Chương 11: Tg1 (11)
Là đang nằm cạnh ranh giới của vực sâu hắc hoá tan vỡ.
Cứu tui chời ơi cứu tui.
Tuyết Úc khẩn trương nuốt nước bọt, móng tay hằn vào lòng bàn tay. Cậu cố ép chính mình lên tiếng:
“Lại đây, tôi gọi bảo an đuổi ông ta đi.”
Ánh mắt Tạ Thanh Vân khẽ nhúc nhích, nhưng anh vẫn không cử động. Ngược lại, Tạ Chí Thành đằng sau anh đã gân cổ lên gào thét.
“Đuổi đi?? Tao là cha nó! Mày lấy quyền gì mà đuổi tao?”
Giọng nói ồn ào khiến đáy mắt người đàn ông xẹt qua một mảnh hung ác. Anh vuốt ngón tay, ánh mắt đảo qua người đang đứng đằng xa. Hình dáng nho nhỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hằn là đang rất sợ hãi, đôi môi cậu khẽ cắn. Gương mặt trắng nõn vẫn đeo lên biểu tình kiêu căng thường ngày, nhưng lông mi run rẩy tiết lộ cậu đang hết sức khẩn trương, tựa như động vật nhỏ đang run bần bật trong mưa.
Tạ Thanh Vân bị biểu tình cậy mạnh của cậu làm đầu óc thanh tỉnh trong nháy mắt. Bùi Tuyết Úc đang chờ anh.
Ý nghĩ này làm bước chân anh vô thức bước một bước.
[Dao động cảm xúc của thụ chính đang giảm xuống— 60, 57, 24… Đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm.]
Tuyết Úc:?
Mới xảy ra chuyện gì dị?
Không đợi hệ thống phản hồi, đôi mắt Tuyết Úc mở to đầy khiếp sợ: “Tạ Thanh Vân, đằng, đằng sau!”
Tạ Thanh Vân nhíu mày. Anh quay đầu, trong đôi mắt đen thẳm phản chiếu hình ảnh người đàn ông gầy guộc gương mặt dữ tợn đang cầm đao xông tới.
Phụt—Dao xuyên vào thịt, máu đỏ bắn ra.
Sắc mặt Tuyết Úc so với áo lông vũ còn trắng hơn. Cậu thầm mắng trong lòng, liên tục kêu gào hệ thống: “Hệ thống! Lần sau làm ơn né mấy cái cốt truyện cẩu huyết này được không???”
Hệ thống uỷ khuất: [Cái này tui không có kiểm soát được.]
Tuyết Úc nhắn tin cho Thôi Cảnh dữ, nói đại khái tình huống, bảo hắn mau điều bảo an xuống xử lý. Tốc độ của Thôi Cảnh Dữ cũng thực mau. Chỉ một chốc, một toán bảo tiêu cường tráng đã xuất hiện, nhanh chóng chế trụ Tạ Thành Chí.
Gã đàn ông bị nhấn xuống đất vẫn điên cuồng giãy giụa, miệng vẫn gào thét: “Quân khốn nạn, bạch nhãn lang, cha mày không có tiền mày vẫn mặc kệ. Đồ không tim không phổi như mày còn sống làm chó gì!”
Chuyện lộn xộn bên này đã có Thôi Cảnh Dữ giải quyết. Tuyết Úc gọi điện cho 120, mau chóng đỡ Tạ Thanh Vân lên xe cứu thương. Bác sĩ cấp cứu nâng cáng xuống xe, thành thạo điều phối đám đông: “Nhường đường! Nhường đường đi mọi người ơi!”
Nam nhân bụng đẫm máu đỏ bị đẩy vào phòng cấp cứu. Do vết thương khá nông, hơn nữa thân thể của Tạ Thanh Vân cũng khoẻ mạnh cường tráng, chỉ trong một thời gian ngắn sau đã được chuyển sang phòng bệnh thường.
Hệ thống vui mừng nhảy nhót: [Huhu may mà thụ chính không chết. Không thì tui sẽ là lần đầu tiên hướng dẫn ký chủ mà thất bại.]
Tim của Tuyết Úc vẫn còn nằm trên cổ, di động cậu lúc này vang chuông. Không chút suy nghĩ cậu nhấc máy. Trong tai nghe là giọng nam trầm thấp tuỳ tính.
“Bùi Tuyết Úc?”
Nghe thấy giọng nói này, đầu Tuyết Úc thấy hơi đau, tức giận nói.
“Anh lấy số của tôi từ đâu đấy?”
“Chủ nhà cho. Lúc sáng, không phải tôi cố ý…”
Phó Dương căng thẳng áp tai lên di động, cổ họng hắn khô khan muốn giải thích điều gì. Thế nhưng lúc này, âm thanh từ hành lang bệnh viện truyền vào di động.
“Cậu ở đâu?”
Tuyết Úc xoa tay áo, đang định qua loa cho xong chuyện. Nhưng nghe thấy giọng điệu bỗng trở nên lạnh lẽo của Phó Dương, cậu không tình nguyện mà trả lời: “Bệnh viện trung tâm.”
“Tại sao lại ở bệnh viện?”
“Bị người ta đánh.”
Điện thoại liền cúp máy. Tiếng đô đô vang lên ba giây sau Tuyết Úc mới mờ mịt chớp mắt, vừa hoang mang lại vừa cạn lời.
Phó Dương bị điên hả?
*
6 giờ chiều, phòng bệnh đông người ra vào. Đây là thời điểm người nhà vào thăm nuôi rất đông. Khi Phó Dương chạy đến, từ xa đã nhìn thấy Bùi Tuyết Úc đang đứng tại quầy thanh toán viện phí. Dù trông cậu có vẻ buồn bực không vui, nhưng tay vẫn không ngừng việc lấy thuốc. Mùi nước sát trùng ở bệnh viện thoang thoảng trong không khí, còn có tiếng rên rỉ đau đớn vẳng đến từ các phòng bệnh.
Thần sắc lạnh lẽo, Phó Dương nhìn thấy Bùi Tuyết Úc vẫn còn khoẻ mạnh tung tăng nhảy nhót, trái tim khẩn trương miễn cưỡng dịu xuống. Một loại cảm xúc khác lại dâng lên, hắn híp mắt.
Sau khi thanh toán viện phí xong, Tuyết Úc đau lòng đến hộc máu, trong lòng đang đầm đìa nước mắt. Trong đầu đang mắng to Tạ Thành Chí vô số lần, cậu cầm hoá đơn quay đầu, đang định lên lầu xem Tạ Thanh Vân, đầu cậu liền va vào một lồng ngực ấm áp.
Tuyết Úc sờ trán, cắn môi bực dọc ngẩng đầu nhìn cái người đang chắn đường mình.
“…Phó Dương?”
Phó Dương xuất hiện ở đây khiến cho cả cậu và hệ thống đều nhảy dựng lên. Cậu ngẩn ngơ nhìn hắn, lông mi còn quên chớp. Trông Phó Dương có hơi… tức giận nha.
Sao vậy ta?
Tuyết Úc mau chóng lấy lại tinh thần. Cậu không cao hứng nhấp môi, nghĩ thầm, Phó Dương là người đụng mình, vậy mà còn mặt mày bực bội. Phó Dương không cảm xúc nhìn chằm chằm Bùi Tuyết Úc. Ngón tay thon dài vươn ra, lấy đi hoá đơn viện phí trên tay cậu, híp mắt nhìn qua, ngữ điệu nặng nề.
“Người bị đánh là hắn ta?”
Tuyết Úc chợt nhớ đến cuộc điện thoại không đầu chẳng đuồi vừa rồi, nhíu mày.
“Tôi cũng chưa nói là tôi mà.”
Phó dương kéo khoé môi. Hoá đơn trong tay bị hắn nắm đến nhăn nheo. Hắn đột nhiên nắm lấy tay Tuyết Úc, có chút nghiên răng nghiến lợi mà nói.
“Vậy sao cậu không nói rõ ràng… Nếu cậu nói sớm thì tôi cũng không…”
Mấy chữ cuối bị hắn hàm hồ lược đi.
Tuyết Úc không nghe thấy hắn nói gì, tay lại bị kéo nắm giữa hành lang đông người khiến cậu cảm thấy mất tự nhiên. Cậu nhỏ giọng nói với hắn.
“Phó Dương, buông tay.”
Phó Dương cúi xuống, nhìn thấy gương mặt hơi trắng của cậu liền vội vàng buông lỏng tay. Tuyết Úc quay đầu đi vào thang máy, hắn cũng vội vàng đi theo. Tuyết Úc liếc mắt nhìn hắn, như đang dùng ánh mắt hỏi hắn đi theo làm gì.
Phó Dương mặt không đổi sắc: “Cũng tới rồi, để tôi xem cậu ta bị đánh tới cái dạng gì rồi mà không tự lết đi đóng tiền được.”
Tuyết Úc: “…”
Tạ Thanh Vân thật sự không đi đóng viện phí được. Anh nằm trên giường, ngực phập phồng nhẹ nhàng. Tuyết Úc chỉ liếc nhanh một cái liền nhanh chân tiến đến ghế ngồi cạnh giường. Cậu mệt muốn chết rồi, giờ cái gì cũng hông muốn làm, chỉ muốn ngồi nghỉ thôi.
Phó Dương thì ngược lại, đến nhìn Tạ Thanh Vân hắn cũng chẳng buồn làm. Tuyết Úc vừa ngồi xuống, hắn cũng ngồi cạnh theo.
Cậu chẳng thèm để ý đến hắn, mí mắt nặng trĩu khép lại.
Không khí chìm vào tĩnh lặng. Mười phút yên tĩnh trôi qua, Phó Dương tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối. Lúc này hắn mới có thời gian hồi tưởng.
…Ngu ngốc.
Mắc gì phải vội vã chạy đến đây nháo cùng Bùi Tuyết Úc. Hắn đang định đứng dậy liền thấy vai trĩu nặng. Một hơi thở ấm nóng nhẹ vờn trên cổ. Lưng vô thức cứng đờ, hắn nghiêng đầu nhìn sang, giọng có hơi nghèn nghẹn.
“Bùi Tuyết Úc?”
Không ai trả lời hắn.
Bùi Tuyết Úc nghiêng đầu dựa vào bả vai hắn, cằm tựa vào ngực, hai rèm mi đen nhánh như lông quạ phủ xuống, môi mềm hơi mở từng hơi nhẹ như mèo con. Phó Dương như bị ma quỷ xui khiến mà cúi đầu nhìn, nhìn đến đầu lưỡi phấn hồng ẩn bên trong.
Non mềm và ngây thơ, như muốn câu mất hồn phách người khác.
Một bàn tay cắt ngang cái nhìn chằm chằm của hắn. Bàn tay vừa nhỏ vừa gầy, tựa như chưa từng làm qua việc nặng nhọc gì. Tuyết Úc nhúc nha nhúc nhích, như đang tìm một tư thế thoải mái hơn.
Phó Dương giữ lấy tay cậu, ngăn bàn tay càn quấy đang đặt trên bụng mình. Và không biết từ khi nào, Bùi Tuyết Úc đã nằm lên đùi hắn.
*
Phó Dương cảm thấy, cả người như có hàng ngàn con kiến bò lên. Một gương mặt mềm đến doạ người, thoạt nhìn thật gầy, nhưng thật ra chỗ cần có thịt lại rất đầy đặn. Hắn không dám nhúc nhích, sợ cậu lại phát ra âm thanh kỳ quái nào đó.
Lúc nãy hắn chỉ mới cựa quậy chân một cái, Tuyết Úc liền hừ một tiếng mềm mại đáng thương, bàn tay đang đặt trên đùi hắn cũng cử động tới lui, như thể hắn đã làm cái gì đó đầy tội ác.
Nhưng mà hắn đã làm gì đâu.
Lòng chộn rộn như đốt lửa, Phó Dương ngồi như tượng, mắt ngó nghiêng mọi nơi. Một lát hắn lại vô thức nhìn xuống gương mặt nhỏ đang gối trên đùi mình. Bàn tay đặt trên ghế khẽ nắm. Không cần thử hắn cũng biết, chỉ cần một bàn tay, hắn có thể che đi nửa gương mặt Tuyết Úc.
Người này ăn cái gì mà lớn vậy?
Hồn vía lên mây, chân mày Phó Dương nhíu lại. Như sư tăng nhập định, hắn ngồi như vậy hơn nửa tiếng, thì bị một âm thanh vải vóc cọ nhau đánh cho hoàn hồn. Ánh mắt chuyển lạnh, Phó Dương cảnh giác nhìn sang giường bệnh.
Tạ Thanh Vân tỉnh giấc, anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Đôi môi trắng bệch nứt nẻ, đôi mày tuấn tú nhíu chặt. Anh nhìn chăn giường trắng tinh, chợt nhớ đến chuyện đã xảy ra. Trí nhớ tan rã bắt đầu quay trở lại.
…Bùi Tuyết Úc sao rồi? Tạ Thành Chí… có làm gì cậu hay không?
Bàn tay chống ở mép giường cố gượng mình đứng dậy. Động tác chạm vào vết thương khiến anh không kìm được mà hít một hơi. Lúc này tầm mắt khẽ chuyển, anh nhìn thấy Phó Dương đang nhìn anh. Nét mặt hắn tràn đầy săm soi hứng thú, và gương mặt quen thuộc đang gối trên đùi gã ta.
Gương mặt phiếm hồng an tĩnh, chỉ khi ngủ mới có thể ngoan ngoãn yên ắng như vậy. Trong nháy mắt, Tạ Thanh Vân hoài nghi liệu chính mình đã tỉnh táo chưa.
Nếu rồi thì tại sao lại nhìn thấy hai cái người xa lạ này ngồi cạnh nhau thân mật như vậy? Quái dị.
Tạ Thanh Vân sửng sốt mà quên cả phản ứng, anh chỉ hờ hững nhìn chằm chằm Phó Dương.
“Tỉnh?”
Phó Dương mở miệng nói chuyện. Giọng nói hắn nghèn nghẹn như lâu rồi chưa nói chuyện. Tuyết Úc ngủ thật sâu. Trong lúc đó, hắn đã có đủ thời gian mà điều tra đầy đủ mọi chuyện. Hắn cười nhạt, giọng điều tràn đầy châm chọc.
“Sao Bùi Tuyết Úc có thể thích loại vô dụng như mày nhỉ? Việc của chính mình còn không giải quyết sạch sẽ được, còn bị ăn một dao.”
“Sao mày sống đến tuổi này được vậy?”
Nghe thấy lời lẽ sỉ nhục như vậy, Tạ Thanh Vân biểu tình cũng không dao động. Do mất nhiều máu mà mặt anh trắng bệch, nhưng đôi mắt lại đen kịt như tràn đầy mưa rền sóng dữ. Hai người nhìn nhau thật lâu, Tạ Thanh Vân không nói chuyện. Phó Dương còn đang hoài nghi có phải thằng nhóc này bị điếc hay không, thì thấy Tạ Thanh Vân nhấc môi. Giọng anh khàn khàn.
“…Tránh ra.”
Phó Dương hơi ngạc nhiên, hắn hỏi lại.
“…Hả?”
Nam nhân mặt vô biểu tình ngồi trên giường bệnh. Hơi thở áp bách không giống như người vừa mới từ phòng phẫu thuật ra. Đôi mắt ám trầm như chứa đựng cuồng phong bão tố.
“Tôi nói là tránh xa cậu ta ra.”
Tiểu kịch trường:
Phó Dượng: Tại sao lại ở bệnh viện? Em bị thương??
Tuyết Úc: Không phải tôi, là Tạ Thanh Vân.
Phó Dương: (thả lỏng) À vậy thì không sao.
Tạ Thanh Vân:?