Chương 124 - Phiên ngoại 1: Chung một mái nhà
Trần Hân làm xong thí nghiệm, viết đến chữ cuối cùng trong báo cáo,
ngẩng lên thì thấy phòng thí nghiệm sáng choang chỉ còn lại mỗi mình.
Cậu xoay xoay cái cổ đã cứng, lấy di động ra xem, thì ra đã mười hai giờ rưỡi. Trình Hâm mà biết chắc chắn sẽ lại làu bàu cho mà xem, đây đâu
phải lần đầu Trần Hân cặm cụi làm việc đến quá nửa đêm. Thế nhưng bây
giờ có muốn nghe hắn làu bàu cũng khó, vì Trình Hâm hiện đang vắng nhà.
Đã hơn một tháng không gặp mặt, nỗi nhớ cứ bổi hổi bồi hồi, khiến Trần
Hân chỉ còn biết vùi đầu vào nghiên cứu để khỏa lấp khoảng trống trong
lòng. Mười tiếng nữa, chỉ còn mười tiếng nữa là gặp được nhau! Nghĩ đến
bức thư nhận được chiều nay, Trần Hân không khỏi nở nụ cười vui vẻ, đúng là “song hỷ lâm môn”!
Thân thể tuy mệt mỏi, thế nhưng tinh thần
Trần Hân lại khoan khoái, không nhịn được mà ngâm nga một điệu nhạc
trong khi tắt các thiết bị trong phòng. Ra đến cửa, vừa đưa tay định tắt đèn, cậu chợt thấy một chị khóa trên đang đi đến. Trần Hân giật mình:
“Chào sư tỉ, chị có việc sao?” Trễ thế này mà chị ấy còn đến đây, chẳng
lẽ muốn làm thí nghiệm qua đêm?
Chị La ở trường khác thi vào viện nghiên cứu Bắc Đại, dung nhan đẹp đẽ, tính tình hòa đồng, trong công
việc lại hăng say, được mọi người trong phòng yêu mến. Chị mỉm cười:
“Chị nấu sủi cảo, nhìn sang thấy đèn phòng thí nghiệm còn sáng nên nghĩ
là có người, mang sủi cảo đến cùng ăn khuya cho vui. Còn mỗi em ở lại
à?”
Không nghĩ đến việc từ phòng ký túc của chị La có nhìn sang
phòng thí nghiệm được không, Trần Hân chỉ gật đầu: “Vâng ạ, các anh đã
về cả.”
Chị La đưa hộp thức ăn ra: “Thế thì ăn chút sủi cảo nhé?”
Làm thí nghiệm đến nửa đêm, bụng đói cồn cào, lại có thức ăn đưa đến tay,
đúng là như hạn hán gặp mưa rào còn gì! Trần Hân cười bảo: “Cám ơn sư
tỉ!”
Sư tỉ ra hiệu: “Bọn mình vào văn phòng ăn đi!”
Nhân
viên của phòng thí nghiệm mà Trần Hân đang làm việc phần lớn đều là “học trò ruột” của các giáo sư, nghiên cứu sinh cao học hoặc tiến sĩ, rất ít người còn học đại học. Thật ra lúc đầu cũng có vài sinh viên, thế nhưng đều không làm được bao lâu, chỉ có Trần Hân là trụ vững. Cậu lên năm
thứ tư, cũng có nghĩa đã làm việc trong phòng thí nghiệm được hai năm
rồi, bởi vì Trần Hân sớm xác định phương hướng nghiên cứu hệ thần kinh,
trước mắt đang theo giáo sư làm nghiên cứu. Các sư huynh, sư tỉ trong
phòng ai cũng biết và mến cậu, bởi Trần Hân khiêm tốn ôn hòa, lễ độ thận trọng, lại có tài mà không kiêu ngạo. Một sinh viên chưa tốt nghiệp đã
đăng được bài báo khoa học lên tạp chí Tự nhiên, trước nay âu cũng hiếm.
Trần Hân ăn xong, chân thành nói: “Cám ơn sủi cảo của sư tỉ, hôm nào em mời chị ăn cơm.”
Chị La cười giòn tan: “Thật không? Mời riêng mình chị á?”
Trần Hân ngây người một tí. Kỳ thực là cậu muốn chiêu đãi cả phòng, vì hôm
nay vừa nhận được thư chấp thuận của Đại học Hava mà cậu mong đợi đã
lâu, chỉ là chưa nói với ai. Trần Hân muốn Trình Hâm là người đầu tiên
biết tin vui này, mà hắn còn đang trên máy bay từ Mỹ về, không gọi điện
được. Nhưng chị La đã nói thế, chẳng lẽ lại chối từ? Trần Hân gãi gãi
trán: “Sư tỉ muốn ăn gì?”
Chị La nhướn mắt cười: “Đi Sướng Xuân Viên ăn lẩu được không?”
Trần Hân cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: “Được ạ.” Bây giờ tháng ba, trời Bắc Kinh còn lạnh, đi ăn lẩu cũng rất hợp.
Chị La hỏi tiếp: “Tối mai nhé?”
Trần Hân ngần ngừ: “Mai ạ? Mai em có chút việc mất rồi, ngày kia thì thế nào?”
Ngày mai Trình Hâm sẽ trở về. Biết Trần Hân định sang Mỹ học, Trình Hâm tuy
chán học nhưng cũng muốn phấn đấu theo, bèn tìm cơ hội sang Mĩ thực tập. Thành tích của hắn ở trường chỉ trung bình, thế nhưng công ty nọ lại
xem trọng thái độ và tài tháo vát của ứng cử viên nên Trình Hâm trúng
tuyển. Sau đó hắn sang Mĩ dự một tháng huấn luyện thực tập, ngày mai sẽ
về.
Nghe Trần Hân bảo có việc, sư tỉ gật đầu: “Ừ, ngày kia cũng được.”
Vì quá nhớ Trình Hâm, Trần Hân vốn định đêm đó về nhà ở Hải Điến đợi hắn,
thế nhưng vừa ra khỏi phòng thí nghiệm đã thấy tuyết bay mù trời, rét
buốt thấu xương, cậu đành đổi ý, định sang ký túc xá. Chị La giương ô,
bảo để đưa cậu về. Trần Hân sao có thể phiền nữ sinh đưa mình được, cậu
đưa chị đến ký túc xá nữ, sau đó mượn ô của chị mà về phòng mình.
Về đến nơi, Trần Hân tắm qua loa rồi lên giường ngủ. Không có Trình Hâm,
sinh hoạt của cậu tương đối tùy tiện và tạm bợ, dù sao cũng không có hắn chăm chút nhắc nhở từng li.
Sớm hôm sau, đang lúc mơ màng, bỗng
Trần Hân bị một bàn tay lạnh buốt sờ vào người làm bừng tỉnh. Mở mắt ra, thấy Trình Hâm đang ngồi ở đầu giường nhìn mình, cậu cứ ngỡ đang mơ,
bèn đưa tay lên sờ vào mặt hắn. Trình Hâm bật cười lộ hàm răng trắng:
“Bé lợn tỉnh chưa?”
Trần Hân bật dậy, xoay cổ liên tục cho tỉnh
táo: “Cậu, cậu, cậu về rồi ư? Về khi nào đấy?” Chẳng phải bảo đến trưa
mới xuống máy bay sao, hay là mình quên vặn đồng hồ báo thức?
Trình Hâm cười khúc khích nhìn Trần Hân đang ngái ngủ: “Vừa về đến. Ở nhà
trống không, điện thoại cho em thì không liên lạc được. Cứ tưởng xảy ra
việc gì rồi, anh liền lao ngay đến trường. Kết quả em chả có việc gì,
còn ngủ say tít như lợn nhỏ, làm anh lo lắng vô ích!”
Nghe Trình
Hâm bảo không liên lạc được với mình, Trần Hân cầm di động lên nhìn,
thấy pin hết nhẵn. Tối qua rõ ràng là có cắm sạc rồi cơ mà? Vừa nhìn
phích cắm, Trần Hân bật cười: Hóa ra là chưa cắm vào ổ điện. Cậu ngượng
ngùng: “Chưa sạc pin.”
Nghe giọng nói đáng thương, Trình Hâm không nhịn được cười: “Thôi, mau dậy đi, mặt trời chiếu đến mông rồi kìa.”
“Mấy giờ rồi? Tuyết ngừng rơi chưa nhỉ?” – Trần Hân nghển cổ về phía sau trông cửa sổ.
Trình Hâm bảo: “Ngưng rồi. Mười giờ.”
Vừa nghe đã mười giờ, Trần Hân nhanh chóng mặc quần áo ấm, nhảy xuống
giường, gom điện thoại di động, bộ sạc pin nhét vào balô. Trong lòng cậu đang gào thét: A a a a! Nếu biết trước hắn về sớm thế đã ở nhà ngoan
ngoãn chờ sẵn rồi! Hơn một tháng không gặp nhau, vừa về đến chỉ có thể
chào hỏi suông vài câu mà không làm gì cả, sao chịu được đây!
Vì thế Trần Hân dùng tốc độ chóng mặt khăn gói theo chàng: “Xong rồi! Đi thôi!”
Trình Hâm kéo cậu lại ấn lên giường: “Gượm đã chứ! Tất còn chưa đi vào này!”
Nói đoạn hắn mở ngăn kéo ra, lấy đôi tất rồi ngồi xổm mang vào chân cho
cậu.
Tai Trần Hân hơi hồng, nhưng vẫn tận hưởng Trình Hâm đeo tất cho. Bỗng nghĩ ra điều gì, cậu dáo dác nhìn quanh, đúng là trong phòng
chả còn ai khác cả.
Trần Hân tò mò: “Làm thế nào cậu vào được
thế?” Vừa hỏi vừa nhìn Trần Hân khao khát. Hơn một tháng không gặp,
trông hắn vừa lạ lại vừa quen, bề ngoài thì chỉ khác mỗi cái tóc dài hơn một tí, tuy nhiên vẫn có gì khang khác.
Quan trọng nhất là vẫn đẹp trai!
Trình Hâm ngẩng lên, gặp đôi mắt cậu: “Hứa Thị mở cửa cho anh. Cậu ta vừa ra ngoài rồi.”
Nói chưa dứt lời thì Hứa Thị đã đẩy cửa bước vào phòng, trên tay còn cầm
cốc và khăn mặt. Thấy Trình Hâm đang đeo tất cho Trần Hân, cậu ta cười
rộ lên: “A ha, chồng về, chồng về, chồng cậu có hiếu phết, nhể?”
Mặt Trần Hân đỏ bừng: “Tam ca, cậu còn ở đây à?”
Hứa Thị cười khì: “Đi đây, đi đây. Hôm nay chắc cậu không lên thư viện phải không? Chào nhé!”
Hứa Thị ở lại trường nghiên cứu, cậu chọn chuyên ngành thực vật học. Lương
Chấn Nam nộp đơn học thạc sĩ ở đại học Cămbrít. Bất ngờ nhất là Lôi
Diệm, đã chuyển sang ngành công nghệ thông tin. Rốt cuộc phòng bốn người bọn họ vẫn có người không thoát khỏi cảnh phải đổi ngành.
Hứa
Thị vác cặp sách lên vai, lúc ra khỏi phòng rất tế nhị đóng cửa vào,
cười hề hề nham nhở. Trình Hâm đưa tay lên nâng gáy Trần Hân kéo xuống,
hung hăng làm một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn để thỏa những ngày giờ mong
nhớ!
Hôn xong, hai người hổn hển tách nhau ra. Trần Hân chật vật quệt tay lau miệng, giọng khàn khàn: “Ta, ta về nhà thôi.”
Trình Hâm cụng trán với cậu cọ cọ: “Ừ”. Nói đoạn, một tay nhấc ba-lô của Trần Hân, một tay lôi người ta ra cửa.
Lúc sắp đi, Trần Hân chợt thấy chiếc ô hồng nhạt, nhớ đến hôm qua mượn ô
này của chị La. Nhưng hôm nay trời nắng, mai hãy mang trả vậy!
Ra cửa túc xá, Trình Hâm cũng không buông tay Trần Hân. Chuyện hai người
là một đôi cơ hồ mọi người ở Thanh Hoa Bắc Đại đều biết, bởi vì Trình
Hâm cũng tính như một nhân vật nổi tiếng ở Thanh Hoa, nên đời tư của hắn cũng bị soi mói ít nhiều. May mắn một điều là quan niệm xã hội hiện đại tương đối thoáng, hai người chưa từng bị người đời cay nghiệt, hoặc
cũng có thể đấy là do họ không để ý. Tuổi ngày càng lớn, càng hiểu biết
nhiều, cả hai đều ngộ ra rằng tấm lòng kiên định mới chính là tường
thành vững chãi nhất bao bọc họ khỏi những tác động bên ngoài. “Dù ai
nói ngả nói nghiêng, Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân” mà.
Hai người ăn quà sáng rồi về nhà Trình Hâm. Vừa vào cửa, nỗi khát khao bùng lên mãnh liệt. Mọi từ ngữ trở nên thừa thãi.
Trần Hân hơi lo cho sức khỏe của Trình Hâm: “Hay là cậu chợp mắt tí đã.”
Trình Hâm vùi đầu liếm láp, ư ử nói: “Không cần. Anh ngủ không được, bị lệch múi giờ.”
Trần Hân biết giờ này ở Mỹ đang là ban đêm, lệch múi giờ gì chứ. Nhưng thôi, hãy cứ buông mình phó mặc cho xúc cảm.
Hôm nay Trần Hân không đến phòng thí nghiệm. Năm cuối ít môn học, lúc Trình Hâm vắng nhà, cậu miệt mài tự học và nghiên cứu không màng nghỉ ngơi,
bây giờ nghỉ vài ngày cũng không sao. Từ sáng đến tối, ngoại trừ những
lúc ăn thức ăn gọi ngoài, cả hai quấn rịt nhau không rời nửa bước. Hai
tấm thân trai tráng lần đầu nếm trải cảnh gặp nhau sau hồi ly biệt tựa
như hai con thú hoang lăn xả vào nhau phóng túng bản năng cuồng dã.
Đến lúc tự vắt cạn sức lực, cơn khát mới dịu đi, cả hai ôm nhau ngủ một
mạch đến chiều hôm sau. Bỗng tiếng chuông điện thoại của Trần Hân vang
lên trên tủ đầu giường, Trình Hâm nhổm dậy cầm lấy ấn nghe hộ: “A lô, ai đấy ạ?”
Bên kia là giọng nữ êm tai: “Trần Hân, sao hai hôm nay
em không đến phòng thí nghiệm? Nhắn tin cũng không thấy hồi âm, có phải
gặp chuyện gì rồi không? Khi nào mới sang trả ô cho chị? Hẹn đãi người
ta ăn rồi đừng quên đấy!”
Trình Hâm đang mơ màng, chợt tỉnh hẳn:
“À, tôi là bạn của Trần Hân, cậu ấy không có ở đây. Xin hỏi là ai đấy ạ? Tôi sẽ chuyển lời hộ.”
Người đầu dây nói bấy giờ mới biết không
phải Trần Hân đang nghe điện thoại: “Ô, vâng, tôi là La Đan, sư tỉ của
cậu ấy. Phiền anh nhắn giúp Trần Hân nhé, cám ơn ạ.”
Trần Hân cũng tỉnh, xoa xoa hai mắt, ngáp một cái: “Ai gọi đấy?”
Trình Hâm gác máy, nhìn tên người gọi đến: “La sư tỉ”, hỏi cậu: “Cô La Đan này là ai thế?”
Trần Hân ngơ ngác, một lúc sau mới nhớ ra: “À, chị La, một sư tỉ ở phòng thí nghiệm. Chị ấy gọi à?”
Hai mắt Trình Hâm nhìn xoáy vào cậu: “Thành thật khai báo mau! Sau lưng anh em làm gì hử, dám rủ con gái đi ăn cơm à?”
Thấy hắn sắp nổi bão, Trần Hân vội nói: “Nào có! Chả là đêm hôm ấy chị La
cho tôi ăn sủi cảo, lại cho mượn ô về, tôi mới mời chị ấy ăn cơm.”
Trình Hâm vờ đanh mặt: “Hừ, bánh ít đi, bánh quy lại như thế, còn bảo không
có việc gì! Anh mà về trễ một tí, có phải đã thành bạn trai cũ của em
rồi không?”
“Đừng nói mò! Tôi, tôi chỉ không thích ăn không của người khác thôi. Vả lại.. tôi định gọi cậu cùng đi đấy!”
Trình Hâm nhướn mày: “Thật không?”
Trần Hân cười lấy lòng: “Thật đấy, tôi không có ý một mình đi ăn với chị La đâu!”
“Thế hóa ra em định để anh cùng đi thật à?”
Trần Hân ôm cánh tay Trình Hâm, cọ má vào vai hắn: “Ừ, tôi biết cậu sẽ về mà.”
Nhìn bộ dạng xun xoe của cậu, Trình Hâm không nhịn được bật cười, xoa đầu: “Lần sau không được tự ý thế nữa biết chưa?”
Trần Hân thành thật gật đầu: “Ừ. Nhưng quả thật tôi chỉ không muốn ăn chùa của chị ấy thôi, không có ý gì khác cả.”
Trình Hâm bảo: “Thôi được, anh biết rồi. Có điều em không có ý với người
khác, nhưng chưa chắc người ta đã không có ý với em đâu, ngốc ạ!” – Trần Hân không có kinh nghiệm tình trường chứ Trình Hâm thì biết rõ “chiến
thuật” đối phương như lòng bàn tay: Lúc đầu có qua có lại, dần dà sẽ
thân thiết hơn, đấy gọi là bồi dưỡng tình cảm.
“Nhưng chị ấy là sư tỉ mà?” – Trần Hân vẫn chưa thể chấp nhận có nữ sinh lớn tuổi hơn theo đuổi mình.
Trình Hâm gặm mũi cậu: “Cũng có nhiều người thích phi công trẻ chứ,” cỏ già
ăn trâu non “ấy, nhất là con trâu non tơ mọng nước như em này!”
Trần Hân phì cười, sao mình lại hóa thành trâu rồi: “Thế à, về sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Trình Hâm nâng đầu Trần Hân, luồn cánh tay làm gối, ôm cậu vào lòng: “Ngày
mai anh đi làm, em ở trường cũng hơi bất tiện, hôm nay ta dời đồ đạc của em chuyển đến đây đi, bọn mình không về ký túc xá nữa mà dọn hẳn về
đây!” Trình Hâm đã suy nghĩ rất lâu về chuyện ở chung này. Mấy năm rồi
mà cả hai chỉ có thể bên nhau những ngày cuối tuần, phí bao nhiêu thời
gian chồng chồng son trẻ. Trần Hân vẫn thác cớ bận học, ý chừng ngại
việc Trình Ức Viễn sẽ đến bất ngờ.
Cậu đắn đo: “Nhưng có lúc, làm thí nghiệm muộn, ở ký túc xá tiện hơn.”
“Thì anh đến đón em.” – Trình Hâm phân tích: “Có thể đến tháng tám này em sẽ sang Mỹ, anh thì không biết đến bao giờ mới trở lại bên ấy. Mà cứ xem
như hai ta đều sang Mỹ thì chắc gì đã ở cùng một thành phố, một tuần gặp mặt một lần là đã nhiều rồi. Em xem, thời gian hai ta gần gũi còn được
bao nhiêu?”
Nghe thế, trong lòng Trần Hân bất chợt trào dâng một
nỗi bất an. Cậu vẫn luôn trốn tránh vấn đề này bấy lâu nay. Không ít đôi bạn đã chia tay sau khi tốt nghiệp, như chim trời bay mỗi đứa một
phương, mà cậu còn học lên tiến sĩ, giỏi lắm cũng mất bốn, năm năm.
Trong quãng thời gian đằng đẵng ấy, rồi sẽ có những biến động gì mà nay
ta không lường trước được?
Trần Hân ôm lấy cổ Trình Hâm thật chặt: “Ừ, tôi sẽ dọn đến đây.”
Trình Hâm cười, mân mê tóc cậu: “Nói thế còn nghe được. Sau này mỗi ngày anh sẽ đón em.”
Hừ, bọn sư tỉ sư muội gì đấy, bây giờ ra rìa nhá!
Buổi tối, Trình Hâm đi cùng Trần Hân ăn cơm với La sư tỉ, nhưng không phải
ăn lẩu mà là ăn cơm phần kiểu Nhật, ăn lẩu để nước bọt đầu đũa nhà ngươi nhúng vào nước lẩu của vợ ta hay sao! Đương nhiên, ăn cơm phần thì
không tiện gắp thức ăn cho người khác, ít nhất là La sư tỉ như thế, còn
Trình Hâm thì ngang nhiên không những gắp mà còn đút Trần Hân ăn hết món này đến món kia trong hộp cơm của mình, ý tứ đã rõ như ban ngày!
Trình Hâm thoải mái tự giới thiệu mình là bạn trai của Trần Hân, tỏ ý cám ơn
chị La đã nâng đỡ cho cậu. Trần Hân ngượng ngùng nói thêm: “Bọn em quen
nhau đã nhiều năm nay.”
Kỳ thật, không phải chị La chưa từng nghe nói đến chuyện của Trần Hân và Trình Hâm, thế nhưng chị vẫn không tin
khi chưa nhìn tận mắt. Trần Hân là một nam sinh ưu tú trong mắt các nữ
sinh, thế nhưng lần này vừa tiến đến một bước đã bị chặn, chị La lúng
túng, cũng từ bỏ ý định với Trần Hân.
Được toại nguyện, Trình Hâm liền hăng hái giúp Trần Hân chuyển nhà, mở ra một cuộc sống chồng chồng đầy hạnh phúc. Mỗi đêm ôm nhau ngủ, mỗi sớm mở mắt nhìn thấy nhau, còn
gì ngọt ngào bằng?