Chương 129: Phiên ngoại 5. Bạn cũ
Trình Hâm vừa lái xe vào khu nhà, vừa quay sang nhìn cậu: “Không sao, không đỏ lắm. Đừng lo, mai mới rước dâu.”
Được bà nội tán thành chuyện của hai người, Trần Hân vừa cảm động, vừa sung sướng. Sáng ra hai bà cháu đã ôm nhau khóc đỏ cả mắt. Nếu không phải tham gia đám cưới của Kế Tiếp, Trần Hân đã quấn quýt cả ngày với bà. Giờ đây, vừa được bà nội thông cảm, vừa sắp gặp lại các bạn, tâm tình Trần Hân rất hân hoan.
Đám cưới là ngày mai, nhưng Trình Hâm và Trần Hân làm phù rể nên trước một ngày đến nhà Tào giúp sắp xếp và bàn bạc việc rước dâu. Cả nhà rất náo nhiệt, rất nhiều thân thích, bằng hữu đều có mặt, đang cùng nhau trang trí gian phòng tân hôn. Thật ra phòng tân hôn sớm đã đẹp đẽ tinh tươm cả, bây giờ người thì kết thêm hoa, người thì dán thêm chữ song hỉ để tô điểm thêm phần rực rỡ, nên không có việc gì gấp rút. Chủ yếu là mọi người gặp nhau ôn chuyện cũ, đồng thời thảo luận kế hoạch ngày mai.
Trần Hân lần này tham gia hôn lễ, Kế Tiếp là người mừng rỡ nhất. Từ lúc sang Mỹ, Trần Hân chưa gặp lại anh em sinh đôi. Trước kia, thỉnh thoảng cậu nhìn không ra ai là anh, ai là em, còn bây giờ đã có thể phân biệt được hai người, bởi vì Tào Kế béo hơn thấy rõ, cái tính tham ăn nhác làm từ lúc tốt nghiệp lại có dịp phát ra, nên y cao 1m74 mà cân nặng đã ngót nghét 85 kilôgam, còn nặng hơn cả Trình Hâm nữa. Trái lại, Kế Tiếp gầy hơn trước, nom lại phong độ và còn thành thục ổn trọng hơn. Sau khi lấy bằng thạc sĩ, cậu ta vào làm kỹ sư trong Sở Điện lực quốc gia. Thật ra, công việc ấy cũng thường ngồi một chỗ, thế nhưng Kế Tiếp biết ăn uống có chừng có mực, lại năng luyện tập thể dục hàng ngày.
Trình Hâm không khách khí mà cười nhạo: “Này Gấu hai, sao mày không học em mày mà giảm béo đi! Nhìn kìa nhìn kìa, còn chưa đến ba mươi đã nhìn giống hệt mấy ông chú!” Thật vậy, Tào Kế đứng cùng đám bạn trông già hơn thấy rõ.
Tào Kế không để bụng: “Chả sao, tao thế mà vợ con yên ổn cả.” Tào Kế là đứa kết hôn sớm nhất trong nhóm bạn. Sau khi tốt nghiệp trường nghề, bố mẹ Tào dốc hết vốn liếng đẩy y vào cơ quan dầu khí. Tào Kế theo đuổi Lưu Niệm vài năm chỉ là công cốc, rất khôn ngoan bỏ cuộc, sau đó quen với một đồng nghiệp nữ cùng đơn vị, con y giờ đã hai tuổi rồi, Trần Hân vừa cho đứa bé một hồng bao dày cộm. Cưới vợ, sinh con, xem như là làm tròn nhiệm vụ của thằng đàn ông rồi đấy.
Lúc này, vợ Tào Kế quay lại nhiếc móc: “Ai bảo chả sao, hử? Ông mà béo thêm xem tôi có ra ngoài tìm phi công trẻ không!”
Tào Kế bực dọc vặc lại: “Có giỏi thì cứ thử đi, thằng này chống mắt lên mà xem đấy!”
Thấy hai bên có vẻ căng thẳng, Trần Hân vội nói: “Kìa, đùa tí thôi, mọi người đừng giận. Chị nhà yên tâm đi, bọn tôi sẽ đôn đốc Tào Kế giảm cân mà!”
Vợ Tào Kế nhìn Trình Hâm và Trần Hân, hai chàng soái ca như rồng như phụng, nhìn sang em sinh đôi của Tào Kế, thấy cũng phong độ ưa nhìn, liếc lại chồng mình, không khỏi lườm nguýt: “Nói thế chứ cái tên béo này lười chảy thây ra đấy, tôi còn lạ gì, hắn mà chịu giảm béo chắc Mặt trời mọc đằng Tây mất thôi!”
Trình Hâm vỗ ngực bảo: “Em dâu, yên tâm đi! Bọn này ắt có cách!”
Buổi tối, cánh đàn ông tụ tập tiễn Kế Tiếp thoát khỏi kiếp độc thân. Tào Kế Tiếp cảm khái: “Bây giờ người Nam kẻ Bắc, đến bao giờ được quây quần với nhau như thế này? Chỉ còn thiếu mỗi Tuấn Thưởng thôi. Nó bảo sẽ cố gắng về, chả biết có về kịp hay không nữa!”
Tào Kế bĩu môi: “Người ta bây giờ là ngôi sao màn bạc rồi, chả thèm chơi với lũ nhà quê bọn mình nữa đâu!”
Trần Hân đỡ lời hộ Từ Tuấn Thưởng: “Kìa Tào Kế, Tuấn Thưởng bận việc thật mà.”
Trình Hâm cũng gạt Tào Kế đi: “Đúng đấy, đừng nói nhảm! Gấu hai này, sao giọng điệu mày cứ cay cú là! Vui vẻ với nhau một tí không được hay sao?”
Mặt Tào Kế cúi gằm. Trong nhóm bạn ngày xưa, bây giờ y “thê thảm” nhất. Tiếng rằng làm việc ở Công ty dầu khí, thế nhưng lương thấp hơn em trai những mấy lần. Dù sao cũng kém cỏi nhất rồi, Tào Kế cãi ngang: “Ừ, tao cay cú thế đấy!”
Đối với y, Trình Hâm vừa tiếc, vừa giận: “Này Tào Kế, không phải tao nói xấu gì mày chứ, mọi chuyện như ngày hôm nay đều là mày tự chuốc lấy cả thôi. Nhớ hồi ấy, ở trường tao đội sổ, còn thành tích của mày tốt hơn tao bao nhiêu. Thế nhưng lúc tao học thì mày lại chơi, lúc em mày học thì mày ngủ, sau đó đến Tuấn Thưởng cũng lao đầu vào ôn tập, còn mày vẫn nhởn nhơ nhàn hạ, Trần Hân thì khỏi phải nói rồi. Ai cũng hết mình phấn đấu, tiến bộ từng ngày một, còn mày, mày đã làm gì? Bây giờ mày nên ân hận hay là oán trách? Bọn tao có ai ngồi không mà hưởng hử? Cay cú cái con khỉ, mày có tin tao tẩn mày ngay không? Đừng tưởng mày bây giờ đã lên chức bố thì không thể ăn đòn, nhá!”
Tào Kế cầm chai bia lên, nốc ừng ực cạn sạch, rồi vứt xuống mặt bàn chát chúa: “Tao biết chứ! Tao cút ngay đây! Phải, tao ngu! Tao không biết cố gắng! Tao ghen ghét bọn mày! Tao không xứng làm bạn, ra đường gặp tao thì đừng thèm nhìn mặt nữa!”
Trình Hâm vung tay đánh bốp lên gáy y: “Câm mồm! Có tin tao vả cho một cái đo đất ngay không! Hừ, không xem mày là bạn thì lúc ấy sao lại níu lấy mày cùng chơi cùng học, bây giờ lại ngồi uống rượu với mày à? Này, Gấu hai.. nói đi cũng phải nói lại, mày cũng có cái hơn bọn tao, ít nhất.. mày có vợ con đề huề, đời thằng đàn ông như thế cũng xem như đạt thành một nửa. Ừ, có vợ, có con, có công ăn việc làm ổn định, nhưng như thế không có nghĩa là mày lăn ra nằm vật vạ chờ chết. Cuộc đời không chỉ có thế đâu, phải sống cho ra sống chứ. Tìm việc gì bổ ích mà làm! Bắt đầu từ ngày mai, à không, từ ngay ngày hôm nay đi, mỗi ngày chạy năm nghìn mét, giảm cái bụng mỡ này cho tao, rõ chưa?”
Tào Kế Tiếp vỗ vai anh: “Hâm ca nói đúng đấy, bây giờ mà rỗi rãi quá cũng không nên.” Tốt nghiệp xong thì được tìm việc làm tốt, nhà riêng thì bố mẹ mua cho, sinh con ra có ông bà chăm bẵm, ngày thì làm việc cho có lệ, tan tầm về nhà chơi game, Tào Kế tưởng chừng an phận, lại cứ như con thuyền trôi giạt lần hồi.
Tào Kế ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe nhìn Trình Hâm, lại nhìn sang Trần Hân, rồi nhìn Kế Tiếp. Một lúc sau, y hỏi: “Tao phải làm thế nào đây?”
Ba người nhìn nhau, rồi Trần Hân bảo: “Trước mắt, mục tiêu của cậu là giảm béo. Giảm được rồi tính sau.” Ở Mỹ, cậu đã chứng kiến nhiều tấm gương sau khi giảm béo thành công, tinh thần sẽ lạc quan thư thái, yêu đời hơn, cuộc sống sẽ tự khắc thú vị hơn nhiều.
Trình Hâm cũng gật đầu: “Phải đấy.”
Kế Tiếp bảo: “Cố lên anh yêu! Lấy tao làm mục tiêu này, 67 cân! Phải giảm béo!”
Tào Kế lại nốc bia, rồi nện chai lên bàn đánh độp: “Giảm thì giảm!”
Tiệc độc thân đêm ấy, Tào Kế đã tìm được một mục tiêu để cố gắng, cuộc đời Tào Kế Tiếp háo hức sắp sang trang, còn Trình Hâm và Trần Hân chỉ mong bình yên bên nhau mãi.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Trình Hâm và Trần Hân đã nai nịt sẵn sàng để rước dâu. Tân lang Tào Kế Tiếp vận quần áo mới nom phong độ ngời ngời, đứng cạnh hai người bạn điển trai cũng không hề thua kém, xứng đáng là nhân vật chính hôm nay. Dĩ nhiên, vì không muốn giành mất sự nổi bật của chú rể nên Trình Hâm và Trần Hân ăn mặc giản dị hơn, thế nhưng cả hai đều có ngoại hình và khí chất phi phàm, nên đã nhận được những lời ngợi khen của quan viên hai họ.
Cô dâu Liễu Hòa Thiễn xuất hiện thật là lộng lẫy. Nhìn thấy Trần Hân, cô nở nụ cười tươi. Trần Hân cũng vui cho cô bạn thân đã tìm được một bến đỗ đáng tin cậy như Tào Kế Tiếp. Chứng kiến tình cảm mặn nồng của hai bạn rốt cuộc đã đơm hoa, trong lòng Trần Hân ngập tràn hạnh phúc.
Đám cưới được cử hành sau đó. Cuối cùng Từ Tuấn Thưởng cũng đến kịp, nói lời chúc mừng đôi uyên ương. Nhóm bạn cũ tề tựu đông đủ, ai nấy vừa hân hoan lại vừa cảm động. Trong bữa tiệc, chú rể và các phù rể bị chuốc bao nhiêu là rượu, trong đó đa phần là Trình Hâm gánh. Trần Hân không nỡ để hắn uống quá nhiều nên cũng chủ động đỡ bớt đi. Tiệc tùng linh đình đến ba giờ chiều mới xong, cả bọn không về nhà mà thuê vài phòng nghỉ lại. Nói thế nhưng không ai ngủ, mà mấy anh em cùng nằm trên giường lớn trò chuyện tràng giang đại hải với nhau. Không bao lâu sau, Kế Tiếp từ phòng bên cạnh cũng mò sang.
Từ Tuấn Thưởng cười: “Trời ơi sao lại sang đây! Vừa kết hôn đã bỏ cô dâu phòng không chiếc bóng như thế hử?”
Kế Tiếp cười ha hả: “Cô ấy ngủ mất rồi, tao sang nhập bọn với chúng mày! Thật là, đã bao lâu không gặp, biết đến bao giờ mới lại đông đủ như hôm nay?”
Từ Tuấn Thưởng nói: “Thì chờ đến khi con mày sinh ra.”
Kế Tiếp khanh khách cười: “Thật không? Nói thì phải giữ lời đấy nhá!”
Nghe giọng cậu ta, Trình Hâm hỏi: “Chả nhẽ.. đã có rồi sao?”
Kế Tiếp không nói gì mà cười rũ rượi. Cả bọn hiểu ra, chồm lên đè cậu ta xuống, la ầm: “Thằng quỷ! Xem nó nhanh tay nhanh chân chưa kìa! Thế bác sĩ bảo bao giờ thì đẻ?”
Kế Tiếp bảo: “Khoảng cuối năm nay đấy!”
Trần Hân bảo: “Thế thì hay quá. Đúng lúc bọn mình về ăn Tết sẽ tụ tập với nhau.” Dù Trình Hâm và cậu quyết định ở hẳn Bắc Kinh, thế nhưng lúc xuân sang, muôn chim sẽ lại bay về tổ.
Từ Tuấn Thưởng chậc lưỡi: “Gấu cả Gấu hai vẫn là vô địch, vợ con đều đầy đủ cả rồi, sướng thế.”
Tào Kế bảo: “Tuấn Tuấn này, cả bọn mỗi mày còn độc thân, có lẽ nào đang vụng trộm yêu đương không dám công khai cho dư luận?”
Từ Tuấn Thưởng cười: “Làm gì đến nỗi thế, tao có phải sao siếc gì đâu mà.”
Kế Tiếp nói: “Sao lại không? Đã có mấy trăm vạn người hâm mộ rồi, sao sáng là đằng khác ấy!”
Từ Tuấn Thưởng cười ha hả: “Thôi, tao chả ham làm sao sáng, được làm diễn viên là vui rồi!”
Trình Hâm bảo: “Thế nào cũng được, miễn mày thích thôi. Có điều, Tuấn Thưởng này, sự nghiệp tuy quan trọng, nhưng gặp được người vừa ý cũng chớ có thờ ơ. Phải nắm bắt cơ hội, nhớ! Một mình mãi cũng cô đơn đấy.” Chỉ những người đang yêu mới biết rõ vị ngọt của tình yêu.
Trần Hân cũng ngẫm lại, nhiều năm nay Tuấn Thưởng vẫn đi về một bóng, không biết là bởi chưa gặp được người thích hợp, hay vì cẩn thận quá chăng? Năm ấy cũng có nhiều người muốn theo đuổi cậu mà. Như bây giờ, Tuấn Thưởng sẽ không cô đơn chứ?
Cậu bèn bảo: “Đúng đấy, Tuấn Thưởng, nên nghĩ đến việc này.”
Nằm giữa đám bạn thân, Từ Tuấn Thưởng nở nụ cười lười nhác. Vào đời đã bao năm, người ta sẽ nhận ra những người bạn chân thành nhất chính là những người đã bên ta thời còn đi học. Cậu bảo: “Tôi biết chứ, chỉ là chưa gặp người thích hợp thôi.”
Mọi người chuyển sang hỏi Tuấn Thưởng về bộ phim mới mà cậu diễn, nhưng phim đang quay nên phải giữ bí mật, không thể tiết lộ nhiều. Thế là đề tài trở lại chuyện tình yêu – hôn nhân – gia đình. Kế Tiếp hỏi: “Này Hâm ca, hai người không muốn sinh con à?”
Trình Hâm và Trần Hân nhìn nhau, rồi phá ra cười: “Ai sinh đây? Anh hay em đẻ đấy?”
Từ Tuấn Thưởng bảo: “Bây giờ có mang thai hộ mà, hai người có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm, sinh đôi một cặp là vừa đẹp.”
Tào Kế tán đồng nói: “Phải đấy, thật ra nhà có trẻ con cũng rất vui. Gien bọn mày tốt thế, nếu không có con thì thật tiếc.”
Trình Hâm đưa tay véo nhẹ mũi Trần Hân, bảo: “Ừ, cũng đúng, nhưng bọn tao chưa nghĩ đến việc này. Có lẽ sau này hẵng hay, thật ra có một nhóc tì ngoan như Trần Hân mà chơi cũng rất vui.”
Trần Hân không khỏi mỉm cười, thật là có thần giao cách cảm. Cậu cũng cảm thấy nếu có một thằng nhóc như Trình Hâm hẳn sẽ rất đáng yêu. Thế nhưng chuyện con cái cũng không phải gấp làm gì, dù sao như hiện nay, cuộc sống hai người đã viên mãn lắm. Chưa chắc Trình Hâm đã sẵn sàng cho “kẻ thứ ba” chen vào giành giật..