Chương 125 - Phiên ngoại 2: Cầu hôn
Mùa hạ rực lửa cũng là mùa tốt nghiệp. Ánh nắng chói chang hun đúc nỗi
biệt ly. Bốn năm dưới một mái trường, tình anh em như thể tay chân, sớm
chiều bên nhau, mà giờ đây sắp phải mỗi người một ngả. Dẫu có những xích mích, giận hờn, bây giờ nhìn lại cũng chỉ thoáng qua, nhường chỗ cho
một niềm tiếc nuối.
Lễ tốt nghiệp gần đến, Trình Hâm và Trần Hân
cũng không khỏi tiếc nuối trong lòng, không nỡ rời xa mái trường thân
thương nay đã thành trường cũ, và luyến tiếc những tháng năm mật ngọt êm đềm. Trường đại học đã là nơi chở che cho những mối tình tuổi đôi mươi
tươi thắm, mà hai người dù đã bên nhau sáu năm cũng không ngoại lệ. Hôm
nay bước ra khỏi ngưỡng cửa này, rồi tất cả sẽ đương đầu với những sóng
gió gì không biết.
Bốn năm đại học trôi qua thật yên bình. Trần
Hân những muốn làm một điều gì để ghi dấu một thời kỷ niệm. Sau một thời gian suy tư, cậu đã nghĩ ra một ý. Đương nhiên, “một con én không làm
nên mùa xuân”, vì thế Trần Hân kêu gọi thêm sự giúp đỡ của Từ Tuấn
Thưởng, Trương Diệp Huy và Tạ Thế Kiệt. Ba người bạn vừa nghe, đã cho
đây là một ý tưởng tuyệt vời, liền tích cực tham gia. Lôi Nhị cũng hào
hứng đòi góp mặt.
Sắp tốt nghiệp, mỗi người đều có hướng đi
riêng. Trương Diệp Huy đã vượt qua kỳ thi tư pháp vào năm thứ tư đại
học, giờ đây bắt đầu sự nghiệp từ vị trí trợ lý tại một văn phòng luật
sư khá có tiếng ở Bắc Kinh. Làm trợ lý luật sư tuy cực nhọc, lương lại
thấp, thế nhưng Trương Diệp Huy rất tin tưởng bản thân sẽ tìm được một
địa vị trong nghề. Bạn gái của cậu ta, Lôi Nhị cũng tìm một công việc
phiên dịch, hai người trụ lại Bắc Kinh, chung lưng gầy dựng một khoảng
trời riêng.
Tạ Thế Kiệt học chuyên ngành trị liệu thể chất, sắp
làm chuyên gia phục hồi vận động tại một câu lạc bộ thể thao. Thật ra
cậu chàng có thể dễ dàng tìm một công việc ổn định trong một bệnh viện ở quê nhà, thế nhưng không cam lòng từ bỏ giấc mơ tung hoành phương Bắc.
Từ Tuấn Thưởng bất ngờ vào làm diễn viên kịch nói tại Đoàn nghệ thuật nhân dân. Năm nay đoàn chỉ nhận mỗi một người, và Từ Tuấn Thưởng đã xuất sắc giành được vị trí ấy. Sau vài năm ngắn ngủi, rồi cậu sẽ trở thành một
diễn viên ưu tú.
Xã hội phát triển, nhu cầu giải trí tăng lên, vô số nam thanh nữ tú ôm giấc mộng ngôi sao hào nhoáng. Thế nhưng thị
trường phim ảnh có hạn, mà mỗi năm cả nước lại có ít nhất hàng trăm nghệ sĩ mới ra trường, nên tuyệt đại đa số đều phải ngồi chơi xơi nước. Từ
Tuấn Thưởng có việc làm ngay sau khi tốt nghiệp, phần nào cũng là một
cái may. Rất nhiều bạn học của cậu đang ngày đêm vắt óc tìm con đường
nổi tiếng, tìm cơ hội biểu diễn, và cũng không ít người tỏ ra xốc nổi
hoặc kiêu căng. Ngoại hình của Từ Tuấn Thưởng không nổi bật, không thể
nhảy bổ vào những vai diễn trong phim truyền hình “thần tượng” để một
bước thành sao. Nhận thức được điều đó, cậu đã thông minh sớm phát triển điểm mạnh của bản thân, kiên nhẫn trui rèn kỹ năng diễn xuất, phấn đấu
hết mình, cuối cùng lọt được vào mắt xanh của Đoàn nghệ thuật.
Tuy là thế nhưng cũng không nhiều người ước ao công việc ấy, bởi vì thu
nhập của diễn viên kịch có thể nói là rất bọt bèo, nhất là đối với những người trẻ tuổi chưa có tiếng tăm. Với khoản tiền lương còm cõi ấy, việc thuê phòng, ăn uống ở nơi gạo châu củi quế như Bắc Kinh là cả một vấn
đề. Nhiều người chua chát nghĩ: Tại sao đã phí công sức thi tuyển, mất
bốn năm dùi mài ở trường nghệ thuật mà giờ đây lại chấp nhận một mức thu nhập còn thua lao động phổ thông? Theo lý ấy, thì thà đi làm diễn viên
phụ, thậm chí là diễn viên quần chúng cho một công ty nào đấy, dần dần
mở rộng mối quan hệ, biết đâu sẽ có ngày vụt sáng? Tuy nhiên, Từ Tuấn
Thưởng đã trót đem lòng say mê sân khấu với bức màn nhung.
Trần
Hân phần nào hiểu được tâm tình của bạn. Lúc đăng ký nguyện vọng, cậu
cũng từng lựa chọn sinh vật học, một ngành học “không có tương lai”
trong mắt mọi người, thế nhưng Trần Hân chưa từng hối hận.
Kế
hoạch “mừng tốt nghiệp” của Trần Hân được các bạn nhất trí tán thành, ai nấy hăng hái bàn bạc, bận bịu hơn một ngày, cuối cùng đã chuẩn bị xong.
Lễ tốt nghiệp của Thanh Hoa sớm hơn Bắc Đại hai ngày, đến đêm thì cử hành
dạ hội. Trần Hân bị Trình Hâm kéo đến làm “người nhà sinh viên”. Chương
trình biểu diễn rất đặc sắc. Đang xem thì Trình Hâm bảo: “Anh đi vệ sinh tí nhé” rồi biến mất.
Trần Hân ngồi xem văn nghệ tiếp. Sau một
tiết mục ca múa, đèn bỗng tắt, mà người điều khiển chương trình cũng
không thấy lên giới thiệu tiết mục sau. Trong giây lát, đèn sáng lên,
vài nhạc công tiến lên khán đài, ai vào chỗ nấy, chỉ có chỗ ở giữa còn
trống. Trần Hân đang thắc mắc thì Trình Hâm ôm đàn ghi-ta bước lên, ngồi vào ghế cao ở giữa, ghé vào micrô nói: “Thưa các bạn, Đại học Thanh Hoa là mối duyên kỳ ngộ trong đời tôi. Nơi đây, tôi đã tìm được một nẻo về
êm ấm, cũng là nơi tôi thực hiện giấc mộng của mình. Tôi không biết nói
gì hơn để bày tỏ niềm biết ơn đối với ngôi trường yêu dấu. Có một ca
khúc mà tôi cho là thích hợp nhất để nói lên tâm tình của mình: Bài hát
mang tên” Một đời có em “xin dành tặng cho trường Thanh Hoa mà tôi yêu
quý.” Trình Hâm nhìn về phía Trần Hân một cái, rồi gảy phím đàn, giai
điệu quen thuộc vang lên.
Trần Hân vừa nghe, hai tai nóng bừng.
Trước thầy cô và bè bạn toàn trường, Trình Hâm thổ lộ tâm tư bằng một
bài hát, tựa như bức thư tình hắn viết năm lớp 11 gửi Trần Hân. Lần đầu
cậu nghe Trình Hâm hát bài này, không biết hắn đã luyện tập từ bao giờ.
Trình Hâm học ghi-ta mấy năm, ngón đàn đã trở nên thuần thục, bản nhạc ngân
nga êm như suối chảy. Bài hát này của nhóm Thủy Mộc Niên Hoa là cựu sinh viên, nay hát tặng trường Thanh Hoa thật là hợp tình hợp lý. Đương
nhiên, Trình Hâm cũng nhân cơ hội này mà bày tỏ với người yêu, thảo nào
tối nay phải kéo Trần Hân đến xem cho bằng được.
Giọng Trình Hâm rất khá, dù không tham gia thi thố nhưng cũng chẳng thua
những cây văn nghệ sinh viên, bài hát này lại được hắn thể hiện một cách hết sức truyền cảm, chân thành, không khỏi làm mọi người xúc động. Mải
chìm đắm trong tiếng hát, Trần Hân bỗng giật mình khi nghe tiếng vỗ tay
như sấm dậy, thấy Trình Hâm đứng lên cúi đầu chào cám ơn khán giả. Trần
Hân mỉm cười, nghĩ đến kế hoạch của bản thân, cảm thấy cả hai ngày càng
ăn ý.
Trình Hâm xuống sân khấu, ngồi vào chỗ rồi kề tai Trần Hân nói khẽ: “Em yêu, nghe anh tỏ tình chưa?”
Trần Hân sờ cái tai nóng ran, thấp giọng gằn: “Cậu to gan thật nhỉ!” Dám biểu lộ trước đông người như thế.
Trình Hâm đưa tay ra nắm bàn tay cậu: “Đã nhiều năm thế rồi, mà chưa cho em
một danh phận, thật làm em ấm ức, hy vọng bây giờ cũng chưa muộn.”
Trần Hân giật tay ra: “Thật buồn nôn!”
Nói thế nhưng trong lòng mát rượi. Mối tình này đã sáu năm mà vẫn tươi mới như buổi ban đầu, quả là đáng quý.
Thanh Hoa tổ chức lễ tốt nghiệp xong thì đến phiên Bắc Đại. Trình Hâm xin
nghỉ ở công ty để cùng tham dự với Trần Hân, kết quả sáng sớm mở mắt ra
đã không thấy người đâu cả. Cứ ngỡ Trần Hân trong phòng vệ sinh mà cũng
chẳng có, tưởng xuống nhà mua quà sáng, hóa ra bữa sáng đã đặt sẵn trên
bàn. Hắn nhíu mày gọi di động, Trần Hân nhấc máy. Trình Hâm hỏi: “Em
đang ở đâu thế?”
Trần Hân đáp: “Đang ở trường.”
Trình Hâm gầm lên: “Đã bảo cùng đi rồi mà, sao tự dưng đi một mình thế hả?”
Trần Hân cười: “Cậu hãy tìm dưới gối, sẽ thấy một cái thẻ, hãy đi theo chỉ dẫn trong ấy nhé.”
Trình Hâm chả hiểu ra sao, Trần Hân lại nói tiếp: “Đừng đi giày da, đi giày thể thao ấy. Bữa sáng trên bàn, ăn rồi hãy đi.”
Trình Hâm chạy vào phòng ngủ, giở gối lên, quả nhiên có một mảnh bìa, trên ấy viết: “Cục cưng, tôi có điều muốn nói với cậu, nhưng trước hết hãy đến
nơi này nhé.” Kèm theo là một lược đồ, đánh dấu rõ ràng cửa Đông của Đại học Thanh Hoa. Trình Hâm ngây người: Trò gì thế này không biết?
Vội vàng rửa mặt thay quần áo, Trình Hâm bắt đầu ăn bánh trứng và sữa đậu
trên bàn, phía dưới còn có mẩu giấy đề: “Ăn từ từ thôi, đừng gấp!” Trình Hâm ngốn ngấu hết cái bánh, xách sữa đậu theo, lái xe đến cửa Đông đại
học Thanh Hoa thì thấy Tạ Thế Kiệt chạy lại: “Sao giờ này mới đến? Nhanh lên, lễ tốt nghiệp của Trần Hân sắp kết thúc rồi!”
Trình Hâm cau mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Có gì thì nói toạc ra đi chứ!”
Tạ Thế Kiệt cười: “Nói rồi đâu còn hay nữa, chơi ú tim vui hơn.”
Trình Hâm bảo: “Thế bây giờ tao làm gì đây?”
Tạ Thế Kiệt nói: “À, đi tìm một vật ghi manh mối rồi đến nơi viết trên ấy nhé.”
Trình Hâm nhìn quanh: “Chơi trò đi tìm kho báu à?”
Tạ Thế Kiệt vỗ tay đánh độp: “Đúng thế! Bây giờ hãy tìm gợi ý ở quanh đây. Nhớ kỹ, mày chỉ có hai giờ, chúc may mắn! Hâm ca cố lên nhé, thể hiện
bản lĩnh đàn ông của mày xem!”
Trình Hâm xuống xe, nhìn chung
quanh một chút, sau đó phát hiện một mảnh vải màu đỏ bắt mắt trên tấm đá đề tên “Đại học Thanh Hoa”. Đến gần mới thấy hóa ra là cái đuôi nơ đỏ
trên một hộp quà, hắn hỏi Tạ Thế Kiệt: “Là cái này à?”
Tạ Thế Kiệt gật đầu: “Đúng thế! Đi đến mỗi trạm nhớ chụp ảnh lại nhé.”
Mở hộp quà ra, Trình Hâm tìm được một phiến thủy tinh một mặt in hình gì
đấy, cùng với một tấm bản đồ như trong trò việt dã tìm của báu, có mười
trạm được bố trí tạo thành hình quả tim. Trình Hâm suy nghĩ một lúc rồi
đoán được ý tưởng của trò chơi này, có lẽ đây là Trần Hân nghĩ ra. Nếu
thế thì hắn sẽ chơi đến cùng xem sao.
Theo hướng dẫn trên tấm bản đồ, Trình Hâm tìm được đến trạm kế tiếp. Đó là sân vận động tổng hợp,
nơi hắn thường chơi bóng. Đến nơi quen thuộc, Trình Hâm nhanh chóng tìm
ra chỉ dẫn thứ hai. Trong hộp là một phiến thủy tinh, hình ảnh bên trên
có màu sắc nom rất quen. Trình Hâm đoán là sẽ ghép các phiến này lại với nhau.
Trạm thứ ba là phòng ký túc xá của Trình Hâm, hộp gợi ý ở
ngay trên giường. Trạm thứ tư là khu nhà mà cả hai thường tự học, hộp
gợi ý trong tay một cô bé lớp dưới, nữ sinh bắt Trình Hâm phải hát vài
bài mới chịu đưa cho. Có được bốn phiến thủy tinh, Trình Hâm đoán ra
hình ảnh lớn là một quả tim.
Trạm thứ năm là hồ sen Thanh Hoa,
chính là nơi cả hai công khai tình cảm trước mặt bạn bè. Hộp quà giấu kỹ dưới một chiếc lá sen, làm Trình Hâm mất công cả buổi mới tìm ra được.
Trạm thứ sáu tại vườn Lãng Nhuận bên Bắc Đại, nơi cả hai thường đi dạo những ngày hè. Hộp gợi ý thứ bảy treo trên một tán cây ven hồ Mạt Danh nơi
hai người trao nhau nụ hôn đêm nọ. Trạm thứ tám ở cửa Tây Bắc Đại, hộp
quà được anh bảo vệ giữ, Trình Hâm phải đi mua cho anh chàng một que kem để đổi về. Trạm thứ chín là thư viện Bắc Đại. Trình Hâm tìm được gợi ý
tại phòng đọc chỗ Trần Hân thường ngồi. Trạm thứ mười chính là ký túc xá của Trần Hân. Đã nghỉ hè, ký túc xá trống trơn, hộp gợi ý đành gửi nhờ
bác quản lý, Trình Hâm phải hết lời ngon ngọt mới thuyết phục được bác
ấy đưa cho.
Cuối cùng cũng tìm được mười mảnh ghép, Trình Hâm thở phào nhẹ nhõm. Giữa trưa nắng mà bắt hắn chạy một vòng hai trường, thật là quá đáng! Quần áo ướt sũng cả, may mà Hâm gia ta cường tráng. Hắn
lau mồ hôi, thở hổn hển ghép các phiến thủy tinh lại với nhau, cuối cùng vẫn thiếu mất một mảnh nhỏ hình quả tim ngay chính giữa. Hình ảnh lớn
chính là chân dung Trần Hân và Trình Hâm, có điều hắn không nhớ từng
chụp chung với Trần Hân kiểu ảnh này, có lẽ đây là ảnh ghép. Nhưng tại
sao lại còn thiếu mất một mảnh, tất cả mục tiêu đã hoàn thành rồi cơ mà?
Lúc này, chuông di động của Trình Hâm vang lên, là điện thoại của Từ Tuấn Thưởng: “Ê Hâm ca, mày chạy được mấy trạm rồi?”
Trình Hâm nói: “Xong cả rồi, mà chả hiểu sao hình ảnh vẫn còn thiếu một mảnh đây này!”
Từ Tuấn Thưởng bật cười: “Còn một mảnh nữa Trần Hân đang giữ đấy! Mày chạy đến nhà thi đấu thể thao tìm cậu ấy đi!”
Trình Hâm bật cười. Lúc này Trần Hân đang ở nhà thi đấu dự lễ tốt nghiệp mà.
Xem chừng sắp hết thời gian, Trình Hâm uống cạn chai nước, quệt mồ hôi
đầm đìa trên mặt, thừa thế xông lên. Lúc đến nơi, lễ tốt nghiệp đã kết
thúc. Bên ngoài nhà thi đấu, đông đảo sinh viên mặc áo thụng tốt nghiệp
của Bắc Đại đang hào hứng chụp ảnh lưu niệm khắp vườn trường, muốn ghi
dấu phút giây huy hoàng của tuổi trẻ.
Trình Hâm mở to mắt. Ai
cũng mặc tranh phục giống nhau, biết Trần Hân ở đâu mà tìm? Ngay lúc
này, có một người cầm quả bóng hình trái tim màu hồng đi đến. Trình Hâm
nhìn kỹ, đây không phải Lôi Nhị đấy ư? Cô diện một bộ áo liền quần trắng muốt, xõa tóc dài, đầu đội vòng hoa hồng nhạt, xinh đẹp tựa thiên thần. Mọi người đều nhìn về phía hai người, trong lòng rạo rực: Chẳng lẽ là
một màn cầu hôn sao?
Không để ý y phục thướt tha của nàng, Trình Hâm hỏi: “Trần Hân đâu rồi?”
Lôi Nhị cười toe: “Xem như cậu hoàn thành nhiệm vụ. Đi theo tôi nào!” (Tạo
hình thiên thần dẫn đường xinh đẹp và lối hóa trang lộng lẫy này là do
chính tay cô tự biên tự diễn)
Theo chân Lôi Nhị đi đến bậc thềm
nhà thi đấu, Trình Hâm nhìn thấy Trần Hân đang đứng trên thảm đỏ, thân
mang lễ phục, anh tuấn tiêu sái, nho nhã nhẹ nhàng làm người ta khó lòng rời mắt.
Thấy hình dáng kia, bao mệt mỏi của Trình Hâm như tan biến. Hắn cầm những mảnh ghép trên tay, hỏi: “Trái tim của em đâu?”
Trần Hân cười rộ lên, bất ngờ quỳ một gối, mở lòng bàn tay ra. Trên tay là
một khối thủy tinh hình quả tim, đúng hơn là một chiếc hộp bằng thủy
tinh. Trần Hân mở hộp ra: “Trình Hâm, chúng ta kết hôn nhé.”
Nhìn hai chiếc nhẫn lóe sáng trong hộp, Trình Hâm ngẩn người. Cái gì thế này? Em ấy đang cầu hôn mình ư?
Ai nói tôi nghe thử xem, kịch bản đâu phải thế này? Một tên công mà lại bị tiểu thụ cầu hôn là sao hả?
Mọi người chung quanh ai cũng vỗ tay. Lôi Nhị bảo: “Nhanh lên, đồng ý đi chứ!”
Trình Hâm lúc này mới chú ý, Từ Tuấn Thưởng, Tạ Thế Kiệt, Trương Diệp Huy,
Hứa Thị, Lôi Diệm, Lương Chấn Nam thảy đều có mặt. Hắn như muốn phát
điên: Trần Hân, em đang làm gì thế hử?
Ai nấy đều giục: “Nhanh lên, nhận lời đi!”
Nhìn dáng vẻ rối rắm của Trình Hâm, nụ cười trên mặt Trần Hân càng đậm.
Cuối cùng, dưới sức ép của quần chúng, Trình Hâm bấm bụng nhận lấy hộp nhẫn. Kéo Trần Hân đứng lên, hắn ghì chặt cậu vào lòng, ghé tai hầm hè: “Ý đồ này của ai thế hử?”
Trần Hân mím môi cười, đang định đáp thì Tạ
Thế Kiệt bên cạnh chen ngang: “Hừ, ai lại nhận lời miễn cưỡng như thế!
Không thèm! Trần Hân sang Mỹ tìm soái ca da trắng đi! Xem ra đàn ông Mỹ
rất dũng mãnh, còn khỏe hơn Hâm ca không biết chừng..”
Trình Hâm không nhịn nổi nữa: “Tạ Thế Kiệt mày câm mồm ngay cho tao! Hừ, tất cả các người hùa nhau chế nhạo ta thế à!”
Mọi người phá ra cười ha hả. Ai cũng thấy thường ngày, chuyện tình cảm của
hai bên đều do Trình Hâm chủ đạo, thế nên lần này Trần Hân muốn phá lệ
chủ động một lần. Nhóm bạn cảm thấy cái ý tưởng phản công này của cậu
rất thú vị, nên mỗi người giúp một tay bày ra trò chơi hôm nay!
Trần Hân kéo tay hắn: “Là ý của tôi đấy. Tôi muốn tạo một kỷ niệm khó quên
vào ngày lễ tốt nghiệp này. Cậu không thấy kỷ niệm hôm nay đặc biệt có ý nghĩa hay sao?”
Trình Hâm vừa nghe, nhất thời không nói nên lời. Hắn cùng lắm chỉ thổ lộ úp úp mở mở trong buổi dạ hội, không ngờ Trần
Hân lại táo bạo cầu hôn trước mọi người như thế!
Đúng là một ngày lễ tốt nghiệp suốt đời khó quên!
Trình Hâm nói: “Thôi được, lần này em mua nhẫn rồi, đến lúc kết hôn thật đến lượt anh mua đấy nhé.”
Lôi Nhị vỗ tay la hét: “Giời ơi, còn chờ gì nữa? Còn không mau đeo nhẫn, hôn môi đi!”
Trong tiếng hò reo thúc giục, Trình Hâm mở hộp thủy tinh, mang nhẫn lên tay
hai người. Trần Hân lấy chiếc hộp kia đặt vào vị trí mảnh ghép ở giữa,
tạo thành bức ảnh hoàn chỉnh. Trong ảnh đấy, hai người đang hôn nhau.
Nhìn bức ảnh, Trình Hâm nâng cằm Trần Hân lên, trao một nụ hôn nồng
thắm. Từ Tuấn Thưởng nhanh tay ấn phím, chụp lại khoảnh khắc tuyệt diệu
này