Chương 27 - Tg2 (3)
- Trang Chủ
- Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng - Dụ Li
- Chương 27 - Tg2 (3)
Chẳng hạn như Tuyết Úc.
Cậu kéo lê từng bước chân mệt mỏi và đầu óc mơ màng của mình mà đi về hướng phòng tắm. Tay vừa đụng tới nắm cửa, Tuyết Úc chợt nhận ra cửa thế mà không đóng. Cậu nhớ rõ ràng mình đã đóng cửa phòng vào tối qua. Thỉnh thoảng cậu sẽ quên khép cửa sổ, nhưng cửa phòng thì, sao có thể quên chứ?
Tuyết Úc hơi nhíu mày và thất thần cầm lấy bàn chải, chậm rì rì mà đánh răng. Hai mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, khi cậu đang định nhổ bọt kem, Tuyết Úc mơ hồ nhìn thấy một cái bóng cao lớn đứng sau lưng mình phản chiếu trên gương.
“Người đó” cao tầm mét chín, hoặc có thể hơn. Giữa mùa hè oi ả, hắn ta lại mặc chiếc áo lông cao cổ dày cộm. Mái tóc hơi dài phủ đến tận gáy. Ngũ quan tuấn tú tựa như luôn có nét cười trên gương mặt. Thế nhưng trong đôi mắt một mí, lại là sự lạnh lẽo không thể khinh nhờn, như một quý tộc cao quý bước ra từ thế kỷ trước.
Tuyết Úc lớn lên xinh đẹp, vốn đã quen với sự nhìn ngó của người khác, thế nhưng ở một vài phương diện cậu thực sự rất dễ xấu hổ. Khi ở nhà một mình cậu cũng không ở trần, lúc vào nhà tắm cũng phải khóa cửa, dù chỉ đi đánh răng.
Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, rồi lại run rẩy nhìn về bóng người cao lớn trong gương. Trái tim cậu có chút chết lặng. Cả người Tuyết Úc đều cảm thấy lạnh lẽo, cậu gọi hệ thống.
“Thích Trầm vào bằng cách nào?”
[Anh ta là quỷ mà, xuyên tường dễ ợt.]
Nói cách khác, cổ trạch này chính là địa bàn của Thích Trầm. Hắn ta muốn đi đâu, làm gì, chỉ cần hắn muốn. Gương mặt Tuyết Úc nóng lên, cậu nghĩ đến chuyện gì đó mà hầ hè hỏi hệ thống: “…Vậy lúc tui tắm rửa thì sao?”
Hệ thống lúc này trầm mặc vài giây, sau đó nó cất giọng có chút kỳ quái: [Đều là đàn ông với nhau mà, cậu sợ cái gì?]
Tuyết Úc: “…”
Tự nhiên cậu nói vậy tui cảm thấy hơi biến thái nha?
Lông mi Tuyết Úc hơi run lên, cậu giả vờ không nhìn thấy gì mà tiếp tục đánh răng rửa mặc. Bên ngoài giả vờ ngoan ngoãn, trong đầu cậu lại đang bắt đầu cò kè mặc cả với hệ thống.
“Tui mặc kệ, lúc tui tắm rửa mà cậu không ngăn được hắn ta ngoài cửa, thì tui đình công! Không có cốt truyện cốt gì nữa hết!”
Lần đầu tiên trong lịch sử cục xuyên nhanh có một ký chủ vừa yếu ớt vừa thích đặt điều kiện như Tuyết Úc. Dùng đình công để uy hiếp hệ thống, đó giờ mới có cậu là người đầu tiên. Thế nhưng, hệ thống thực sự không có biện pháp gì với cậu. Nó im lặng một chốc rồi ậm ờ đồng ý.
Trở lại với hiện tại, một người một quỷ kẹt trong phòng tắm nhỏ hẹp. Sự lạnh lẽo khiến động tác Tuyết Úc có chút cương cứng. Lông mi cậu run rẩy, ánh nhìn cứ nâng lên hạ xuống, rồi lại lén lút nhìn vào gương. Thích Trầm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Ánh mắt hắn từ tốn đánh giá người trước mặt, từ vòng eo tinh tế, đến đầu vai phấn nhuận, tấm lưng đơn bạc…
Đồ bất lịch sự, nhìn cái khỉ gì… – Tuyết Úc kháng nghị trong lòng.
Cậu không được tự nhiên cúi đầu, cố gắng tăng nhanh động tác. Đột ngột, Thích Trầm duỗi tay đến gần…và đẩy tuýp kem đánh răng xuống sàn. Tuýp kem đánh răng cứ thế rơi trên đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Tuyết Úc cách tuýp kem một đoạn. Trong mắt người đứng ngoài, tuýp kem không hề có tác động ngoại lực gì mà rơi xuống đất. Người bình thường nhìn thấy cảnh này còn giật mình hốt hoảng. Tuyết Úc cũng biểu hiện biểu tình hoang mang vô cùng.
Thích Trầm cong cong khóe môi, nhẹ nhàng bật ra tiếng cười thanh thúy. Tựa hồ như hắn cảm thấy biểu tình của cậu thú vị làm sao.
Đây là nhân loại đáng ghê tởm? Thật ra, có chút đáng yêu đấy chứ…
Ngón tay hắn ta lạnh lẽo dính dấp tựa lưỡi rắn nhẹ nhàng chạm vào bả vai Tuyết Úc. Hắn như tìm thấy món đồ chơi đầy thú vị mà cười vui vẻ.
“Tiểu quả phu.” (Chỗ này dịch là góa phụ mình cứ thấy hơi cấn cấn nên giữ nguyên nhé)
Tuyết Úc: “….”
Cậu chưa từng nhìn thấy con quỷ nào nhàn cư vi bất thiện như vậy. Trong lòng mắng mỏ hắn, gương mặt nhỏ trắng bệch cố giữ lấy biểu tình trấn tĩnh mà rửa mặt thật nhanh. Tuýp kem rơi trên sàn còn không thèm nhặt, cậu vội vã rời nhà tắm như thể bị hiện tượng kỳ quái kia dọa đến.
*
Trong hẻm nhỏ lát đá xanh, bên bờ tường râm mát, mấy người nhàn rỗi đang ngồi tụ tập. Tay cầm quạt hương bồ, tiếng nói chuyện phiếm như có như không mà vẳng đi. Thôn làng yên bình chẳng có việc gì nhiễu nhương đáng bàn tán. Mấy năm trước, chuyện cổ trạch chết chóc là đề tài được họ mang ra tám chuyện nhiều nhất. Thời gian này khi Tuyết Úc dọn vào cổ trạch, chuyện để nói lại càng nhiều hơn.
“Cái đó, mấy thím nhớ không? Chủ cũ ở được một thời gian là phát điên, cào cổ gào rống các kiểu. Tui có nhìn thấy một lần thôi, đêm đó liền bị mất ngủ. Hên là mấy bà không thấy á.”
“Ai da, tui nghe bà nói nhiều rồi. Nhìn cái tòa nhà đó đi, âm khí mịt mù như vậy. Mà, mấy bà nói coi, cái người thành phố mới dọn vô ấy, có khi nào cũng nổi điên luôn không?”
“Ai biết được… Suỵt suỵt, cậu ta tới kìa.”
Cách đó không xa, người thành phố xinh đẹp nọ vẫn một bộ dáng hờ hững không màng sự đời. Tư thái cao ngạo như thể khinh thường người nhà quê bọn họ, cùng bọn họ nói thêm một câu đều là hạ thấp con người cậu ta.
Mấy người ngượng ngùng nhìn thanh niên xinh đẹp, bật lên vài tiếng cười giả trân: “Hè năm nay coi bộ nóng hơn năm trước ha.”
“Chứ gì nữa! Nhà tui mà có điều hòa như nhà họ Tống thì sướng biết bao. Hâm mộ ghê.”
Điều hòa?
Bước chân Tuyết Úc chậm lại, cậu lặng lẽ dựng lỗ tay lên.
“Hâm mộ cái gì? Càng hiện đại lại càng hại điện. Tui thấy lão Tống mua về nhưng có xài mấy đâu. Nhớ có năm trời nóng như điên, nhà họ mới mở điều hòa. Nhưng mà mở được vài phút rồi tắt liền.”
“Nhà người ra giàu có như vậy mà còn phải dè xẻng. Như chúng ta, ha ha, càng khỏi mơ mộng đi.”
Tuyết Úc híp mắt lau mồ hôi lăn dài trên trán. Cậu liếm môi như đang suy tư điều gì. Vốn dĩ muốn ra bờ sông cho mát mẻ, bước chân cậu liền thay đổi. Cậu nhớ là trong cốt truyện hệ thống đưa, có một đoạn nguyên chủ đòi Tống Nạo Tuân mở điều hòa cho mình, nhân cơ hội đó câu dẫn anh ta. Vừa mát mẻ, vừa làm được nhiệm vụ. Perfect!
*
Chỉ vài phút sau, cửa Tống gia lại bị gõ vang.
Tống Nạo Tuân nhìn chằm chằm gương mặt yêu diễm của tiểu quả phu. Lông mày anh vô thức nhăn lại, có chút phòng bị mà lên tiếng.
“Lại xin nước?”
Tuyết Úc đảo mắt, nhấp môi như thể hờn dỗi mà nói: “Không xin nước thì không tìm cậu được sao?”
Bàn tay trắng nõn mềm như bông đặt bên cửa như phòng ngừa anh đóng cửa. Một bàn tay khác lại đặt lên tay anh. Tuyết Úc chớp chớp mắt đầy ám chỉ mà nũng nịu: “Nóng quá.”
Mùa hè oi bức. Thể chất Tuyết Úc lại thiên về hướng sợ nóng sợ nhiệt. Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi. Trên làn da trắng bạch như bị phủ một tầng hơi nước mỏng. Có chút thê thảm, nhưng cũng mang lại mỹ cảm kỳ lạ.
Vốn dĩ không muốn cho anh ta vào nhà.
Thế nhưng, khi anh nhận ra, Tống Nạo Tuân đã nghiêng người tráng đường cho Tuyết Úc.
Khác với lời đàm tiếu của mấy người trong thôn, trong nhà họ Tống rất mát mẻ. Gió điều hòa thổi khắp phòng, không giống với chuyện chỉ bật trong vài phút rồi tắt. Điều hòa trong thư phòng. Tuyết Úc ngồi ở ghế dài gần luồng gió lạnh, cảm thấy cảm người đều như sống lại.
Tống Nạo Tuân nhìn liền biết cái người này đến đây chỉ vì điều hòa nhà anh. Chứ không phải vì anh. Tâm tình có chút kỳ lạ. Phần nào anh cảm thấy may mắn, phần lại cảm thấy không được thoải mái. Nếu anh ta đến vì điều hòa, vậy nếu mát mẻ đủ rồi… sẽ rời đi ngay.
Anh trở lại bên bàn làm việc, cố đem tâm tư quay trở lại quyển sách đầy số liệu. Nhà họ Tống có cửa hàng kinh doanh đồ cổ. Cha Tống vẫn thường giao việc sổ sách cho Tống Nạo Tuân. Mắt vẫn đặt trên trang sách. Nhưng trang sau còn chưa được lật sang, hai bàn tay mềm mại đã đặt lên người anh. Cùng với đó là mùi hương cổ quái và giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng.
“Cậu đang xem gì vậy?”
Đồng tử Tống Nạo Tuân co lại trong chớp mắt. Trí óc anh đình trệ vài giây mới ý thức được chuyện đang diễn ra. Anh liếc mắt nhìn sang hai bàn tay đang rũ trước ngực mình, giọng nói có chút ấm ách.
“…Sổ sách.”
“Lợi hại ghê, mấy số này là lợi nhuận hở?”
Người kia như treo trên lưng anh, hai tay tùy ý buông thõng trước ngực người đàn ông và lật nhẹ trang giấy trên bàn. Tống Nạo Tuân cảm thấy đằng sau mình là một hồ yêu mềm mại không an phận. Cả người anh cương cứng không động đậy, có lệ mà ừ một tiếng. Sau đó anh nhăn lại chân mày.
“Ngồi thẳng thớm lại.”
Tuyết Úc không nhúc nhích. Đôi mắt mị hoặc cong lên như vầng trăng non.
“Tại sao? Cậu không thích tôi?”
Giọng nói kiều kiều mềm mại, mang theo hương thơm quyến rũ. Tiểu quả phu dựa thật gần. Rõ ràng là người từng có chồng, nhưng lại mang theo một cảm giác ngây thơ lạ kỳ. Đầu ngón tay ửng hồng, hơi thở cậu phảng quanh tai anh.
Thái dương Tống Nạo Tuân giật giật. Anh bắt lấy tay Tuyết Úc, dùng sức tách cả hai ra.
“Bùi Tuyết Úc, đừng vượt quá giới hạn.”
Chỉ đơn thuần muốn cái người không biết xấu hổ này biết điều hơn, lực đạo cũng không quá mạnh, thế nhưng Tống Nạo Tuân lại không ngờ bản thân đã chọc vào tổ ong vò vẽ. Tiểu quả phu không chỉ xấu bụng, người yếu ớt. Tay bị anh nắm một cái liền thốt lên một tiếng than đau. Gương mặt xinh đẹp rõ ràng không cao hứng.
“Tôi cũng không làm gì. Cậu chán ghét tôi đến vậy sao?”
Trang sổ trong tay bị anh nắm chặt đến nhăn nhúm. Tống Nạo Tuân theo bản năng trả lời.
“Tôi không…”
“Không thế nào?”
“…Không có chán ghét anh… Chúng ta là hàng xóm, anh không có khiến tôi chán ghét. Chỉ là… tôi cảm thấy việc này không đúng.”
Tuyết úc nhìn bộ dạng lúng búng hết đường chối cãi của thụ chính liền cảm thấy có chút buồn cười. Cậu nhanh chóng hết giận, híp mắt hỏi tiếp.
“Có gì không đúng chứ?”
Tống Nạo Tuân nhấp môi mỏng không nói lời nào. Anh vẫn duy trì tư thế kia, thân thể đĩnh đạc cứng đờ. Tuyết Úc lại chẳng để ý, cậu tiếp tục xoay đề tài sang chuyện khác.
“Cậu thích nam hay nữ?”
“…Nữ.” – Tống Nạo Tuân cứng đờ người. Nghe cậu hỏi gì liền đáp nấy.
Tuyết Úc đương nhiên không tin. Nhưng cậu cũng không vội chọc thủng lời nói dối kia.
“Tại sao hai người nam lại không ở cùng nhau được? Là do cậu suy nghĩ nhiều quá. Vì đó là tôi, nên cậu mới tỵ hiềm như vậy. Nói tóm lại là cậu kỳ thị tôi!”
“Không…”
“Không?”
Cậu chống một tay cạnh bàn, một tay khác lười biếng nâng lên, như thể đang trêu đùa chó con mà rũ đầu ngón tay về phía Tống Nạo Tuân. Ngữ điệu vừa mềm vừa lả lơi.
“Vậy, nếu cậu không chán ghét tôi. Thì hôn tôi đi.”
Tuyết Úc ám chỉ, chính là muốn anh hôn tay cậu.
Sự phát triển bất ngờ này khiến Tống Nạo Tuân cảm thấy cả người mình trở nên khô nóng. Dù ngồi trong điều hòa mát lạnh vẫn không thể bỏ qua sự râm ran trong lòng. Tuyết Úc thấy anh bất động, liền mềm giọng. Thanh âm giọng mũi yếu ớt khiến lòng người đều nao núng.
“Không muốn sao? Vậy xem ra vẫn thực là chán ghét tôi nhỉ?”
Tống Nạo Tuân tựa như không nghe được hai từ chán ghét kia. Hô hấp anh hơi loạn.
“Không phải, chuyện này chỉ có người yêu mới làm với nhau. Còn chúng ta…không phải.”
Hai tay treo trên người họ Tống có chút mỏi, cậu buông xuống xoa xoa.
“Ai nói? Tư tưởng của cậu chính là quá cổ hủ. Ở thành phố bọn tôi chuyện này là bình thường nha, chỉ là để biểu đạt hữu hảo. Hôn môi mới là người yêu, còn cái này đâu phải.”
“…Phải không?” – Tống Nạo Tuân có chút chần chừ mà thấp giọng.
Tuyết Úc nhân lúc anh buông lỏng cảnh giác mà sáp lại gần. Đôi mắt xinh đẹp long lanh nước nhìn thật sâu Tống Nạo Tuân.
“Tôi đương nhiên là không lừa cậu rồi. Chỉ hôn một cái thôi. Được không?”
Gương mặt nhỏ biểu tình khẩn cầu đầy yếu ớt. Cậu nỉ non từng chữ một. Chóp mũi thoảng qua hương thơm kia. Tống Nạo Tuân giật mình khi bàn tay nõn nà mình đang nắm lấy vươn lên trên. Tiểu quả phu lớn lên thật xinh đẹp, cả người tinh tế trắng nõn. Đôi tay kia không có lấy một vết chai, lại quá trắng, tựa như là ngọc thạch được gọt giũa tỉ mỉ. Chính là kiểu người sinh ra vốn nên được người khác che chở yêu thương. Cổ họng chậm rãi lăn lộn, Tống Nạo Tuân đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong đầu. Cuối cùng anh từ tốn nắm lấy cái tay mê hoặc kia.
Người mới hôm qua khẳng định sẽ không bao giờ thích cái dạng như Bùi Tuyết Úc, lúc này như rơi vào những suy nghĩ hoang đường trái ngược với tính cách bản thân. Mí mắt hạ xuống, môi mỏng nhẹ nhàng chạm lên ngón tay thon dài xinh đẹp.
Tống Nạo Tuân tự tìm cho bản thân một lời giải thích hợp lý. Bùi Tuyết Úc nói, đây là chuyện người thành phố vẫn thường xuyên làm.
Nếu anh không làm, vậy mới kỳ quái. Anh chỉ là không muốn Bùi Tuyết Úc cảm thấy bản thân chẳng ra gì cả.
Tống Nạo Tuân cúi đầu hôn ngón tay cậu. Tuyết Úc lúc này lại cảm thấy xấu hổ đến cạn lời. Cốt truyện và lời thoại còn có thể cẩu huyết hơn nữa không?!
Cậu cố nén xấu hổ mà không rụt tay lại. Tống Nạo Tuân thật ra lại rất quy củ. Anh ngoan ngoãn nghe lời mà dán môi lên ngón tay cậu, chẳng hề làm chuyện dư thừa nào. Thế nhưng hô hấp nóng bỏng mang theo hơi ẩm thổi lên da khiến Tuyết Úc không nhịn được suýt nữa nắm lấy tóc anh. Cậu đỏ mặt không dám nhìn người đàn ông đang cúi đầu rũ mắt hôn lên tay mình mà quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Vừa nhìn sang, cả người cậu mềm mại run rẩy kinh hoảng. Thư phòng nhà họ Tống nằm ở tầng trệt, cửa sổ hướng ra ruộng đồng mênh mông. Cỏ cây xanh biếc nên thơ, trên đồng là những người nông dân đang vất vả cần cù lao động. Và ở đó, cậu còn thấy Trình Trì. Hắn ta vẫn còn cầm cái cuốc dính đầy bùn đất trên tay. Cả người hắn cứng đờ như pho tượng.
Gã đàn ông ăn mặc thô sơ ngây ngốc nhìn sang đây. Đôi mắt chằm chằm như chứa lửa. Hắn nhìn tiểu quả phu yêu mị bị Tống Nạo Tuân vây trong ngực, bị người nọ hôn từng ngón tay tinh tế ửng hồng. Trong nháy mắt, hắn cũng muốn vọt vào để nếm thử tư vị kia.
Nhất định sẽ rất ngọt.
Mỹ nhân cả người đều mang theo mùi hương ngọt ngào. Vậy ngón tay hẳn cũng sẽ thật ngọt.
Ánh mắt ngẩn ngơ si ngốc của hắn làm Tuyết Úc đỏ bừng cả gương mặt. Cậu có thể đáp ứng yêu cầu của hệ thống mà diễn tròn vai tùy tiện phóng đãng trước mặt thụ chính. Thế nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu muốn người khác nhìn thấy mình trong bộ dạng đó.
Tuyết Úc run rẩy rụt tay lại. Giọng cậu run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà nói với anh.
“…Đem, đem mành đóng lại đi.”
Tống Nạo Tuân nương theo tầm mắt cậu cũng nhìn thấy Trình Trì. Thấy biểu tình cậu mất tự nhiên, Tống Nạo Tuân cũng vội vàng đứng dậy, gật đầu với Trình Trì và kéo bức rèm cửa đơn bạc lại. Trong nhà tối lại, cũng chặn đi ánh mắt nóng bỏng của Trình Trì.
*
Khách không mời đánh tan không khí ám muội vừa rồi. Tuyết Úc đỏ mặt, dùng khăn giấy lau đi ngón tay mềm mại hơi ẩm ướt. Tống Nạo Tuân thấy cậu trầm mặc, nghĩ rằng cậu thật để ý chuyện bị người nhìn thấy. Anh vụng về thấp giọng.
“Tôi không biết anh ta ở đó. Bình thường nhà bọn họ chiều mới ra đồng làm việc.”
Trình gia ở gần nhà anh. Ngày thường buổi sáng nhà họ đều vào trấn mua đồ, buổi chiều mới ra đồng làm việc. Không biết tại sao hôm nay lại không như vậy. Tuyết Úc ném khăn giấy vào thùng rác. Cậu toan nói gì đó thì đột ngột nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài.
Tống Nạo Tuân nhíu mày. Một chốc sau anh mới đứng dậy đi mở cửa. Người đến là Trình Trì. Hắn mang theo một sọt đầy đồ vật. Miệng vẫn luyên thuyên nói chuyện cùng Tống Nạo Tuân, nhưng mắt cứ vô thức nhìn vào trong nhà. Như thể đang tìm ai.
Lông mày Tống Nạo Tuân nhíu lại, lại lần nữa hỏi hắn: “Còn không vào?”
Trình Trì lúc này mới hồi thần vội vàng gật đầu. Cha Trình và cha Tống vốn là bằng hữu, thường đến nhà làm khách. Tống Nạo Tuân và Trình Trì lớn lên cùng nhau, hắn còn gọi anh một tiếng anh trai.
Thư phòng lúc này có ba người. Tuyết Úc nhấc mắt nhìn thấy Trình Trì liền quay mặt đi. Nhưng người kia vẫn nhìn chằm chằm cậu như lang như hổ, giống như lúc nãy vậy, không hề có ý định che giấu dục vọng bản thân.
…Nhìn cái gì, trên người cậu có vàng hay gì?
Tuyết Úc thấy hắn thật phiền, liền đảo mắt không muốn để tâm. Tống Nạo Tuân vốn không cần giải thích cùng cậu, nhưng lúc dẫn Trình Trì vào liền vô thức mở miệng giải thích: “Hắn bảo làm việc mệt, muốn vào ngồi một chốc.”
“Vậy tôi về trước.” – Cậu nhẹ nhàng nói.
Cũng không nhìn Trình Trì, cậu bày ra bộ dạng thờ ơ khinh thường kẻ nghèo với hắn mà tránh thật xa. Thế nhưng bước chân chưa đến cửa đã bị Trình Trì cản lại. Tuyết Úc trong nháy mắt cảm thấy người này đang muốn đánh mình.
Là người làm đồng quanh năm, cánh tay Trình Trì tràn đầy cơ bắp lực lưỡng, trên bụng còn có mấy khối cơ bụng rắn chắc. Hắn cao lớn tựa như kỵ binh, đứng cạnh Tuyết Úc kiều nộn trắng nõn tựa như hai giống loài khác biệt. Ánh nhìn chòng chọc kia thật sự giống một bộ dạng muốn gây sự đánh người. Tuyết Úc trắng mặt mím môi nhìn hắn.
Thực tế là Trình Trì trông vô cùng dọa người. Bề ngoài hắn như hung thần ác sát, nhưng lời nói lại sứt sẹo ngây ngô. Hắn hoàn toàn không biết cách để giao tiếp với người xinh đẹp như tiểu quả phu.
“Tôi… tôi hái được mấy trái cây tươi mới. Cậu… cậu ở lại ăn đi?”
“Trái cây?” – Tuyết Úc ngẩn người. Lúc này cậu mới nhìn xuống giỏ tre dưới đất. Bên trong đầy ắp trái quả đỏ tươi còn tụ sương, trông vừa giòn vừa ngon.
Trình Trì sờ chóp mũi gật đầu: “Ừ ừ, sáng nay mới hái trên núi. Người thành phố chắc ít thấy loại này lắm.”
Tuyết Úc vốn thích không khí mát mẻ của điều hòa, vốn cũng không muốn rời đi. Thấy Trình Trì cho mình bậc thang, cậu cũng thuận nước đẩy thuyền mà quay đầu hỏi Tống Nạo Tuân.
“Vậy… tôi ở lại một chút được chứ?”
Tống Nạo Tuân hạ mí mắt, nặng nề mà ừ một tiếng. Trong lúc đó, ánh mắt của Trình trì vẫn luôn đặt trên người cậu, tựa như keo dán sát dính chặt lên Tuyết Úc.
Đáng yêu quá.
Hắn không nghĩ, Tuyết Úc chính là cái dạng này. Lúc trước chưa nhìn thấy cậu, nghe lời người trong thôn đồn đoán, trong đầu hắn Tuyết Úc là một quả phụ vừa xấu xí, ác độc, chanh chua lại tâm cơ thủ đoạt. Cùng với người xinh đẹp thơm tho mềm mại trước mắt hoàn toàn bất đồng. Cậu là người đẹp nhất hắn từng gặp. Cũng thật đáng yêu và khiến người khác ưa thích, như một gốc hoa yếu ớt thích hợp chăm sóc ở trong nhà. Cậu muốn gì đều được cái đó.
Nghĩ như vậy, trong đầu hắn lại nhớ đến lúc cậu bị Tống Nạo Tuân nâng tay mà hôn. Cậu dọn về chẳng được bao lâu mà đã thân mật như vậy với Tống Nạo Tuân. Vậy có phải lúc trước còn từng làm chuyện thân mật hơn hay không?
Hơn nữa, tại sao cậu cho Tống Nạo Tuân hôn, còn đối với hắn lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ?
Giống như thực sự không thích hắn.
Đều là người nhà quê như nhau, sao lại đãi ngộ khác biệt như vậy?
Tuyết Úc không biết Trình Trì đang loạn nghĩ gì trong đầu. Cậu cong eo nhìn trái cây trong giỏ. Thật muốn duỗi tay lấy, nhưng có hơi mặt dày không ta?
Trình Trì bị hương thơm kia thoảng đến. Mùa hè, tiểu quả phu ăn mặc đơn giản, tay chân trắng nõn đều lộ bên ngoài. Cơ bắp trên tay hắn căng chặt. Gã nông dân lỗ mãng hấp tấp cúi đầu lấy một quả táo đẹp đẽ mà nâng trên bàn tay thô ráp của mình cho cậu xem.
“Đều sạch sẽ.”
Tuyết Úc vui vẻ nói cảm ơn. Định đưa tay nhận lấy, người kia lại rút tay cầm quả táo đi. Cậu nghi hoặc nhướng mày nhìn hắn: “A?”
Âm giọng câu hồn lọt vào thính giác khiến tai Trình Trì tê dại thoáng chốc. Hắn ấp a ấp úng: “Tay, tay tôi bẩn, để tôi rửa thêm lần nữa.”
“Không cần, để tự tôi đi.”
Tuyết Úc có hơi không quen. Cậu nhận lấy quả táo trong tay Trình Trì và hỏi xin Tống Nạo Tuân đi vào phòng bếp. Vòi nước mở ra, tiếng bước chân lại truyền đến từ đằng sau. Trình Trì cũng mang sọt trái cây đến rửa. Tuyết Úc thu tầm mắt, chăm chú rửa sạch quả trên tay. Tiếng nước tí tách vang lên. Trình Trì đứng cạnh cậu, ánh mặt không nhịn được mà nhìn sang cậu.
“Cậu có phải mặc quần áo có hương liệu gì không?”
“?”
Trình Trì sợ cậu không nghe thấy. Hắn đóng vòi nước. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mặt cậu: “Em gái tôi nói là người thành phố trên người lúc nào cũng thơm tho. Ai cũng dùng nước hoa hương liệu gì đó.”
“….”
Hắn lại còn ngại chưa đủ mà bổ sung thêm: “Trên người cậu so với mấy chai nước hoa em gái tôi mua còn thơm hơn.”
Tuyết Úc tê rần. Cái người này nói nhiều thứ vô nghĩa ghê. Cậu ngậm chặt miệng giả vờ không nghe thấy. Nhưng người đàn ông khờ khạo rõ ràng không hiểu ý tứ của cậu. Hắn trầm mặc chốc lát lại hỏi tiếp chuyện càng quá đáng hơn.
“Cậu cùng Tống Nạo Tuân từng hôn môi rồi sao? Lúc tôi không nhìn thấy ấy?”
Câu hỏi có chút quá phận, nhưng hắn bức thiết muốn biết được quan hệ hai người liệu có dừng lại ở hôn ngón tay hay không. Cậu bị hắn hỏi đến ngay người mà sửng sốt. Tuyết Úc không kiên nhẫn quát hắn.
“Anh quản nhiều quá nhỉ? Chuyện này đâu có quan hệ gì với anh?”
Sự bực dọc của Tuyết Úc mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Thái độ vừa rồi còn đang vui vẻ, đối mặt với hắn liền trở nên ác liệt. Cậu lắc bọt nước trên tay, cầm trái cây muốn đi ra ngoài. Trình Trì đằng sau cậu đột nhiên lên tiếng. Giọng hắn có chút trúc trắc, tựa như lần đầu học cách giao tiếp.
“Tuyết Úc.”
Cậu bị hắn làm phiền đến phát cáu. Nhưng cậu vẫn dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn. Đôi mắt xinh đẹp nhếch lên như thể đang hỏi anh lại muốn cái quái gì.
Người đàn ông cao lớn thô kệch nuốt nước bọt. Tầm mắt rơi trên tiểu quả phu kiều kiều nhược nhược. Như thể đang dò hỏi một câu hỏi thế kỷ, hắn gian nan mở miệng.
“Vậy làm sao mới có thể, giống như Tống Nạo Tuân vậy, hôn em?”
Không chỉ là hôn môi.
…Giống như người chồng trước kia của cậu, yêu thương cậu, thao lộng cậu.