Chương 122: Thông cảm
Ăn cơm xong, Tôn Như Lan muốn rửa bát. Trần Hân đâu thể để mẹ Trình Hâm rửa, vội từ chối qua loa rồi chạy vụt vào bếp. Nhìn dáng vẻ nơm nớp lo âu của cậu, Trình Hâm thấy xót xa nhưng không làm gì được, chỉ có thể ngồi gọt hoa quả để chốc nữa cùng ăn.
Trần Hân rửa bát xong, ngẫm nghĩ thế nào rồi ra phòng khách, nói: “Có cô, đến, săn sóc Trình Hâm, cháu, cháu xin phép, về trường ạ.”
Trình Hâm thừa biết mẹ yêu dấu làm sao chăm sóc được mình, những chuyện cơm nước tắm giặt đâu có ai bằng em yêu, thế nhưng thấy Trần Hân hoảng quá, hắn không giữ chân cậu, chỉ dùng dĩa xiên một miếng táo đưa sang: “Ăn hoa quả rồi hãy về.”
Nhìn quả táo Trình Hâm khổ công gọt (thường ngày hắn chả động tay), Trần Hân biết là quý hóa lắm, ngồi xuống ăn hai miếng rồi lại đứng lên: “Thưa cô, cháu, xin phép về ạ.”
“Ừ, đi đường cẩn thận nhé, cháu.” Tôn Như Lan cũng đứng lên tiễn Trần Hân ra cửa.
Trình Hâm cũng nói với theo: “Đi đường cẩn thận, đến trường rồi thì điện cho tôi nhá.”
Trần Hân gật gật đầu, đóng cửa lại.
Tôn Như Lan bước về ghế ngồi: “Chuyện là thế nào, kể mẹ nghe xem.”
Trình Hâm vờ ngây ngốc: “Chuyện gì ạ? Chuyện cái chân bị thương à?”
Tôn Như Lan quay mặt ra cửa, ngừng một chút rồi hỏi: “Chuyện Trần Hân đấy, hai đứa là thế nào với nhau?”
Trình Hâm bảo: “Thế nào ạ? Thì là bạn thân thế thôi.” Hắn còn chưa bàn bạc với Trần Hân, không dám tiết lộ cho mẹ biết, dù trong lòng tin tưởng mẹ mình.
Tôn Như Lan hấp háy mắt: “Này Hâm Hâm, mẹ ở bên con không được bao lâu, thế nhưng con là con của mẹ, mẹ biết con sẽ không bao giờ thân mật với bạn bè đến thế.”
Trình Hâm nở nụ cười vô tội: “Sao lại không ạ, chúng con là bạn tốt của nhau mà. Bạn thân thì giúp đỡ săn sóc lẫn nhau là thường đấy chứ.”
Mắt Tôn Như Lan sáng như đèn pha: “Đừng hòng qua mặt mẹ. Này nhé, hai đứa dùng chung cốc súc miệng, kem đánh răng, quần áo giặt lẫn lộn với nhau, xếp vào tủ cũng cùng một ngăn, thậm chí còn ngủ cùng giường nữa! Cái nết của mày mẹ còn lạ gì, có chung đụng với ai bao giờ đâu!”
Trình Hâm á khẩu. Mẹ mình biến thành Sơlốc Hôm từ khi nào?
Thấy thằng con im thin thít, Tôn Như Lan nói tiếp: “Bàn chải đánh răng, khăn mặt, dép đi trong nhà, cả áo ngủ nữa đều là cùng loại, chỉ khác kích cỡ với màu sắc thôi, lại còn một xanh một hồng nữa chứ! Điều này chứng tỏ nó đã ở đây không chỉ ngày một ngày hai. Mày không cần nói thì mẹ cũng biết tỏng rồi, nhưng mẹ vẫn muốn mày thừa nhận, không thì mẹ đi hỏi thằng bé kia đấy!”
Trình Hâm ngẩng phắt đầu, mắt trợn tròn nhìn mẹ, gào lên: “Mẹ muốn làm gì? Mẹ mà tìm cậu ấy con chết cho mà xem!”
Nhìn thằng con nhớn nhác, Tôn Như Lan cười khẩy một tiếng: “Hai năm rõ mười đúng không! Dám làm mà còn không dám nhận.” Thật ra cô làm sao biết chỗ mà tìm được Trần Hân, chỉ khích thằng con một tí, quả nhiên công hiệu.
Trình Hâm vẫn luôn bình tĩnh, nhưng Trần Hân quả thật là tử huyệt của hắn. Hắn vò đầu bứt tai: “Mẹ, con xin mẹ đấy, lúc nãy đã nói khi nào người ta sẵn sàng thì mới gặp nhau cơ mà.”
Tôn Như Lan cười méo xệch: “Gặp thì cũng gặp rồi còn gì nữa?”
“Không phải thế, hôm nay chưa dùng thân phận bạn trai để ra mắt..” – Trình Hâm cũng không giấu làm gì nữa – “Mẹ à, lời con nói đều là thật. Con là nghiêm túc theo đuổi người ta, từ năm lớp 11 hai đứa đã.. bên nhau, vất vả lắm mới thuyết phục được cậu ấy đấy. Mẹ mà dọa cậu ấy chạy thì con cũng biến mất luôn cho mà xem!” – Trần Hân muốn chạy đến đâu, hắn cũng sẽ đuổi theo đến đấy.
Từ bé đến lớn, Tôn Như Lan đều nghĩ thằng con trai mình là đứa nghịch ngợm, ham chơi, bất cần. Nhưng mùa hè năm lớp 11, đón nó đến Thượng Hải học bóng rổ, cô mới nhận ra sự thay đổi lớn của con: Dù tập luyện mệt nhọc đến đâu nó cũng vui vẻ, chẳng hé răng than vãn nửa lời. Lúc đấy, cô cảm khái rằng con mình nay đã lớn, có lẽ nó muốn làm vận động viên chuyên nghiệp, kết quả nó lại cự tuyệt dù câu lạc bộ năm lần bảy lượt mời ở lại. Mãi đến khi hay tin con đỗ đặc tuyển bóng rổ của đại học Thanh Hoa, Tôn Như Lan rất vui mừng vì Trình Hâm nay đã biết từng bước làm việc lớn, bởi vì con trai đã biết nỗ lực vì một mục tiêu đứng đắn trong đời. Hôm nay cô mới biết, mình chẳng hiểu gì cả. Thì ra Trình Hâm dốc sức chơi bóng, thi đỗ Thanh Hoa, tất cả là vì cậu bé tên Trần Hân này.
Tôn Như Lan hỏi: “Con chơi bóng rổ, thi vào Thanh Hoa đều là vì nó, phải không?”
Nhìn ánh mắt của mẹ, Trình Hâm giương cằm lên kiêu hãnh: “Đúng thế! Vì cậu ấy mà con nằm gai nếm mật suốt mấy năm nay! Mẹ à, dù sao con cũng là thằng gay rồi, mẹ có chấp nhận hay không cũng thế! Con muốn sống cả đời cùng cậu ấy, nếu không được.. thì cả đời này cũng chỉ có thể thác loạn với bọn con trai khác mà thôi!”
Nghe Trình Hâm nói, Tôn Như Lan biết cô không còn lựa chọn nào. Thật ra bản thân cô là người tiến bộ, lại có không ít bạn bè đồng tính luyến ái, nam nữ đều có cả. Thế nhưng, nghe con mình tuyên bố đi con đường này, bậc cha mẹ nào mà không day dứt?
Một lúc lâu sau, Tôn Như Lan thở dài: “Không cố gắng chữa lại được sao con?”
Trình Hâm nghe thế, hiểu mẹ đang nghĩ gì: “Con không thay đổi được, còn kéo cậu ấy xuống nước cùng, con phải chịu trách nhiệm cả đời với người ta.”
Nghe con trai thề thốt, Tôn Như Lan ngập ngừng: “Nhưng nếu.. nếu thằng bé kia không chịu nổi áp lực gia đình, muốn chia tay thì con biết làm thế nào?”
Trình Hâm khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra: “Áp lực cũng không phải là không có, thế nhưng gia đình bên Trần Hân con sẽ nghĩ cách thu xếp.”
Nhìn con trai tỏ ra đội trời đạp đất, Tôn Như Lan thầm nghĩ nó đã lớn thật rồi, thế nhưng trên đời rất nhiều việc khó nói trước. Cô buồn rầu bảo: “Đối với việc tình cảm mà nói, áp lực gay gắt nhất thật ra không đến từ bên ngoài, mà mấu chốt là bản thân hai đứa. Con xem bố và mẹ, buổi đầu cũng tin tưởng sẽ yêu nhau trọn đời, thế nhưng.. rồi cũng đổ vỡ. Cứ cho là không ai phản đối hai đứa, nhưng một đời dài lắm, con ơi.”
Trình Hâm chợt nở nụ cười: “Lúc bố mẹ chia tay rồi vẫn sống được đấy thôi. Chẳng lẽ chỉ vì sợ sẽ chia tay mà không yêu đương nữa sao hở mẹ?”
Tôn Như Lan yên lặng một hồi lâu, sau đó nói: “Con định bảo bố con thế nào bây giờ?”
Nghe đến đây, Trình Hâm hiểu là mẹ đã xiêu lòng, liền đáp: “Bây giờ con còn chưa tốt nghiệp, không độc lập được về tiền bạc, nên tạm thời chưa dám nói cho bố biết. Mẹ, mẹ đoán bố mà biết sẽ phản ứng thế nào?” Dù bố Trình Hâm cũng xuất thân từ làng nghệ thuật, thế nhưng đã bỏ nghề từ lâu, không biết có chấp nhận nổi việc này không.
Tôn Như Lan nghĩ đến chồng cũ: “Bố con nói chung cũng thấu tình đạt lý, thế nhưng việc này.. mẹ cũng không biết sẽ thế nào.” Sau khi kết hôn, hai người đều lo vun vén sự nghiệp riêng, tình cảm phai nhạt dần, xa nhau thì nhiều mà gần nhau thì ít. Lúc quyết định ly hôn cũng sóng êm gió lặng, Trình Ức Viễn chỉ đưa ra một yêu cầu là Trình Hâm phải để ông nuôi.
Trình Hâm cảm thấy bố vốn rất dung túng mình, hắn đã gây họa không ít lần mà vẫn được bỏ qua, thế nhưng không biết tính hướng “thích con trai” này có vượt giới hạn của ông không. Hắn bảo: “Thế thì tạm thời con chưa cho bố biết. Mẹ, mẹ giữ bí mật giúp con nhé.”
Tôn Như Lan bảo: “Mẹ sẽ không để lộ, thế nhưng mẹ chỉ giúp con giấu chuyện này thôi, chứ bảo mẹ đi nói hộ mày thì mẹ không nói đâu, tự mình nghĩ cách đi, nhá!”
Trình Hâm thấy như vậy cũng tốt lắm rồi. Hắn gật đầu: “Vâng. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm!”
Một lúc sau, Tôn Như Lan bảo: “Hôm nào gọi nó đi uống trà.”
Trình Hâm ngẩn ra một lúc mới hiểu mẹ mình đang nhắc đến ai: “Mẹ bảo gọi Trần Hân á? Thế thì phải để con làm công tác tư tưởng trước đã. Trần Hân nhát như thỏ đấy, mẹ đừng làm cậu ấy sợ.”
Nhớ đến câu châm ngôn “Có vợ quên mẹ già”, Tôn Như Lan bật cười: “Mẹ làm gì nó đâu cơ chứ. Mày cứ ôm khư khư thế, mẹ càng muốn xem xem nó có tài cán gì mà làm cho mày đến điên đảo thần hồn thế này!”
Trình Hâm cười khà khà, bắt đầu liệt kê những ưu điểm của em yêu. Tôn Như Lan nghe hắn thao thao một thôi một hồi, ngáp dài. Trình Hâm thấy thế liền bảo: “Mẹ vào phòng đi nghỉ tí nhé, hay mẹ muốn ra khách sạn?”
Tôn Như Lan đứng dậy: “Mẹ đi khách sạn, mấy ngày này sẽ ở lại Bắc Kinh. Con xem hôm nào rỗi thì hẹn thằng bé kia.”
Trình Hâm gật đầu ngay: “Vâng ạ.”
Chờ mẹ đi rồi, Trình Hâm cấp tập gọi điện cho Trần Hân. Vừa về đến trường nhận được cuộc gọi, lại nghe Trình Hâm bảo mẹ biết chuyện rồi, Trần Hân sợ run như cầy sấy, suýt nữa thì ngã nhào. Một lúc lâu sau mới trấn tĩnh lại phần nào: “Thế mẹ, mẹ cậu nói, nói sao?”
Trình Hâm bảo: “Không hề gì cả. Chuyện này mẹ thấy nhiều rồi, chấp nhận rất tự nhiên.”
Trong nháy mắt mùa xuân trở lại. Mẹ Trình Hâm thật tốt!
Trình Hâm đầu dây bên kia cười bảo: “Sợ lắm phải không? Lúc đầu anh định bàn trước với em cơ, thế nhưng mẹ tự phát hiện cả rồi nên đành thú nhận luôn. Mà như thế cũng tốt, khỏi phải giấu giấu giếm giếm, tối nay em về tắm cho anh đi.”
Nghĩ đến mẹ Trình Hâm còn sờ sờ ở đấy, Trần Hân thẹn thùng: “Hôm nay đừng, đừng tắm được không? Dù sao, dù sao trời cũng lạnh mà..”
“Như thế sao được! Phải tắm, không tắm anh không ngủ được!”
Trần Hân đành chiều theo, thói quen của tên này là đông hạ gì cũng phải tắm táp mỗi ngày, còn nhà Trần Hân không có điều kiện cho nên có hôm phải nhịn. Cậu bảo: “Được rồi, tôi, tôi đến muộn một tí.” Cậu nhớ mẹ Trình Hâm bảo sẽ ra ở khách sạn, thầm khấn trong lòng đừng chạm mặt cô.
Trình Hâm đi guốc trong bụng người ta: “Đừng muộn quá đấy, buổi tối ra đường không an toàn đâu! Đến sớm đi, mẹ anh ra khách sạn rồi.”
Trần Hân “ừ” một tiếng, nếu thế thì có thể sang sớm rồi. Chợt Trình Hâm bồi thêm một câu: “À mà mẹ bảo anh mời em uống trà.”
Nghe nói, tưởng đâu bị chú cảnh sát mời về đồn, da đầu Trần Hân tê dại. Thật là có trốn cũng không thoát!
Trình Hâm không nghe cậu nói gì, bèn bảo: “Mẹ anh chỉ ở lại Bắc Kinh vài ngày thôi. Để anh sắp xếp giờ hẹn: Bốn giờ chiều thứ ba, được không? Lúc đấy em không lên lớp.”
Trần Hân cắn răng: “Thôi được!”
Nghe giọng nói như chiến sĩ thấy chết không sờn của cậu, Trình Hâm cười hì hì an ủi một phen.
Hai ngày nay Trần Hân buổi tối đều đến chăm Trình Hâm, thế mà không gặp Tôn Như Lan, không biết có phải cô cố tình tránh mặt không. Chiều thứ ba, Trần Hân tan học, theo hướng dẫn của Trình Hâm tìm đến được quán trà. Thì ra quán ở ngay khu Quan Trung Thôn, cách hai trường không xa lắm. Đứng thẫn thờ ngoài cổng một lúc, Trần Hân quyết định đẩy cửa bước vào.
Bên trong quán trà trang hoàng rất nhã nhặn, hương thơm bảng lảng, tiếng đàn êm tai, thật là một nơi dễ chịu.
Trần Hân được người phục vụ đưa đến nhã gian, Tôn Như Lan đã ngồi chờ sẵn còn Trình Hâm không có mặt. Quả nhiên là mẹ hắn muốn gặp riêng cậu. Người phục vụ rót nước pha trà. Trần Hân cúi chào: “Cháu chào cô ạ.”
Tôn Như Lan bảo: “Ừ, sang đây ngồi đi.”
Trần Hân khúm núm đến ngồi xuống, áo khoác còn chưa cởi. Tôn Như Lan mỉm cười: “Đừng gò bó thế, cởi áo khoác ra đi, ở đây ấm mà.”
Rót trà xong, người phục vụ ra ngoài. Trong gian chỉ còn lại hai người.
Trần Hân cởi áo khoác rồi ngồi cúi mặt, nhìn chén trà đục xanh ngắt bốc khói lượn lờ, hương thơm bốc lên thấm đẫm.
Tôn Như Lan quan sát cậu thật kỹ bằng con mắt sành sỏi. Ở trong giới thời trang đã bao năm, cô từng thấy qua không biết bao nhiêu là trai thanh gái lịch, loại khí chất nào cũng đều quen mắt. Thế nhưng cô phải thừa nhận thằng con của mình rất có mắt thẩm mỹ, tướng mạo Trần Hân tuy không rực rỡ, nhưng ở cậu toát ra một vẻ nhẹ nhàng khoan khoái rất dễ nhìn.
Tôn Như Lan ôn hòa nói: “Đừng căng thẳng, cô chỉ muốn gặp mặt nhau cho biết thôi, không có ý gì đâu. Trình Hâm cũng muốn đến nhưng cô không cho, có nó lèo nhèo bên tai phiền lắm. Hôm nay hai cô cháu ta từ từ tâm sự. Thế, cháu học Bắc Đại à? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu?”
Nghe Tôn Như Lan hỏi đến hoàn cảnh gia đình, Trần Hân có sao nói vậy, lúc đầu lắp bắp kinh khủng, về sau mới khá hơn, nói năng chậm rãi có đầu có đuôi. Tôn Như Lan nghe xong thảng thốt, gia cảnh thằng bé này thê thảm bần cùng như thế, bố chết mẹ đi lấy chồng, lại nỗ lực vươn lên học giỏi, hoàn toàn không có một điểm chung nào với Trình Hâm. Thế nhưng có lẽ vì thế mới hấp dẫn cậu con nhà giàu, bắt hắn phải phấn đấu để theo đuổi mình. Người làm mẹ không khỏi lắc đầu cảm khái trước sức mạnh của tình yêu.
“Cô hỏi cháu nhé, cháu thấy Trình Hâm là người như thế nào?”
Trần Hân gật mạnh đầu: “Tốt lắm ạ.” Rất nỗ lực, lại đối xử với mình rất tốt.
Tôn Như Lan hỏi tiếp: “Cháu có cảm thấy nó gánh vác nổi tương lai hai đứa không?”
Trần Hân gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Tôn Như Lan: “Chúng cháu cùng gánh vác ạ.”
Mắt Tôn Như Lan sáng lấp lánh: “Ý cháu là cháu có thể vì Trình Hâm mà chịu được áp lực bên nhà cháu?”
Trần Hân im lặng một chút rồi gật đầu, ánh mắt kiên định: “Được ạ!”
Tôn Như Lan nở nụ cười: “Uống trà đi.”
Lúc này Trần Hân mới bê chén trà xanh lên nhấp một ngụm. Tuy không hiểu về trà nhưng cậu cũng nếm ra vị ngòn ngọt. Tôn Như Lan bắt đầu kể chuyện Trình Hâm hồi bé: “.. Cháu có biết vì sao tên ở nhà của nó là” Ba Cân “không?”
Trần Hân nói: “Là” Ba Kim “phải không ạ?”
Tôn Như Lan cười, lắc đầu: “Lúc sinh nó ra chỉ có ba cân hai, tức là kí lô rưỡi, bà nội nó liền đặt cho cái tên đấy, bảo rằng tên xấu thì mới dễ nuôi. Sau đó xem mệnh ngũ hành, thấy nó thiếu mạng kim nên mới đặt cho tên” Hâm “là ba chữ” kim “ghép lại.”
Đây là lần đầu tiên Trần Hân nghe kể lai lịch cái tên này. Trước giờ cậu cứ tưởng hắn tên “Ba Kim”, ai ngờ là “Ba Cân”. Thảo nào mỗi lần Phương Tuyển gọi tên này, Trình Hâm đều nhảy dựng. Nghĩ cũng lạ thật, không ngờ Trình Hâm bé bỏng năm nào chỉ mỗi ba cân nay đã phổng phao đến 160 cân cơ chứ! Trần Hân không khỏi bật cười: “Thì ra là thế.”
Lần đầu thấy Trần Hân cười hé miệng, Tôn Như Lan cảm thấy thằng bé cười rộ lên cũng như phát ra ánh sáng, thảo nào Trình Hâm lại xem như bảo bối mà che chở. Cô nói tiếp: “Lúc sinh Trình Hâm ra, cô chỉ cầu mong sao cho nó bình an lớn lên là đã mãn nguyện rồi, còn sau này nó có muốn thế nào cũng chiều ý nó. Người ngoài nhìn vào thì cũng thấy bố mẹ nó chiều con. Xu hướng tính dục là trời sinh không đổi được, nếu nó đã chọn con đường này thì cũng đành chịu thôi. Cô thấy cháu rất ngoan hiền, nếu như không vì Trình Hâm, hẳn cháu cũng sẽ lấy vợ sinh con, làm vui lòng bố mẹ ông bà như bao người khác..”
Trần Hân cúi đầu không nói, quả đúng như thế. Có điều Tôn Như Lan rộng lượng cảm thông, cậu cảm thấy rất bất ngờ và biết ơn.
Tôn Như Lan nói: “Đường đời hai đứa sẽ đi không giống với những người khác, sẽ gặp nhiều trắc trở. Làm cha mẹ cũng không giúp được gì, hai đứa sẽ phải tự lực cánh sinh thôi. Trình Hâm nhà cô tính tình nóng nảy, táo bạo, gặp được cháu hiền lành, hiểu chuyện là cái may của nó. Cháu hãy trông nom nó nhé.”
Trần Hân gật đầu: “Vâng ạ.”
Tôn Như Lan nói: “Cám ơn cháu.”
Mắt Trần Hân ướt nhòe. Cậu đứng lên, khom người bái Tôn Như Lan một cái thật sâu: “Là cháu, cháu phải cám ơn cô, đã thông cảm cho chúng cháu.”