Chương 10: Tg1 (10)
Cậu không có thói quen cởi trần trước mặt người khác, hơi xấu hổ mà nhấc mắt nói: “Đi ra ngoài.”
Lời này là nói với Tạ Thanh Vân, nhưng Hà Gia Lâm theo bản năng cũng đầu óc choáng váng, hai tai đỏ bừng trả lời: “Tôi đi ra ngoài.”
Ba người đàn ông không hiểu tại sao liền đứng ngoài cửa thay quần áo chờ đợi. Bọn họ mặc danh cảm thấy, việc nam sinh tự nhiên thay quần áo trước mặt nhau, dường như không áp dụng với Tuyết Úc.
Chóp mũi Hà Gia Lâm hơi ngứa, cơ bắp căng cứng. Nhưng không phải vì vừa hoạt động mạnh mà vì hình ảnh kích thích vừa rồi.
Tuyết Úc thay đổi quần áo xong. Trong trung tâm giải trí luôn có máy sưởi ấm áp, nên quần áo vận động đều là loại ngắn tay, Không bị quần áo ngăn trở, mùi hương ngọt nị kia có vẻ rõ ràng hơn.
Hà Gia Lâm nhịn nhịn. Hắn chật vật xoa mũi, ánh mắt tránh né, thấp giọng nói: “Em có phải, ừm…”
Tuyết Úc không nghe rõ, nhìn Hà Gia Lâm đang tránh xa gần 10 mét. Cậu hơi hoang mang: “Có phải gì cơ?”
“Có phải đang dùng nước hoa?”
Không khí chết lạnh tầm năm giây, Tuyết Úc lạnh lùng trả lời: “Không có.”
Hà Gia Lâm cảm thấy mình như vừa nói sai, đang định cứu vớt thì Tuyết Úc đã quay đầu đi cùng Thôi Cảnh Dữ tới phòng nghỉ ở lầu 4.
Cửa bật mở, vài gương mặt xa lạ xuất hiện ở bên trong. Toàn bộ đều là người Tuyết Úc không biết, nhưng tất cả chính là bạn của nguyên chủ, ngày thường sẽ cùng nhau tụ hội uống rượu mua vui.
Nhìn thấy Tuyết Úc, bọn họ liền đứng dậy chào hỏi. Nhưng khi thấy Tạ Thanh Vân liền ngừng lại. Một vài người từng gặp anh, có người chưa.
Một người xấu hổ cười cười: “Sao hôm nay còn dẫn theo tiểu tình nhân? Lần trước không phải cậu còn bảo hắn ta không biết nghe lời sao. Lần này dẫn hắn đến làm cả bọn ngột ngạt mất.”
Bọn họ còn chưa quên. Lần trước, Tạ Thanh Vân bị Tuyết Úc bắt đút thức ăn tận miệng, Tạ Thanh Vân liền phủi tay bỏ của chạy lấy người, để cả đám ngồi nhìn nhau sượng trân.
Tuyết Úc uể oải ngồi một bên, gương mặt xinh đẹp tinh xảo lộ ra chút lười biếng.
“Dạo gần đây anh ta rất nghe lời.”
Tiểu thiếu gia nói xong, ngửa đầu gọi Tạ Thanh Vân: “Tôi đói bụng.”
Tạ Thanh Vân hơi sửng sốt. Lúc này anh đứng, Tuyết Úc ngồi, nên anh có thể dễ dàng nhìn thấy ẩn ý trong đôi mắt nhuận nước của cậu: Cho bọn họ coi anh nghe lời sao đi.
Như thể đang truyền tin bí mật cho anh, đôi mắt phảng phất niềm tin, ủng hộ và sự tín nhiệm như biết rằng anh sẽ không làm cậu thất vọng. Sống lưng Tạ Thanh Vân hơi cứng lại, trong ánh mắt xem kịch từ bốn phía, giọng nói hơi khàn:
“Muốn ăn gì?”
Tuyết Úc nhàn nhạt quay đầu hỏi những người trong phòng.
“Tiểu tình nhân nhà tôi hỏi mấy người đó, ở đây có gì ăn?”
Mấy người trao nhau ánh mắt kinh ngạc, ngượng ngùng cười gượng: “Tuỳ tiện đi, lát mua chút rượu uống.”
*
Tuyết Úc lê lết tới toilet.
Bên ngoài toàn người phiền nhiễu. Đặc biệt là một tên nhóc luôn muốn tóm lấy cậu nói chuyện tới lui, nói cái gì mà cổ phiếu này nọ linh tinh.
….Phiền quá.
Tay đặt trước vòi nước cảm ứng, dòng nước lạnh băng bao lấy bàn tay. Trong lòng cậu buồn bã ỉu xìu, đang tính toán xem sẽ dùng lý do gì để chuồn về sớm.
Cậu còn chưa nghĩ ra ý kiến gì hay ho, trong đầu bỗng vang ầm một tiếng cảnh báo ầm ĩ: [Phát hiện cảm xúc dao động cực lớn từ thụ chính, có nguy cơ cao phá vỡ điểm chân thiện mỹ của thế giới. Cảnh báo, ký chủ vui lòng tìm thụ chính ngay!]
Tuyết Úc không hiểu gì, nhưng vẫn biết đây là chuyện khẩn cấp liền vội hỏi: “Cậu nói Tạ Thanh Vân? Anh ta ở đâu?”
[Dưới lầu.]
Tuyết Úc vội vàng chạy đến ấn thang máy.
“Cậu nói điểm chân thiện mỹ, là cái gì vậy?”
[Tổ giám sát xuyên nhanh có một quy chuẩn, nhân vật chính ở các thế giới không được giết người, phải phù hợp với tiêu chuẩn chân thiện mỹ của xã hội. Khi vai chính giết người, vi phạm pháp luật, thì nhiệm vụ của cậu dù đang ở bước nào cũng sẽ bị phán định thất bại.]
Tuyết Úc buồn bực: “Tui mới nhờ đi mua đồ, là ảnh muốn giết người luôn?”
[Nguyên nhân không phải từ cậu. Là do Tạ Thành Chí – cha của thụ chính.]
[Tạ Thành Chí ham mê bài bạc, hai năm trước sau khi ly hôn mẹ thụ chính cũng trầm mê trong con lận đỏ đen, cuối cùng là rơi vào cảnh nợ nần. Hiện tại ông ta đang phải đi làm gán nợ dưới trướng một lão chủ độc ác. Ông ta nghiện cờ bạc, có được bao nhiêu tiền đều đổ hết vào đó hòng trở mình. Nhưng cuối cùng tất cả tiền đều bay sạch, bị xúi giục vay nặng lãi, giờ thì quay lại tìm thụ chính la lối khóc lóc để vòi tiền.]
Tuyết Úc: “….Tạ Thanh Vân chưa hắc hoá, tui cũng nể phục anh ta ghê.”
Vừa xuống lầu, Tuyết Úc liền hiểu bốn chữ ‘la lối khóc lóc’ của hệ thống có vẻ còn hơi nhẹ nhàng.
Ở lối vào khu phố sầm uất đông người qua lại có một tiệm bida rất lớn. Tạ Thanh Vân đứng đó tay cầm túi nilong đưa lưng về phía cậu. Tuyết Úc không nhìn thấy biểu tình của anh, nhưng cậu có thể thông cảm được tâm trạng điên cuồng lúc này.
Dù là ai đi nữa, bị một lão già ngồi bệt dưới đất, không biết xấu hổ mà ôm lấy chân rồi la lối thống khiết như vậy, đều sẽ muốn giết người.
Tạ Thành Chí tầm 40 50, nhưng trông như đã gần sáu bảy chục. Sắc mặt ông ta tiều tuỵ, cả người gầy gò, da dính vào xương. Nhưng giọng nói lại chua lòm ầm ĩ như chuông lớn.
“Đồ bất hiếu! Tao ở ngoài đi làm trâu làm ngựa, mày đi làm tình nhân cho đàn ông. Mặt mũi tao đều mất hết, hỏi mày mượn ít tiền mày còn từ chối. Mày với mẹ mày đều cùng một dạng, lương tâm đều bị chó tha. Không có tao làm gì có mày? Bây giờ mày có tiền, không đưa cho cha mày thì đưa cho ai hả?”
“Mày còn muốn trị bệnh cho con đàn bà kia? Nghe tao, mẹ mày hết đường cứu rồi, để cho cô ta yên bình mà đi sớm đi, bớt chịu tra tấn.”
Tạ Thanh Vân không cảm xúc: “Câm miệng.”
Tạ Thanh Chí hai mắt mở lớn, nhìn Tạ Thanh Vân một hồi mới chậm rãi nói tiếp. Lời trước còn bén nhọn trách móc, bây giờ lại nhu hoà giảng giải.
“Con trai, con nghe cha. Có bao nhiêu tiền thì đưa cho cha đi, gần đây Vương tổng cùng cha có một mối làm ăn tốt, nếu đầu tư thành công, hai cha con ta sau này không cần sầu lo chuyện cơm áo nữa. Lúc đó con cũng thoát khỏi cái gì Bùi gia kia. Chúng ta là người một nhà mà, quan hệ máu mủ tình thâm, không lẽ cha sẽ hại con sao?”
[Cảnh báo! Chỉ số dao động thụ chính 92.]
[93, 94… 97—]
Tuyết Úc không kịp nghĩ ngợi mà gọi anh: “Tạ Thanh Vân!”
Nghe thấy tiếng gọi mềm nhẹ, ngón tay Tạ Thanh Vân giật giật. Tiếng hệ thống cũng đột nhiên im bặt. Anh chuyển mắt nhìn sang. Nam nhân cao lớn đĩnh bạc với đôi mắt thâm sâu đen nhánh, chứa đựng trong đó là sự bạo ngược, ẩn nhẫn và điên cuồng đang lên men. Gân xanh bên tay cũng ẩn hiện đến đáng sợ. Như thể tiếp theo, Tạ Thanh Vân sẽ không chớp mắt bóp chết người đối diện.
Tuyết Úc thở hổn hển mấy hơi. Da đầu tê dại, nhưng cậu vẫn liếm môi gọi một tiếng.
“…Tạ Thanh Vân, lại đây.”