Chương 123: Trọn đời có nhau
Nhìn những con chữ tràn đầy quan tâm và lo lắng, Trần Hân nở nụ cười, cảm thấy ấm áp trong lòng. Cậu nhanh tay gõ một tin nhắn gửi về: “Xong rồi, cô tốt lắm, không làm khó dễ gì cả. Mẹ cậu là nhất đấy! Anh yêu em Ba Cân!”
Một lúc lâu sau, Trình Hâm mới hồi âm: “[thổ huyết] Mẹ chỉ biết bắt nạt anh thôi! Hu hu, danh tiếng cả đời anh tan nát hết rồi!”
Trần Hân bật cười mà đáp: “Tên nghe hay đấy chứ, thật đáng yêu! Sau này hai ta gọi tên này đi, không đụng hàng ai cả!”
Trình Hâm đáp: “Cũng được thôi, nhưng em gọi một lần thì phải cho anh” yêu “một lần, thế nào?”
Cách đối phó với lưu manh chính là phải thô bỉ hơn: “Cậu nghĩ kỹ chưa? Nhỡ thận hư thì thế nào hả, em Ba Cân thân mến?”
Trình Hâm: “Mau về đây nằm sấp xuống!”
Trần Hân cười tít: “Chỉ sợ cậu cũng chẳng làm gì được, lo mà chữa cái chân tàn trước, nhá!”
Vì thế, cái tên Ba Cân này về sau đã trở thành một thứ tình thú của đôi vợ chồng son. Lúc cả hai đang mặn nồng, Trần Hân chỉ cần thốt ra cái tên này thì chẳng khác nào bật công tắc, hormone của Trình Hâm sẽ tăng vọt, biểu hiện thần dũng hơn gấp bội. Dĩ nhiên, Trần Hân cũng không dám lạm dụng. Dù sao, nhỡ hắn hư thận thật thì cậu cũng chả vui vẻ gì. Điều độ một chút vẫn hơn. Một người khỏe, hai người vui mà!
Tôn Như Lan biết chuyện, tỏ thái độ khoan dung và ôn hòa làm cho Trần Hân được an ủi rất nhiều, thế nhưng không vì thế mà cậu ngốc nghếch cho rằng mọi người thân hai bên cũng dễ dàng chấp nhận. Trình Ức Viễn vẫn còn là một ẩn số, ông bà Trần Hân thì lại càng không nên nhắc đến làm gì. Đứa cháu trai chăm bẵm từ nhỏ là niềm hy vọng cả đời, nay lại đi lấy đàn ông, rồi chịu những lời bôi bác của thiên hạ, hai cụ đến phải lấy nước mắt rửa mặt mất thôi. Trần Hân chẳng còn cách nào khác ngoài né tránh. May mà Trình Hâm cũng không tán thành việc công khai với ông bà. Dù sao, hai thân già chỉ còn hai đứa cháu làm nơi nương tựa tinh thần mà sống qua những năm tháng xế chiều, không thể vì ích kỷ mà phá nát chút niềm hy vọng ấy.
Trần Hân cũng vui mừng là tuổi mình còn trẻ, cậu cũng bày tỏ muốn theo đuổi việc bút nghiên nên ông bà chắc sẽ không thúc giục lập gia đình, dù sao thì con đường học vấn hãy còn dài, về sau sẽ tính tiếp. Còn có một chuyện cậu muốn thay đổi gấp, đó là điều kiện sinh hoạt của hai cụ ở quê quá kém, nếu phải chờ đến tốt nghiệp mới đi làm kiếm tiền sửa chữa nhà cửa thì lâu quá. Thế nhưng bây giờ biết làm gì ra tiền? Nhờ đi dạy kèm ư? Quá chậm, mà cũng không đủ học trò. Hay là làm theo thầy Chu viết truyện? Cũng không ổn, vì chương trình học ngày càng nặng, thời gian sẽ dần eo hẹp. Trình Hâm ngỏ ý muốn giúp cậu chơi cổ phiếu, nếu thắng thì cậu hưởng còn thua thì hắn chịu, có điều Trần Hân biết thị trường chứng khoán đang mất giá, rủi ro khá cao nên cứ do dự mãi.
Tôn Như Lan ở Bắc Kinh chưa đến một tuần đã phải đi. Trước lúc lên đường, cô dẫn Trình Hâm và Trần Hân đi dùng bữa tại một nhà hàng cơm Tây sang trọng. Hai bên đã nói chuyện thẳng thắn với nhau nên lần này gặp lại cô, Trần Hân không sợ sệt nữa, nói cũng nhiều hơn. Tôn Như Lan nhận thấy lúc Trần Hân không nói lắp thì ăn nói rất khéo, thầm nghĩ thằng con nhà mình thật có mắt nhìn người.
Hôm nay cô rất vui, chỉ không vừa ý cái chân què của Trình Hâm: “Nếu mày mà không bị thương thì mẹ đã một bên níu một gã cao lớn uy mãnh, bên kia kè một cậu nho nhã điển trai, cho người ta tha hồ ghen tỵ!”
Trình Hâm bật cười: “Thế thì hè năm sau bọn con về Thượng Hải chơi, cho mẹ cặp kè thỏa thích!”
Tôn Như Lan quay sang Trần Hân: “Này, nhớ đi cùng Trình Hâm về nhé, cháu chưa đến Thượng Hải bao giờ phải không?”
Trần Hân chỉ cười, nếu bảo chưa đến thì là nói dối, nếu bảo đến rồi mà không gặp mặt chào mẹ Trình Hâm thì thành ra thất lễ. Trình Hâm ôm vai cậu, đỡ lời: “Mẹ à, con sẽ lôi em ấy đi cho bằng được!”
Tôn Như Lan cười gật đầu: “Nhớ nhá!”
Lúc ăn cơm, Tôn Như Lan kiên nhẫn hướng dẫn Trần Hân cách thức dùng bữa kiểu Tây phương. Trần Hân thông minh, chẳng bao lâu đã học được ra dáng lắm. Bỗng có một người đàn ông trung niên ăn mặc khá “bụi” đến chào: “Kìa giám đốc Tôn, cô cũng dùng cơm ở đây sao?” Rồi ông ta liếc nhìn Trình Hâm và Trần Hân một cái.
Tôn Như Lan quay lại: “A, chào đạo diễn Vương. Anh cũng đến ăn cơm à?”
Đạo diễn Vương lịch sự cười: “Thật đường đột, quấy rầy mọi người dùng bữa. Ăn xong chúng ta cùng uống chén trà được không?”
Tôn Như Lan nhìn hai đứa: “Để hôm khác nhé, hôm nay tôi đi cùng con mà.”
Đạo diễn Vương thốt ra: “Ô, thì ra là con trai cô à?”
Tôn Như Lan cười: “Vâng, hai đứa con tôi đấy, đang học ở Bắc Kinh, tôi đến thăm chúng nó. Xin lỗi đạo diễn Vương nhé.”
Nhưng đạo diễn Vương cứ nài: “Cùng ngồi uống chén trà đi, tôi có chút việc muốn bàn với hai cậu đây.”
Thấy ông ta khăng khăng như thế, Tôn Như Lan nhìn xem ý của Trình Hâm và Trần Hân rồi mới gật đầu: “Thế thì chốc nữa ta gặp nhé.”
Lúc đạo diễn Vương đi rồi, Trình Hâm mới hỏi: “Mẹ này, ông kia là ai thế?”
Tôn Như Lan bảo: “À, là một đạo diễn chuyên quay quảng cáo, có lần hợp tác với công ty của mẹ.”
Trình Hâm cười thành tiếng: “Đừng bảo là muốn mời bọn con quay quảng cáo nhá! Thôi đi!” Hắn không muốn trở thành người nổi tiếng bất đắc dĩ, hai đứa chỉ muốn xin hai chữ bình yên.
Tôn Như Lan nhìn hai con, nói: “Xem ra là thế. Nhưng hình như các con không mấy quan tâm đến việc này.”
Trần Hân lúc này mới hiểu, thì ra có người tìm bọn họ quay quảng cáo sao? Việc này thì cậu biết làm thế nào, muốn tìm thì hẳn phải tìm Trình Hâm rồi.
Tôn Như Lan bảo: “Dù sao tí nữa nghe xem ông ta nói sao, xã giao một chút, mở mang kiến thức cũng có ích. Ăn cơm thôi, vừa nãy mình nói đến đâu rồi nhỉ?”
Cơm nước xong, đạo diễn Vương như hẹn đến, mọi người xuống tiệm cà phê dưới tầng. Thăm hỏi vài câu rồi ông đạo diễn vào thẳng vấn đề, kể rằng mình đang quay một quảng cáo thức uống, muốn thực hiện một xêri gồm khoảng ba đoạn phim, đang rất cần tìm những gương mặt trẻ trung, mới mẻ. Vừa vào phòng ăn, ông ta đã chú ý đến Trình Hâm và Trần Hân, bảo rằng ngoài hai người không còn ai thích hợp hơn được nữa.
Tôn Như Lan nói: “Nhưng hai đứa nhà tôi còn đang đi học, bài vở rất nhiều, có lẽ không mấy hứng thú với việc quay quảng cáo đâu.”
Đạo diễn Vương hơi thất vọng: “Cậu Trình thật không hứng thú sao? Thời gian quay cũng không dài lắm, kỳ thứ nhất chỉ cần vài ngày là xong, thù lao cũng không thấp mà.”
Trình Hâm nghe nói thù lao không thấp, quay sang nhìn Trần Hân một cái rồi hỏi: “Cháu có thể biết thù lao bao nhiêu được không ạ?”
Đạo diễn Vương nhìn Tôn Như Lan rồi mới nói: “Nếu hai cậu mà đồng ý thì mỗi người được khoảng hai vạn. Cát-sê như thế đối với người mới đã là không thấp, Tôn tổng biết giá thị trường rồi đấy. Nhiều diễn viên mới còn không dám mơ đến cái giá này.”
Trình Hâm cười: “Chú không phải vừa bảo quay ba kỳ hay sao? Kỳ đầu còn là người mới, hai kỳ sau đâu còn mới nữa. Thế này chú xem có được không, hai mươi vạn, sau thuế, cho cả hai đứa. Chú gật đầu một cái là cháu theo ngay.”
Đạo diễn Vương hơi khó xử: “Thế thì hơi cao, để tôi xem thế nào đã.”
Tôn Như Lan bèn bảo: “Nhãn hiệu lớn như thế chẳng lẽ chút dự toán cũng không có sao? Thời nay tìm ngôi sao hạng nào thì cát-sê cũng phải lên đến hàng trăm vạn. Hai đứa nhà tôi cũng chẳng phải thiếu tiền, bọn nó học Thanh Hoa Bắc Đại, bài vở cũng căng thẳng, không cần phải cố đi quay cho bằng được.”
Đạo diễn Vương có chút bất ngờ: “Hai cậu học Thanh Hoa Bắc Đại sao?” Thảo nào khí chất xem ra không tầm thường.
Trình Hâm gật đầu: “Vâng ạ. Cháu học Thanh Hoa, còn em cháu thì Bắc Đại. Sắp cuối học kỳ rồi, dù sao cũng không có thời gian đi quay, thôi vậy.”
Đạo diễn Vương khẽ cắn môi rồi bảo: “Nghỉ đông có lẽ cũng quay được. Để tôi về thương lượng với bên kia, bọn họ mà đồng ý thì sẽ tiến hành ngay, hai cậu cho tôi số điện thoại nhé.”
Lúc đi ra, Tôn Như Lan bảo: “Còn tưởng con không quan tâm đến mấy việc này chứ.” Trước đây cô thấy ngoại hình Trình Hâm tốt, đã sẵn sàng trải thảm đỏ cho hắn tiến vào giới biểu diễn mà Trình Hâm cứ một mực chối từ, không ngờ bây giờ lại định đi quay quảng cáo.
Trình Hâm cười nói: “Thì con không quan tâm, nhưng mà lần này thấy kiếm tiền thật dễ. Trần Hân, lúc nãy anh chưa bàn với em đã nhận lời người ta, em không phản đối chứ?”
Trần Hân khó xử: “Có lẽ tôi không làm được rồi.”
Trình Hâm một tay chống nạng, một tay ôm vai cậu: “Sợ gì chứ? Không có gì là không làm được cả. Cứ tin anh, anh bảo được mà. Nếu đi quay thật thì bọn mình cũng không thiệt, vả lại hợp đồng quảng cáo chỉ cho phép phát trong một thời hạn nhất định thôi, cũng không đến nỗi phải ra mặt quá lâu.”
Tôn Như Lan nói: “Điều này thì đúng, quảng cáo hiện nay hằng hà sa số, thế nhưng ngoại trừ một số ngôi sao, các diễn viên lạ mặt mấy ai được công chúng nhớ kỹ đâu?”
Trình Hâm cười nhìn Trần Hân: “Quan trọng là nếu nhận lời quay quảng cáo này, bọn mình có thể sửa lại nhà cho ông bà nội, tiền cát-sê vừa lúc đem hiếu kính ông bà, em thấy thế nào?” Kỳ thực Trình Hâm có khá nhiều tiền, hắn có thể chi ngay vài triệu, thế nhưng đó đều là tiền của gia đình cho hắn, có nói gãy cả lưỡi thì Trần Hân chắc chắn cũng không nhận. Chờ khi nào hắn tự làm ra tiền đã, lúc ấy thuyết phục cậu dễ hơn.
Trần Hân im lặng. Hôm trước chỉ thuận miệng nhắc đến dự định về sau sẽ sửa lại nhà cho ông bà, không ngờ Trình Hâm vẫn còn nhớ.
Trình Hâm quay sang nói với mẹ hắn: “Mẹ này, lần này con lĩnh được tiền đem biếu ông bà trước, mẹ sẽ không tị nạnh chứ? Đợi sau này con kiếm thật nhiều tiền sẽ hiếu kính mẹ, mẹ nhé.”
Tôn Như Lan bật cười thành tiếng: “Đúng là cái lưỡi không xương. Bao nhiêu trí khôn của mày đổ tất vào chuyện yêu đương đấy phỏng? Được rồi, mẹ cũng không cần tiền của mày, đem biếu ông bà Trần Hân là tốt.”
Trình Hâm dõng dạc: “Con cám ơn mẹ ạ!”
Trình Hâm toàn tâm toàn ý, Tôn Như Lan rộng lượng cảm thông, làm Trần Hân không biết nói gì cho phải.
Trước khi đi, Tôn Như Lan cho hai người một chiếc ôtô. Có điều hiện tại Trần Hân không biết lái, còn Trình Hâm thì hỏng chân, có xe cũng không dùng được. Trình Hâm liền thúc giục Trần Hân đi học lái, thế nhưng có muốn học cũng phải đợi đến học kỳ sau.
Biết con sẽ nhận quay quảng cáo, Tôn Như Lan còn liên lạc trước với một nhóm bạn làm luật sư để giúp việc ký hợp đồng. Vài ngày sau, đạo diễn Vương gọi đến, đồng ý với số tiền cát-sê mà Trình Hâm đề nghị, đồng thời thông báo kỳ thứ nhất sẽ quay khoảng mười ngày ở Bắc Kinh trong lúc nghỉ đông. Lúc đấy chân Trình Hâm đã cắt thạch cao, có thể diễn được rồi.
Nhận lời quay quảng cáo xong, Trình Hâm đem chuyện này nói với Từ Tuấn Thưởng, nhờ cậu ta hướng dẫn diễn xuất, dù gì thì hai người bọn họ không có tí kinh nghiệm gì. Biết chuyện, Từ Tuấn Thưởng hâm mộ không thôi, vì người chuyên nghiệp như cậu còn chưa được quay chụp gì.
Trình Hâm nói: “Bọn tao bập vào làm chơi, sao mà so sánh với dân chuyên như mày được. Hôm quay mày đến nhé, không chừng đạo diễn vừa mắt, sẽ chọn mời thì sao.”
Từ Tuấn Thưởng cười, bảo làm gì dễ dàng như thế, có điều đến chơi xem một tí cũng hay.
Kỳ thi cuối học kỳ qua đi, Trình Hâm như quả bóng xì hơi, ngủ một lúc mười sáu tiếng, bởi vì kỳ này hắn có nhiều môn học, mà môn nào cũng đòi hỏi phải ghi nhớ nhiều nên rất mệt. Còn Trần Hân thường ngày “học bài nào, xào bài nấy”, nên đến lúc thi dù gặp đề khó vẫn không thấy đuối sức.
Thi xong, hai người không về quê ngay mà đi quay quảng cáo. Việc quay phim không hào nhoáng như người ngoài thường tưởng tượng mà rất cực nhọc, chẳng trách có câu: “Người điên diễn kịch, người ngu đứng nhìn”. Lúc này Trình Hâm và Trần Hân chính mình trải nghiệm qua cảnh nhọc nhằn ấy. Ngày đông tháng giá mà chỉ ăn mặc phong phanh, trong phòng quay không có điều hòa mà chỉ có vài bếp lò lấy lệ, thực sự là rét buốt thấu xương. Trình Hâm rất lo Trần Hân bị ốm, nhưng bút sa gà chết, đã ký hợp đồng rồi đành phải cắn răng mà làm.
Một đoạn quảng cáo rất ngắn ngủi, thế nhưng để có vài mươi giây hình ảnh cho thật chỉn chu, cả đoàn đã phải cật lực làm việc đến chục ngày. Chờ đóng máy thì cũng gần hết năm. Trình Hâm và Trần Hân đều bị cảm, phải vừa uống thuốc vừa diễn, đồng tiền khó kiếm là như thế. Cả Từ Tuấn Thưởng đi theo cũng còn mệt mỏi. Quay xong quảng cáo, cả bọn khăn gói về quê. May mà đã sớm mua được vé, nếu không thì chỉ còn nước ở lại Bắc Kinh ăn Tết.
Cũng may hai người tuổi trẻ, cảm mạo một trận cũng chóng qua đi. Thu hoạch lần này là 5 vạn, Trình Hâm gửi vào một tài khoản riêng làm “quỹ xây nhà”. Để thuyết phục Trần Hân chịu nhận tiền này, hắn cũng tốn không ít nước bọt. Chờ đủ tiền là có thể xây luôn nhà mới. Đương nhiên, nói là sẽ được hai mươi vạn nhưng đến lúc cầm trong tay mới chắc.
Trong nhà Trần Hân vẫn thế, ông bà nội đã già hơn. Trần Hi cao vổng lên, lúc không nói gì thì rất có khí chất thiếu niên đẹp trai lạnh lùng, nhưng vừa mở miệng thì hình tượng hoàn toàn sụp đổ, ríu rít khoe mẽ chuyện nó đứng nhất toàn trường thế nào, chuyện nó lên đến cấp bậc “vàng” trong game “Vương giả vi vương” thế nào, bảo rằng vừa học vừa chơi đôi đường đều vẹn cả.
Nhìn gian nhà rách nát, lại nghĩ đến sang năm có thể xây lại rồi, trong lòng Trần Hân thường vui mừng khấp khởi. Có điều cậu chưa dám tiết lộ tin vui này với người nhà, sợ rằng “nói trước, bước không qua”.
Sang năm mới không bao lâu, đoạn quảng cáo mà Trình Hâm và Trần Hân diễn được ra mắt. Trần Hân còn chưa phát hiện thì một hôm, Lương Chấn Nam xem video trên mạng đang lờ đờ lướt qua quảng cáo bỗng mở to mắt la toáng: “Mịa nó, đây không phải là Trần Hân sao? Còn có Trình Hâm nữa! Bọn mày mau đến đây mà xem, có phải hai đứa nó hay không?”
Lôi Diệm lao đến gần, nhìn thoáng qua cũng reo lên: “Ôi, thật này! Chờ Lão Tứ về rồi hỏi xem.”
Lúc ấy Trần Hân đang dạy kèm, về đến nhà mới xem được đoạn quảng cáo kia. Lần đầu cậu nhìn thấy thành phẩm đã trải qua hậu kỳ cắt dựng, kỹ xảo, thêm âm nhạc và lồng tiếng. Đoạn quảng cáo cũng không đến nỗi, có hai anh đẹp trai, nhạc điệu vui nhộn tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Hứa Thị nói: “Hẩu hẩu, Lão Tứ cậu thành ngôi sao rồi nhé!”
Trần Hân xua tay: “Không, chẳng qua, chỉ là..” Theo như Trình Hâm nói thì chẳng qua chỉ là kiếm thêm ít đồng tiêu vặt, nhưng mà đối với cậu thì không phải tiền tiêu vặt đâu! “.. Chỉ là tình cờ thôi.”
Lôi Diệm chà xát hai bàn tay: “Hai người ăn ảnh như thế đi đóng phim thần thượng cũng ổn quá rồi!”
Trần Hân ngượng ngùng cười: “Quay chơi ấy mà”. Bọn họ quả thực không mấy hứng thú với phim ảnh, hơn nữa sau khi trải qua đợt quay phim tê tái kỳ nghỉ đông, về sau cũng chẳng ham đi diễn nữa.
Mồi lửa này trong chớp mắt đã bùng cháy trên diễn đàn sinh viên của hai trường, thậm chí còn có bài viết tung tin Trình Hâm và Trần Hân là một đôi, thế nhưng đối với hai đứa bây giờ thì thái độ của người ngoài không quan trọng mấy.
Đạo diễn Vương quay thêm hai đoạn quảng cáo nữa nhân lúc nghỉ hè, rốt cuộc tiền thù lao đã đến tay. Trung tuần tháng tám, Bắc Đại sẽ tổ chức huấn luyện quân sự. Trần Hân cùng Trình Hâm tranh thủ lúc chưa huấn luyện, quay về quê, đem hai mươi vạn đưa cho bà nội, bảo bà tìm người xây sửa lại nhà.
Thấy cháu trai đùng một cái mang về nhà một số tiền lớn, bà cụ kinh hãi, không biết có gì khuất tất hay không.
Trình Hâm bảo: “Bà cầm đi ạ. Tiền này là mồ hôi công sức của Trần Hân đấy, cháu làm chứng. Bọn cháu quay quảng cáo thức uống XX được trả tiền thù lao. Không tin thì bà xem đây.” Hắn đưa di động đang phát đoạn phim cho bà cụ xem.
Bà cụ mắt kém, nhìn không rõ, thế nhưng Trần Hi bên cạnh hét ầm: “Ôi, thật này! Cháu đã bảo mà bà không tin, anh với anh Trình đây chứ ai!” Thì ra vài ngày trước, Trần Hi xem trên ti vi thấy đoạn quảng cáo mùa hè, gọi bà nội đến xem, thế nhưng bà cụ lại bảo nó nhìn nhầm, cháu mình làm thế nào lên truyền hình được, chỉ là người giống người thôi.
Nhìn đoạn phim, bà nội hỏi: “Là hai đứa thật đấy à?”
Trần Hân gật đầu: “Vâng ạ, cháu đã nói dối bà bao giờ đâu?”
Bà cụ nở nụ cười mừng rỡ: “Thế thì hay quá!”
Trần Hi cầm di động xem đi xem lại quảng cái kia mãi: “Anh ơi, anh thành ngôi sao rồi à?”
Trần Hân bảo: “Ngôi sao gì chứ, chỉ quay mỗi cái quảng cáo này.”
Trình Hâm nói: “Làm ngôi sao thì bõ bèn gì, anh của em muốn làm nhà khoa học, oai hơn ngôi sao nhiều!”
Sau đó mọi người bàn việc xây nhà. Mùa thu năm nay sẽ khởi công, không phá nhà cũ mà xây nhà mới trên một mảnh đất khác. Mảnh đất ấy vốn bố Trần Hân định xây nhà mới, thế nhưng sau đó ông lâm bệnh nặng nên phải bỏ ý định này. Trong nhà ít người, tiền cũng không nhiều, chỉ xây hai tầng, mùa hạ ở tầng dưới, đông đến lên tầng trên, thế là đông ấm hạ mát, ông bà cụ cũng thoải mái hơn. Đương nhiên, quan trọng nhất là phải có nhà vệ sinh giật nước. Mọi người trong gia đình, bao gồm cả Trình Hâm, đều đóng góp ý kiến rất sôi nổi, từ việc định kế hoạch đến mời thợ mời thầu.
Ăn cơm tối xong, hai anh em và Trình Hâm lên mái nhà hóng gió, nhìn bầu trời đầy sao. Trần Hi nói: “Em cảm thấy sinh hoạt trong nhà ngày càng cải thiện, như bây giờ mới thích làm sao! Đặc biệt là sau khi anh Trình đến, nhà chúng ta mới được như thế. Anh Trình đúng là phúc tinh của nhà ta, anh bảo có phải không?”
Trình Hâm được khen, rất cao hứng, xoa đầu Trần Hi: “Thế sau này phải đối xử tốt với anh Trình của em đấy nhớ!”
Trần Hi nói: “Tiếc là em không có chị, chứ nếu có thì anh Trình có thể làm anh rể em, chúng mình là người một nhà rồi!”
Trình Hâm rất muốn nói: “Anh là anh rể em thật mà!”
Trần Hân bảo: “Không phải anh rể, thì cũng có thể làm người một nhà đấy thôi. Em xem anh ấy như anh là được.”
Trình Hâm cười ha ha: “Đúng, đúng! Anh là anh cả, anh của em là anh thứ. Có chuyện gì thì tìm anh cũng giống như tìm anh thứ của em, tuyệt đối đừng khách khí!”
Nghe nói có thêm một người anh, Trần Hi hứng chí reo mừng: “Thật ạ! Thế thì tốt quá! Anh cả!”
Bà nội dưới nhà gọi lên: “Hi Hi, xuống bê dưa hấu này!”
“Vâng ạ!” – Trần Hi vừa nghe, chân thoăn thoắt như con sóc.
Nhìn theo bóng em, Trần Hân không khỏi cảm khái: “Bây giờ nó đã biết chăm chỉ hơn, không kiếm cớ chây lười như trước nữa.”
Trình Hâm cười: “Dĩ nhiên, thằng nhóc này đã học chính trị: Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Sau này quyền uy của em ở cái nhà này đã vững như bàn thạch!”
Nghe đến kinh tế, Trần Hân không nhịn được, tựa đầu vào vai Trình Hâm: “Cám ơn cậu đã giúp nhà tôi xây nhà mới.” Nếu không có Trình Hâm, làm sao cậu có thể sớm ngày báo hiếu ông bà.
Trình Hâm nghiêng đầu hôn lên mặt cậu: “Anh cũng là người trong nhà mà, nhà mới là hai ta cùng xây.”
Nghe thế, Trần Hân sụt sịt một tiếng. Việc may mắn nhất đời này của cậu là gặp được Trình Hâm. Cậu cầm bàn tay hắn, đưa lên môi hôn nhẹ. Cả đời này Hâm – Hân cùng nguyện ước bên nhau mãi chẳng rời.