Chương 25: Tg2 (1)
“Nhưng tôi thấy cậu ta có vẻ không giống người trong làng. Nói sao nhỉ? Kiểu như có một cảm giác yêu mị lạ lắm. Bộ người thành phố ai cũng vậy hả? Tay cũng thật trắng, như chưa bao giờ cầm cái gì nặng nề á.”
“Suỵt suỵt, cậu ta kìa. Ai da, lại định đi qua Tống gia rồi đó.”
Kẽo kẹt. Cửa gỗ cũ kỹ của ngôi nhà ngói truyền thống yên tĩnh chuyển động. Thân hình mảnh khảnh bước ra ngoài. Đúng là yêu tinh, người trong làng mỗi lần nhìn thấy cậu đều có ý nghĩ này.
Trời hè oi bức nóng nực, yêu tinh nọ ăn mặc đơn bạc. Quần áo ngắn lộ ra da thịt trắng nõn, trơn mượt. Đuôi mắt câu nhân, mị thái tựa hồ ly xinh đẹp. Đôi môi không biết là do trời nóng hay sao mà có chút ửng đỏ, như thể chỉ cần liếm nhẹ là có thể cắn được một ngụm nước mát ngọt. Tuyết Úc không chú ý đến ánh mắt soi mói, cậu híp mắt giữa nắng hè chói chang. Trên tay là thùng gỗ, cậu nhàn nhã bước đến một căn nhà.
So với nhà ở xung quanh, căn này trông có vẻ được xây cất xa hoa hơn hẳn. Nhìn là biết, người ở đây vô cùng có điều kiện. Tuyết Úc đưa tay lau mồ hôi, sau đó gõ cửa. Chưa đến nửa phút, bên trong nhà truyền đến tiếng bước chân. Người mở cửa mi mục như họa, diện mạo tuấn tú, ngũ quan đoan chính. Gương mặt hiếm khi nói cười, mang theo một vẻ tri thức đứng đắn của người đọc sách. Anh mặc chiếc áo ngắn tay thông thường, cơ bắp đẹp đẽ ẩn hiện. Cả thân người đàn ông tựa như một máy phát hormone di động.
Tuyết Úc nhếch đôi mắt, vừa kịp nhìn thấy tia chán ghét trong đôi mắt nam nhân. Cậu không thèm để ý mà vẫn lả lơi gọi: “Tống Nạo Tuân.”
Người được gọi tên vẫn lạnh lùng nhìn cậu. Trong đầu anh ta là suy nghĩ bực bội: Kẻ này lại bắt đầu diễn trò rồi đây.
Tuyết Úc vừa chuyển đến, trong làng đã truyền tai nhau rỉ rả nhiều tin đồn chẳng hay ho về cậu. Tống Nạo Tuân cũng biết đôi chút. Anh ta là người thành phố, nghe bảo đã từng kết hôn và khắc chết trượng phu. Yêu tinh thủ đoạn lợi hại, đam mê nhất là quyến rũ khiến người khác si ngốc chính mình.
Dạo gần đây Tuyết Úc thường đến nhà anh, hẳn là đang vọng tưởng lừa tiền hắn đây mà. Người trong thôn ai cũng bảo thế.
Nhưng anh không thích Bùi Tuyết Úc. Âm mưu này của anh ta đặt nhầm chỗ rồi.
Tống Nạo Tuân rũ mi, một lúc sau mới dùng giọng điệu xa cách lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Môi hồng nhúc nhích, Tuyết Úc ngữ khí vô cùng tự nhiên mà chỉ cái thùng gỗ trong tay: “Nhà tôi cúp nước, chờ cả buổi sáng cũng không có. Muốn xin nhà cậu ít nước sạch, được không?”
Nơi thôn làng hẻo lánh, đường ống nước đôi khi gián đoạn là chuyện thường tình. Hàng xóm láng giềng giúp đỡ lẫn nhau, ngày trước cũng có nhiều người đến nhà anh xin giúp đỡ như vậy. Tống Nạo Tuân trầm mặc chốc lát. Anh đang suy nghĩ là người này đang muốn xin nước thật hay đang mưu kế gì đây.
Mãi một lúc sâu, anh mới lãnh đạm bảo cậu: “Vào đi.”
Người đàn ông nghiêng người, đưa tay cầm lấy thùng gỗ trong tay Tuyết Úc và đi vào bếp. Vốn chẳng muốn để người kia dây dưa ở nhà mình, anh nhanh tay lẹ chân đổ nước đầy thùng rồi quay lại. Thế nhưng trong phòng trống trải, Tống Nạo Tuân chẳng thấy cậu đâu. Đưa mắt nhìn sang, anh thấy Tuyết Úc đang ngồi ở mép giường đưa tay xoa mồ hôi trên trán.
Tống Nạo Tuân hơi dừng bước chân. Anh ta cố ý?
Ghế đẩu nhiều như vậy? Kẻ này lại cố tình ngồi xuống giường đàn ông khác. Ngồi cũng không thành thật. Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh kia còn chọt đến gối đầu của anh, đặt lên đệm giường chăn gối.
… Cái người không biết xấu hổ này…
Tống Nạo Tuân nhìn chằm chằm Tuyết Úc. Mỹ nhân xinh đẹp ngồi bên mép giường. Thế nhưng trong đầu anh chỉ có ý nghĩ mang chăn đệm đi giặt giũ tẩy sạch. Mu bàn tay nổi gân xanh, anh đi đến bên giường và đặt thùng gỗ xuống. Giọng nói khô khốc có chút không kiên nhẫn.
“Nước. Lần sau đừng đến nữa, cần thì sang nhà khác hỏi.”
Thật ra, Tống Nạo Tuân hiểu lầm cậu. Tuyết Úc không có ý đồ gì. Chỉ là cậu nhìn thấy chiếu tre mát mẻ trên giường nên mới ngồi lên. Nghe thấy lời Tống Nạo Tuân, cậu bất động ngồi đó rũ mắt nhìn thùng gỗ dưới chân. Sống lưng người đàn ông cương cứng.
“Sao vậy?”
“Nhìn nặng ghê.”
Tuyết Úc chống mép giường đứng dậy. Câu nói trần thuật giản đơn. Cậu chẳng hề bảo “giúp tôi với”, nhưng anh đã vô thức nhìn xuống thùng gỗ nhíu mày. Loại người yếu ớt như anh ta, mười ngón tay còn không chạm nước. Nói đến chi việc bưng vác đồ nặng. Người như Tuyết Úc, ngoại trừ ngồi trong lòng đàn ông hừ hừ làm nũng, thì có thể làm được cái gì?
Thùng nước nặng như vậy, thôi thì, giúp anh ta mang về nhà cũng được…
Nửa phút sau, trên đường nhỏ thôn làng lát gạch xanh, Tống Nạo Tuân xách thùng gỗ đi trước, yêu tinh kia lạch bạch chạy theo sau. Người trong thôn lại bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán.
“Đúng là yêu tinh. Đến cả Tống Nạo Tuân mà cũng bị cậu ta mê hoặc, còn bưng bê thùng nước giùm kìa.”
“Ầy bà này suy nghĩ nhiều quá. Tống Nạo Tuân tốt tính thôi. Thôn này cô gái nào mà chẳng thích hắn. Nhưng hắn đã đồng ý với ai đâu.”
“Hay là cậu ta cũng thích đàn ông?”
“Bà này nghĩ cái gì vậy? Tôi là nhìn cậu ta lớn lên, có bao giờ thấy đứa trẻ này có cái tính hướng kỳ lạ kia bao giờ!”
Hai người hàng xóm nhiều chuyện xì xầm cãi nhau. Bỗng, một giọng nam đặc sệt giọng địa phương chen vào.
“Cậu ta, hai người đó từng hôn môi rồi hả?”
*
Mặt trời mùa hè như quả cầu đồng rực lửa, chói chang, oi ả. Trên người ròng rã mồ hôi, thấm cả ngực áo, lăn thành từng hạt trong suốt bé con trên làn da trắng. Chiếc áo thun mỏng tanh cơ hồ dính vào cơ thể, làm lộ cái eo nhỏ. Và mùi hương nồng nàn thoảng đến khiến Tống Nạo Tuân cứng còng lưng. Bước chân anh vô thức rảo nhanh hơn. Nước trong thùng cứ thế mà sánh ra ngoài một ít.
Tuyết Úc không chú ý đến sự khác thường của anh. Cậu vẫn chậm rãi đi sau lưng người đàn ông. Đôi mắt nhìn đến sườn mặt tuấn tú của anh, cậu ngơ ngẩn nhớ đến cốt truyện kế đến. Có chút… muốn nhảy sông tự vẫn…
Thế giới lần này cậu xuyên đến là bối cảnh có chút linh dị. Ở đây, kết hôn đồng tính đã phổ biến. Nguyên chủ là người có diện mạo xinh đẹp. Thế nhưng vừa được gả vào hào môn mấy ngày, chồng cậu ta liền không may qua đời. Nguyên chủ mang theo cái danh tai họa khắc phu, bị đuổi khỏi nhà. May mắn thay trước khi qua đời, chồng cậu ta có để lại chút tài sản: bao gồm một số tiền, trang sức, và một cổ trạch ở nông thôn. Cổ trạch trông cũ kỹ cổ xưa, nhưng qua vài năm nữa trị giá có thể lên đến trăm vạn.
Nguyên chủ là người ham hư vinh. Nghe thế liền cảm thấy thích ý vô cùng, lúc bị đuổi khỏi nhà chồng cậu ta nhanh chóng chuyển đến cổ trạch ở. Nhưng mới có mấy ngày, cậu ta đã nhận ra, cổ trạch này có chút tà môn. Ly nước vừa đặt trên bàn lúc sau liền ở chỗ khác. Trên sàn nhà đôi khi xuất hiện nhiều dấu chân khác thường. Lúc ngủ thì có tiếng chạy trên cầu thang rầm rập.
Trong vài ngày ngắn ngủi, tam qua của nguyên chủ đã hoàn toàn thay đổi. Cậu ta tin chắc rằng có thế lực nào đó đang tồn tại trong cổ trạch này. Cậu ta dâng hương bái phật, dán bùa khắp nơi mà chẳng ăn thua. Thậm chí, cậu ta còn mời hẳn một vị đạo sĩ đến trừ tà. Gã đạo sĩ sâu xa mà nói rằng, nơi đây từng chết vô số người, còn có liên hệ đến cha của nguyên chủ.
Cổ trạch này vốn là tài sản của gia đình công chính, Thích Trầm. Hắn ta không cha không mẹ, chỉ có cha của nguyên chủ là người thân duy nhất. Dù vậy, gia sản trong nhà cũng tương đối dư dả. Cha của nguyên chủ là người độc ác nham hiểm. Ông ta hăm he tài sản trong tay Thích Trầm, còn dàn cảnh một vụ hỏa hoạn thiêu chết hắn. Vì ông ta là người thân duy nhất của Thích Trầm, nếu hắn chết, ông ta có thể danh chính ngôn thuận chiếm đoạt tài sản.
Kế hoạch của ông ta sau đó thành công. Khi Thích Trầm chết, ông ta chuyển vào cổ trạch, thuê người hầu kẻ hạ phục vụ cho mình, sống cuộc đời của một thiếu gia nhà giàu. Chuyện tốt chẳng được lâu, cha của nguyên chủ bỗng xảy ra chuyện.
Một người ở lúc đi ngang qua thư phòng đã tình cờ nhìn thấy ông ta ôm đầu gào rú. Đôi mắt chuyển thành màu máu. Ông tự đưa tay siết cổ chính mình. Sách vở trên bàn bị ông ta lật đổ tứ tung. Miệng ông ta gào to.
“Cút đi, đừng quấn lấy tao!”
Ông ta liên tục bảo rằng có quỷ đang muốn ám hại mình. Trong cổ trạch không có người lạ nào. Cứ như thế, người làm đồn nhau ông ta đã phát điên. Cũng trong một lần lên cơn, ông ta bị kệ sách nặng nề đè lên người mà chết. Cổ trạch có người chết cứ thế qua tay nhiều đời chủ.
Mặc dù cổ trạch được đồn thổi là bất hạnh, nguyên chủ vẫn không muốn từ bỏ khối tài sản này. Hơn nữa, cậu ta cũng nảy sinh hứng thú với một người. Đó là con trai của gia đình giàu có nổi danh trong trấn, thụ chính Tống Nạo Tuân. Nguyên chủ trời sinh phóng đãng. Đối với những người giàu có điển trai, cậu ta lại muốn chinh phục. Thế nhưng dù cậu ta có giở hết thủ đoạn câu dẫn với Tống Nạo Tuân, người này vẫn chẳng nhìn cậu ta lần nào.
Người trong thôn bắt đầu đồn thổi rằng cậu ta là hồ ly tinh lẳng lơ không biết xấu hổ. Nguyên chủ thẹn quá hóa giận, từ câu dẫn chuyển thành chèn ép, khinh nhục, thậm chí còn cố tình phá hoại công việc của Tống gia. Điều này khiến Tống phụ ngã bệnh liệt giường. Chính lúc này, những chuyện quái dị khác thường của cổ trạch bắt đầu trở nên kinh khủng hơn. Vòi nước xối ra máu, hình ảnh méo mó trong gương, dấu tay tím đen trên cổ… Thích Trầm lúc này đã trở thành quỷ. Mọi hành hạ lúc xưa hắn giáng xuống cha nguyên chủ, lúc này lại được dùng thêm một lần.
Mặc cho cậu ta có chạy trốn đến đâu, mọi nơi trong cổ trạch đều xuất hiện hiện tượng kinh khủng đáng sợ. Nguyên chủ cuối cùng không chịu nổi nữa mà phát điên. Cổ trạch vừa có người chết, vừa có người phát điên. Ai nhìn vào cũng tránh xa, trừ Tống Nạo Tuân. Lúc Thích Trầm còn sống, hai người vốn là trúc mã cùng nhau lớn lên. Tình ý chưa kịp trao, Thích Trầm đã chết không rõ nguyên cớ. Anh vẫn hàng ngày lặng lẽ quét dọn cổ trạch cho hắn. Còn vì hắn mà đắp một ngôi mộ giản dị. Mọi chuyện buồn vui hàng ngày, Tống Nạo Tuân đều coi bia mộ như người tri kỷ năm nào mà chia sẻ tất cả. Thích Trầm yên lặng lắng nghe, đôi khi còn âm thầm giúp đỡ.
Kết truyện, Thích Trầm cùng đạo sĩ thực hiện trao đổi, cuối cùng cũng có được xác thịt. Hắn bắt đầu theo đuổi Tống Nạo Tuân. Tống Nạo Tuân từ khiếp sợ, sau đó cũng đón nhận hắn, kết cục viên mãn.
*
[Cậu là góa phụ hám lợi, lả lơi ong bướm. Nhiệm vụ của cậu là thông đồng quấy rầy thụ chính, chọc cho công chính tức điên lên mà bóp chết cậu.]
Tuyết Úc vẫn còn nhớ rõ lời hệ thống nói.
Cậu liếc trộm Tống Nạo Tuân, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới. Người đàn ông thân hình đĩnh bạt, cả người cường tráng. Một cặp chân dài bước đi như bay.
…Thông đồng Tống Nạo Tuân?
Thiệt ra, hổng cần tới công chính xuất trận. Một tay thụ chính cũng đủ để bóp chết cậu.
Tuyết Úc cả mặt âu sầu sợ hãi. Cậu sợ chết, nhưng lại không thể không làm. Nhưng may một cái là, Tống Nạo Tuân vẻ ngoài cấm dục, đối với cậu chẳng có chút hứng thú nào. Tuyết Úc cảm thấy an ủi vô cùng, không cần phải lo lắng anh ta giống như Phó Dương suốt ngày hóa chó gặm cắn mình rồi.
Vừa đến cửa cổ trạch, Tống Nạo Tuân đã dừng bước. Không có ý định tiến vào trong, anh đặt thùng gỗ bên ngưỡng cửa, mặt mày lạnh lùng.
“Còn có một đoạn, anh tự mang vào được không?” – Một đoạn ở đây là từ cửa nhà đến trong nhà.
“Không được.” – Tuyết Úc mặt không đổi sắc mà đáp.
“Tống Nạo Tuân: “….”
“Tôi sợ mình làm đổ mất, cậu mang giúp tôi vào bếp được không?”
Chàng trai thành phố, nói chuyện mang theo chút cầu khẩn, ngọt nị cõi lòng người nghe. Lông mi cong, đôi mắt ngước lên nhìn hắn. Tống Nạo Tuân đồng ý, ngược lại, làm cho Tuyết Úc hơi ngẩn người. Theo cốt truyện hệ thống đưa, thụ chính lúc này hẳn phải từ chối cậu. Cổ trạch là nơi tràn ngập hồi ức của anh và công chính. Anh không muốn chìm vào xúc cảm đau buồn. Quan trọng hơn, anh chán ghét Bùi Tuyết Úc suốt ngày phóng đãng giả nai.
Òm, hy hữu hy hữu. Lần này thôi, không có lần sau!
“Mở cửa.”
Tống Nạo Tuân lên tiếng làm Tuyết Úc giật mình tỉnh lại. Cậu đè nén nghi ngờ trong lòng, tự giải thích rằng do thụ chính là người hiền lành thiện tâm thôi…
Cửa cổ trạch được đẩy mở. Tống Nạo Tuân đi vào phòng bếp. Anh mang thùng gỗ để ở bên bàn thấp. Môi mỏng khẽ nhấp, anh lúc này có chút hối hận vì bước chân vào đây. Vì lúc anh vừa để thùng gỗ xuống, Tuyết Úc liền vô cùng tự nhiên mà nhờ vả anh như lao động không công. Từ thay bóng đèn, sửa ti vi…
Anh rũ mắt nhìn xuống yêu tinh nọ, ngữ khí trở nên lạnh nhạt vô cùng: “Anh đi mà nhờ người khác. Bùi Tuyết Úc, tôi và anh không thân quen.”
Hệ thống nhảy ra: [Mau làm cốt truyện số 2!]
Tuyết Úc không bị anh dọa đến. Cậu nhẹ giọng cầu khẩn: “Cậu không muốn hở? Vậy…hôm khác thì sao?”
[Thụ chính lần này đồng ý, thì lần sau cũng sẽ từ chối thôi. Anh ta ghét cậu cực kỳ luôn ó.]
Tuyết Úc: “……”
Trong lòng bực dọc, cậu càu nhàu với nó: “Thế giới trước cậu cũng luôn mồm bảo công thụ chính sẽ không ngó ngàng gì tới tui. Rồi sao? Miệng tui không có ngày nào không đau.”
Hệ thống bị cậu gợi lên hồi ức đau đớn. Nó trầm mặc nửa ngày rồi phát biểu: [Thế giới này, Tống Nạo Tuân với Thích Trầm là song phương yêu thầm. Trong mắt người ta chỉ có nhau thôi, không có chỗ để nhìn cậu đâu!]
Nó còn bổ sung: [Không phải ai cũng nhìn chằm chằm mông cậu nha!!]
Tuyết Úc: “…….???”
Cậu muốn cấm mic hệ thống. Nhẹ nhàng mà hít một hơi trong lành, Tuyết Úc lại tiếp tục diễn tròn vai góa phụ lẳng lơ muốn tìm tân hoan. Cậu liếc mắt nhìn Tống nạo Tuân, tỏ vẻ tội nghiệp.
“Tôi vừa chuyển đến, không quen ai… Chỉ thay giúp bóng đèn thôi được không? Buổi tối tôi sợ không nhìn thấy đường.”
Không khí rơi vào tĩnh lặng. Tuyết Úc chắc mẩm mình sắp bị từ chối, thì Tống Nạo Tuân không nói lời nào cầm lấy bóng đèn trên bàn. Anh leo lên ghế đẩu được cậu chuẩn bị sẵn, vặn bóng đèn dây tóc cũ ra và thay cái mới.
Trong lúc anh nâng tay thay bóng đèn, Tuyết Úc dựa bên bàn thất thần lên tiếng: “Tống Nạo Tuân, cậu từng yêu đương chưa?”
Ngón tay thon dài hơi dừng lại. Anh híp mắt trả lời: “….Không có.”
Tuyết Úc gật đầu. Nhớ ra Tống Nạo Tuân không nhìn thấy, cậu lại ừ một tiếng, rồi lại hỏi: “Vậy cậu thích ai không?”
Tống Nạo Tuân vẫn bình thản trả lời: “Không có.”
Không có? Hệ thống không phải mới nói là công thụ chính luôn yêu thầm nhau nhiều năm sao? Hay là anh ta không muốn nói chuyện này trước mặt người khác? Tuyết Úc chớp mắt, toan hỏi tiếp thì nghe thấy giọng nói trầm lặng như hồ thu.
“Anh hỏi nhiều quá.”
Tuyết Úc ngượng nghịu ò một tiếng, sau đó gật gù bảo: “Vậy tôi không hỏi…”
[Hỏi một câu nữa.]
Tuyết Úc: “….”
Cậu liếm môi, nhìn chằm chằm Tống Nạo Tuân, sửa lời: “Hỏi một câu cuối nha.”
Tống Nạo Tuân vừa thay bóng đèn xong. Anh nhẹ nhàng bước xuống. Góc áo bay lên, mang theo hương bồ kết thanh đạm thổi đến. Anh lau đi tro bụi dính trên tay rồi nghiêng mắt nhìn Tuyết Úc bằng ánh mắt dò hỏi, như muốn nói cậu lại muốn cái gì.
“Cậu có…”
Gương mặt xinh đẹp có chút ửng hồng lại gần. Tóc mái dính bên sườn mặt. Trên người thoảng một mùi hương u đạm nhẹ nhàng thoảng đến. Hai tay đặt bên cổ Tống Nạp Tuân, cậu nhấp môi. Lông mi vì xấu hổ mà run rẩy. Tuyết Úc gian nan cất tiếng.
“Cậu có thử qua vị quả chín bao giờ chưa?”
Biểu tình Tống Nạo Tuân căng chặt. Hành động kề sát của cậu có chút vượt qua lễ nghi thông thường anh biết. Anh thậm chí còn không nghe rõ lời cậu nói. Trong đầu anh chỉ nảy ra một suy nghĩ: thì ra, người nhu nhược không xương là như thế này. Hai cánh tay mềm mại đặt trên cổ anh. Thế nhưng anh lại không cảm thấy chút nặng nề nào. Mềm dẻo tựa không xương…
Tống Nạo Tuân ngẩn người. Nhất thời anh quên cả việc đẩy cậu ra. Cả người Tuyết Úc cơ hồ dán lên người anh.
“Anh nói cái gì?”
…Tui dựa gần như vậy mà anh cũng không nghe hả??
Gương mặt Tuyết Úc trắng đi. Tay đặt ở cổ áo Tống Nạo Tuân cũng có chút run rẩy. Cậu thật sự muốn mắng to hỏi xem người này có bị điếc không. Quá đủ rồi, quá mệt rồi, cậu không muốn lặp lại câu nói xấu hổ kia đâu…
Ngón tay Tống Nạo Tuân nắm chặt. Lý trí mách bảo anh phải buông bỏ chủ đề này. Anh nên về nhà, anh nên đẩy cậu ra. Nhưng khi hai người kề sát nhau, da thịt thoảng hương ngọt cứ nhẹ nhàng quẩn quanh mũi khiến đại não anh như đóng băng. Anh khàn giọng hỏi lại.
“Quả chín?”
“Ý là, lớn tuổi hơn, kinh nghiệm phong phú. Cậu chưa từng yêu đương mà, chắc chắn là chưa từng trải. Nếu không thích mấy cô nhóc đó, cậu có muốn thử chút cảm giác mới mẻ không?”
Tuyết Úc không màn đến Tống Nạo Tuân cứng đờ. Đôi môi xinh đẹp khép mở. Cậu ngẩng cằm, nhìn vào gương mặt ngây ngốc của anh mà nhẹ giọng.
“…Đêm nay ở lại bồi tôi đi.”
Môi đỏ mê người, ngữ điệu mềm mại, như thể đang mời gọi kẻ khác lưu lại “yêu thương”.