửa.
*
Phòng bếp nằm cạnh phòng tắm. Tạ Thanh Vân đang rửa tay trong nhà bếp, trong đầu liền nghĩ đến vài chuyện. Buổi tối sau khi Tuyết Úc bỏ rơi anh đi trước, anh cũng đi xuống garage xe và chứng kiến cảnh Tuyết Úc bị người lôi lên xe.
Biển số kia, anh biết là người Bùi gia.
Nhưng cũng thật kỳ quái, Tuyết Úc là tiểu thiếu gia Bùi gia. Người của Bùi gia tại sao lại đối đãi với cậu ta như vậy? Ở trên xe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cuối cùng cậu ta vẫn bình an trở về?
Ngẫm nghĩ chẳng bao lâu, Tạ Thanh Vân liền ngừng lại.
Anh lo lắng chuyện này để làm gì cơ chứ. Bùi Tuyết Úc và anh, vốn chẳng có quan hệ gì.
Anh chăm chú rửa tay. Lúc này, từ phòng tắm truyền đến một thanh âm nhỏ bé yếu ớt.
“… Tạ Thanh Vân?”
Giọng nói mềm nhẹ, run rẩy.
Tạ Thanh Vân cứ ngỡ mình nghe lầm. Đến khi thanh âm kia sốt ruột lặp lại lần nữa, anh mới xác định người đang nói chuyện chính là Bùi Tuyết Úc.
Hai tay ướt đẫm, Tạ Thanh Vân nhấp môi miễn cưỡng đi đến cửa phòng tắm gõ cửa: “Có chuyện gì?”
Trong phòng tắm là hơi nước ấm nóng lượn lờ, giọng của tiểu thiếu gia mơ hồ có chút ngượng ngùng ngoài dự đoán.
“Tôi quên lấy quần áo, anh… lấy giúp tôi đi.”
Đến cả quần áo cũng quên lấy.
Tạ Thanh Vân mặt vô biểu tình trả lời: “Quần áo cậu đặt ở đâu?”
“Trong phòng tôi ấy, hình như là để ở trên giường. Nếu không có thì anh mở tủ lấy đại một bộ đi.”
Không đến nửa phút, Tạ Thanh Vân đã đi và trở lại: “Mở cửa.”
Cửa phòng tắm nhẹ mở, để lộ một khe hở nhỏ hẹp. Tuyết Úc đỏ bừng hai má. Gương mặt xinh đẹp nhưng phủ lên sắc mặt lạnh nhạt. Thế nhưng trong mắt cậu ánh lên sự túng quẫn xấu hổ, giọng nói cũng run rẩy. Hoàn toàn bán đứng tâm trạng của tiểu thiếu gia.
“Quần áo đâu?”
Tạ Thanh Vân hạ mắt. Lúc cửa mở, anh không hề nghĩ đến việc nhìn lén. Nhưng khi nhìn đến gương mặt ửng hồng của Tuyết Úc, lại thêm chiều cao khác biệt giữa hai người, lúc này Tạ Thanh Vân đem Tuyết Úc nhìn sạch từ đầu tới đuôi không sót thứ gì.
Từ bả vai hồng phấn đến cái eo trắng thon gọn…
Tuyết Úc hẳn là không phải cố ý. Tạ Thanh Vân có thể nhìn đến động tác trốn tránh rụt rè của cậu. Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Tạ Thanh Vân cũng không có chuyển dời ánh mắt.
Ngược lại, anh chăm chú nhìn Bùi tiểu thiếu gia. Từ đuôi mắt ửng đỏ ướt át, đôi môi hồng nhuận no đủ, chuyển qua mắt cá chân mảnh khảnh, hai chân bóng loáng đang run rẩy. Không biết vì sao, Tạ Thanh Vân bỗng nhớ đến mấy câu nói đùa tục tĩu của đám sinh viên thể dục.
Đôi khi, trước những đợt kiểm tra, cả đám sinh viên liền tụ tập cùng nhau chơi đùa. Mỹ danh thì gọi là giải toả căng thẳng, nhưng thực ra chỉ là cùng xem vài bộ phim nhựa người lớn. Tạ Thanh Vân dù không tham gia, cũng không biết được mỹ nhân cả người yêu kiều mềm mại trong miệng đám bạn hình dáng ra sao. Nhưng một suy nghĩ nhảy lên trong đầu anh lúc này, nếu là Bùi Tuyết Úc trước mắt anh, có lẽ cũng gọi là “mỹ nhân yêu kiều” nhỉ?
Dù cho tính tình cậu ta thối nát, không coi ai ra gì. Nhưng cũng không thể phủ nhận, cậu ta thực sự rất xinh đẹp.
Trên mặt vẫn giữ bình tĩnh, Tạ Thanh Vân đưa quần áo cho cậu.
Tuyết Úc lúc này lại ngốc lăng. Cậu xấu hổ cắn môi, lông mi khẽ chớp. Hai mắt ướt át nhìn quần áo trong tay Tạ Thanh Vân. Ngoài áo ngủ, còn có…
Quần áo lót bị người cầm trong tay khiến cậu dâng lên cảm giác quái dị. Lông mi run run khiến cậu trông cực kỳ đáng thương.
Trong chớp mắt, Tạ Thanh Vân nảy sinh cảm giác khác thường. Không phải là khoái cảm, nhưng có chút nóng bỏng đốt cháy tâm can. Anh đưa quần áo đến khe cửa thấp giọng hỏi:
“Quần áo, cậu còn muốn không?”
Một câu thúc giục làm Tuyết Úc bừng tỉnh. Cậu thu hẹp khe cửa như muốn ngăn trở tầm nhìn của Tạ Thanh Vân. Một cánh tay trắng nõn như đậu hủ vươn ra. Nhanh chóng cầm lấy quần áo, cậu thu tay về.
“Lấy quần áo cũng lâu như vậy…”
Lúc cửa nhà tắm đóng lại, Tuyết Úc còn cố bồi thêm một câu đâm chọt vô bổ.
Yết hầu lăn lăn, Tạ Thanh Vân đứng trước cửa nhà tắm, bàn tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh. Nhưng anh cũng liền rời đi sau đó.
Nghe thấy tiếng bước chân rời xa, Tuyết Úc lúc này mới thả lỏng trái tim đang dồn nhịp. Cậu méo miệng chán nản mặc quần áo vào. Hệ thống lại đúng lúc nhận xét: [Ký chủ ơi, phản ứng vừa rồi của cậu có hơi OOC.]
Gương mặt vẫn còn ửng hồng, Tuyết Úc ngớ người hỏi lại: “Tại sao?”
[Cậu ngượng ngùng quá. Nếu là nguyên chủ, cậu ta còn ước gì Tạ Thanh Vân xem chính mình khoả thân kìa.]
“…”
Vô ngữ trước bình luận của hệ thống, Tuyết Úc quyết định mặc kệ chẳng thèm để ý nữa. Mang theo một thân đầy hơi nước, cậu rời nhà tắm về lại phòng khách.
Tạ Thanh Vân và Phó Dương đều đã trở về phòng. Lúc này, phòng khách là một mảnh tăm tối. Phòng của ba người đặt sát nhau, nếu không mở đèn thì hơi khó phân biệt. Nhưng Tuyết Úc lười biếng nghĩ, phòng ngủ người bình thường chắc đều khoá chốt. Nếu có mở sai thì chắc gì đã vào được. Cần gì mở đèn.
Cứ thế, cậu lần mò theo bức tường, sờ đến tay nắm cửa lạnh băng, liền không chút nghĩ ngợi đè xuống. Cửa vừa mở, Tuyết Úc liền biết mình đi nhầm rồi.
Trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn bàn. Phó Dương lười nhác ngả người nằm đó. Hai chân dài rũ bên mép giường. Đôi mắt sắc bén ẩn sau lớp kính nhắm lại. Nghe thấy tiếng động, hắn mở choàng mắt. Như dã thú bị xâm phạm lãnh địa, hắn ném về phía cửa ánh nhìn tàn nhẫn chết chóc.
Hắn nhớ là, bản thân đã cảnh báo rất rõ rằng không kẻ nào được tiến vào phòng riêng của mình. Ánh mắt hung ác nhìn đến người đứng ở cửa thì thoáng dừng.
Bùi Tuyết Úc đứng đó, chỉ mặt một bộ đồ ngủ mềm nhẵn.
Áo ngủ chỉ được buộc hờ bên hông. Như thể chỉ cần kéo nhẹ liền lộ ra thân thể phấn nộn trắng nõn mềm mềm. Trên lông mi còn đọng vài giọt long lanh. Một đôi mắt linh động sạch sẽ tựa như thú non. Cánh môi đỏ bừng thơm ngọt như quả cherry đang cầu người đến hái. Nhưng Phó Dương biết, đôi môi xinh đẹp kia, mở miệng đều là câu từ chanh chua khắc nghiệt. Một chữ hắn đều không muốn nghe.
Hắn chống tay ngồi dậy, nhìn chằm chằm Bùi Tuyết Úc. Giọng nói chậm rãi.
“Có việc?”
Dù rằng ở chung nhà, nhưng hắn và Bùi Tuyết Úc chính là hai người hoàn toàn xa lạ. Cũng chưa từng trò chuyện lâu, nhưng hắn biết, người này mà tìm đến mình chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Đêm khuya, cố ý tắm rửa mở cửa phòng nam nhân…
Phó Dương thầm nghĩ, Bùi Tuyết Úc là đang tạo tiết mục ra oai với Tạ Thanh Vân. Cái gì mà “hồng hạnh xuất tường” để tiểu tình nhân ghen tuông tức giận. Ánh mắt sâu kín ghim vào người ở cửa.
Thế nhưng, tiểu thiếu gia chua ngoa trong ý nghĩ chỉ nhấp môi đứng đó. Cậu chớp mắt, lặng lẽ đội cho hắn cái nồi to.
“Sao anh không khoá cửa phòng. Hại tôi đi nhầm.”