Chương 48: Phiên ngoại 6
Giống như việc ăn đồ nướng tối nay.
Cũng vì là hai ngày cuối tuần, Lương Tây Văn đều nghe Nguyễn Niệm hết.
Uống một ly bia tươi, Nguyễn Niệm liền rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, có điều một chút cũng không hề buồn ngủ.
Bởi vậy cô ngồi trong vườn ôm Lương Tây Văn kể những chuyện vụn vặt, một lúc sau thấy Lương Tây Văn đi dọn dẹp, cô muốn theo giúp, Lương Tây Văn cũng vui vẻ để cô tham dự.
Nguyễn Niệm ra ra vào vào, Lương Tây Văn thấy thế không nhịn được mà hỏi: “Lần này uống bia không mệt hả?”
“Bia chứ không phải rượu. Chỉ hơi lâng lâng thôi, không buồn ngủ.”
Chỉ có hai ba cái chén, Lương Tây Văn không dùng máy rửa chén mà tự đeo găng tay rửa.
Nguyễn Niệm bám theo anh, hỏi: “Lương Tây Văn, ngày mai không đi làm, lát nữa chúng ta ra ngoài được không?”
“Được, em muốn đi đâu?”
“Dẫn cả Thập Nhất đi nữa.” Nguyễn Niệm nghĩ nghĩ, “Nãy anh có uống bia không?”
Trong nhà này dù sao cũng phải có một người tỉnh táo, Lương Tây Văn tự biết tửu lượng của mình kém, sợ bản thân uống bia cũng ngủ mất, buổi tối Nguyễn Niệm có vấn đề gì không biết hỏi ai, vì thế anh không uống một ngụm nào.
“Không uống, em muốn đi đâu xa à? Em cứ ngủ trên xe đi.”
“Không cần đâu, chúng ta chỉ đi giải sầu thôi, đi dạo quanh núi được không?”
“Vậy đi thôi.” Lương Tây Văn rửa chén xong, tắt vòi nước tháo găng tay, quay lại hỏi cô, “Có phải không vui không?”
“Không hẳn, chỉ là hơi buồn, em cảm thấy muốn giải sầu thì phải làm chút gì đó. Hay là đi ngủ sớm, hoặc là xem tiếp bộ phim hôm qua cũng được.”
“Thế thì ra ngoài đi dạo.” Lương Tây Văn vỗ nhẹ eo cô, “Mặc áo khoác vào đi, chúng ta ra ngoài.”
Nguyễn Niệm nghĩ buổi tối có thể sẽ hơi lạnh, hơn nữa là đi bộ vận động, vì thế đi thay chiếc quần thể thao. Vốn dĩ Nguyễn Niệm không có kiểu đồ này, là Lương Tây Văn nghe cô nói muốn dậy sớm cùng chạy bộ nên đặc biệt mua cho cô, kết quả mua về chỉ mặc được mấy lần.
Nguyễn Niệm xuống lầu, Lương Tây Văn đã chuẩn bị xong cho Thập Nhất, anh cũng mặc bộ đồ đơn giản. Thấy cô xuống, Lương Tây Văn tự nhiên nắm lấy tay cô, mở ngăn tủ kéo.
“Chọn một cái đi.” Lương Tây Văn nói.
Bên trong có hơn mười chìa khóa xe, Lương Tây Văn hỏi: “Muốn đi xe nào.”
“Chọn chiếc này đi.” Nguyễn Niệm chọn tới chọn lui vẫn không biết chọn cái nào, vì thế theo trực giác chọn một chiếc thể thao, “Có thể mở trần không?”
“Được.” Lương Tây Văn cầm chìa khóa, “Đi thôi, xe đậu ở gara Tây Giao, không ở nhà.”
Nguyễn Niệm vui vẻ nắm tay anh ra ngoài, khu Tây Giao này không nhiều người, Thập Nhất chậm rãi chạy theo bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Niệm đến bãi đậu xe chung ở Tây Giao, có ba tầng, Lương Tây Văn có vẻ không thích chơi xe nên chỉ thường lái một chiếc, anh kể chỗ Lê Tiện Nam có rất nhiều xe, ngoài ra còn có một người bạn tên Hoắc Bội Đông cũng thích sưu tập, có điều người bạn đó ở Hongkong rất ít khi về.
Nguyễn Niệm đi theo anh đến trước một chiếc thể thao mui trần Porsche 911 màu bạc đen cổ điển, anh nói anh chỉ lái nó vài lần, hành khách chỉ có mỗi Thập Nhất.
Lần này Thập Nhất ậm ừ mấy lần, tự giác lên ghế phụ rồi nhảy xuống chân ghế. Đây là xe thể thao, không gian rất nhỏ, Thập Nhất thì rất thích ra ngoài hóng gió, vì thế cứ ve vẩy đuôi như kéo Nguyễn Niệm nhập bọn.
Khi hai người lái xe ra khỏi gara, đúng lúc gặp Lê Tiện Nam và Diệp Phi trở về, lúc hai xe đi lướt qua nhau, Nguyễn Niệm vẫy tay với Diệp Phi.
Lê Tiện Nam nói với Lương Tây Văn: “Hẹn hôm nào ăn một bữa đi.”
“Phải xem Nguyễn Niệm có thời gian không.”
“Em đồng ý.” Nguyễn Niệm vỗ vỗ cánh tay Lương Tây Văn, “Phi Phi, hẹn hôm khác gặp.”
“Hai người đi đi.” Lê Tiện Nam hừ một tiếng, lặng lẽ kéo Diệp Phi về, “Đi thôi.”
Lương Tây Văn lái xe đi, Nguyễn Niệm hỏi anh: “Lê Tiện Nam đối tốt với Diệp Phi thật, hai người họ quen nhau thế nào vậy?”
“Sao anh biết, em muốn biết thì để hôm nào anh hỏi giúp em.” Lương Tây Văn khẽ cười, “Chuyện khiến em quan tâm nhiều thật đấy.”
“Em thấy như vậy tốt mà.”
“Tốt cái gì?”
“Cuộc sống thật tốt, có những người bạn tốt, mọi người đều hạnh phúc, khi rảnh còn có thể hẹn nhau đi ăn. Em thấy rất thỏa mãn.”
Lúc này xe đã chạy ra đường lớn, hai bên là những cửa hàng, hiện tại bảy tám giờ tối chính là thời điểm dòng người đông nhất, Lương Tây Văn mở trần xe, gió đêm lành lạnh lướt qua.
Trong lúc đợi đèn đỏ, Nguyễn Niệm nhìn xung quanh, phát hiện ven đường có quán ăn vặt hết sức náo nhiệt.
Lương Tây Văn thấy cô cứ nhìn bên ngoài, liền hỏi: “Muốn ăn gì thì chúng ta mua mang theo ăn.”
“Không dễ dừng xe đâu, coi chừng bị công an phạt đấy.” Nguyễn Niệm lấy kẹo trong túi ra, “Có cái này đủ rồi.”
Lương Tây Văn bật cười.
Xe chạy ra khỏi nội thành, sự nhộn nhịp dần biến mất.
Nguyễn Niệm quay đầu nhìn Lương Tây Văn lái xe, còn Thập Nhất nằm dưới chân há miệng hóng gió, không khỏi cười rộ.
Cô hỏi anh có thích nghe nhạc không, Lương Tây Văn nói mình không có thói quen lái xe nghe nhạc, thường thì chỉ nghe tin tức.
Nguyễn Niệm lấy di động ra, dùng di động của mình mở nhạc.
Lúc này đã rời xa nội thành, xung quạnh vô cùng yên tĩnh, ngay cả Thập Nhất cũng ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, bốn phía chỉ còn tiếng thổi bên tai.
“Lương Tây Văn, em sẽ kể cho anh nghe một bí mật.” Nguyễn Niệm đột nhiên nghiêng người về phía anh.
“Bí mật gì?”
“Em nhớ Marquis từng hỏi em có biết tìm đàn ông của gia đình ở đâu không, anh ấy nói mình có một người bạn rất thích ở nhà, hôm đó người đầu tiên em nghĩ tới chính là anh.”
Lương Tây Văn khẽ cười.
Bài hát của Ngô Thanh Phong nhẹ nhàng du dương.
Dự báo thời tiết nói độ ẩm ở ngoại ô Yến Kính khá cao, có khả năng sẽ mưa.
Ở đây hai bên đường chỉ có một vài quán hàng rong nhỏ, đa phần là đồ ăn hoặc món ăn vặt, có một chiếc xe đẩy đậu bên ven đường bán cà phê.
Lương Tây Văn cho xe chạy chậm lại.
Vì thế Nguyễn Niệm nghe thấy ông chủ giới thiệu vị của các loại cà phê, bên cạnh là bảng giá.
Cô mở cửa xuống xe đến góp vui, Thập Nhất như sợ cô bị lạc mất, lập tức chạy theo sau.
Ông chủ nhiệt tình giới thiệu cho Nguyễn Niệm, thấy Nguyễn Niệm không biết nhiều về cà phê, ông chủ hết sức kiên nhẫn: “Nếu cô thích uống latte thì có thể thử lại cà phê rang này. Chỗ chúng tôi còn có lại nhạt theo phong cách của Mỹ, sản phẩm mà chỗ tôi tự hào. Những hạt này đến từ Honduras được lên men ở nhiệt độ trung bình trong mấy chục ngày, có vị như vải và quả mọng.”
Cô quay đầu cầu cứu Lương Tây Văn.
Lương Tây Văn thấy vậy khẽ cười, anh biết khẩu vị của Nguyễn Niệm, vì thế hơi cúi người nhìn chai thủy tinh: “Tử cái này đi.”
“Nhưng em chưa từng thử cà phê pha bằng tay.” Nguyễn Niệm nhỏ giọng, “Nhưng không sao, trải nghiệm với anh cũng được.”
Ông chủ giới thiệu: “Loại cô chọn xuất xứ từ Costa Rica ở Trung Mỹ, đặc điểm lớn nhất là lên men từ mật ong, cô có thể nhấp nhám được hương quả mọng và quê.”
Lương Tây Văn nói: “Thế thì một ly caramel latte, một ly americano pha bằng tay.”
Trong lúc ông chủ đi xay cà phê, Lương Tây Văn ở bên đường nói chuyện với Nguyễn Niệm.
“Anh cũng không am hiểu về cà phê.” Anh khẽ cười, “Thế nên chọn hai loại.”
Nguyễn Niệm giật mình: “Lỡ americano đắng quá thì phải làm sao?”
Lương Tây Văn ôm cô: “Đắng thì chúng ta cùng uống, không đắng thì mỗi người một ly, dù sao việc gì cũng có lần đầu tiên mà.”
“Anh không biết thật không?” Nguyễn Niệm nghi ngờ.
“Đâu phải em không biết, anh chỉ uống trà thôi.” Lương Tây Văn thản nhiên nói, “Anh không uống rượu, cũng ít khi uống cà phê, hôm nay trùng hợp gặp sao không thử một lần? Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên anh uống cà phê pha bằng tay.”
Nguyễn Niệm mỉm cười: “Đây cũng là lần đầu tiên đi chơi ban đêm đúng không?”
“Ừ, lần đầu tiên sau khi kết hôn đi hóng gió với em, ngày xưa toàn là Thập Nhất đi cùng.”
Lúc này, ông chủ đã pha cà phê xong, lên tiếng gọi hai người đến lấy.
Nguyễn Niệm vội chạy tới, ông chủ bảo: “Tôi có chuẩn bị sẵn bàn bên kia, nếu cô muốn ngồi nghỉ chân thì có thể qua đó ngồi.”
Nguyễn Niệm nắm tay Lương Tây Văn đi dạo, cả hai dẫn Thập Nhất đến chỗ vắng người, mở bàn gấp dã ngoại ra, cô kéo ghế ngồi bên cạnh anh.
Nguyễn Niệm sợ đắng nên chỉ nhấp một chút americano, sau đó đưa cho Lương Tây Văn, cố tình trêu chọc: “Ngọt lắm.”
Lương Tây Văn tin thật, nhấp một ngụm, sắc mặt vẫn như thường.
Nguyễn Niệm lại gần anh: “Không đắng thật sao?”
Ai ngờ Lương Tây Văn giữ lấy cằm cô rồi cúi đầu hôn, cô mở to hai mắt, hơi thở mang hương cà phê hòa vào nhau.
“Em gạt anh đúng không, đồ lừa đảo!”
Hai má Nguyễn Niệm nóng rực.
Hai người chỉ dừng chân một lúc rồi nắm tay nhau đi dạo.
Nguyễn Niệm thử đi trên đường đá, Lương Tây Văn sợ cô té ngã, một tay cầm cà phê, một tay nắm tay cô.
Nguyễn Niệm đi vài bước thì dừng lại, giang hai tay với Lương Tây Văn.
“Ôm một chút đi.” Nguyễn Niệm vừa dứt lời, hai chân liền bay lên không trung, cô vui vẻ ôm chặt lấy cổ anh, hỏi, “Ôm nổi không?”
“Nổi chứ.” Lương Tây Văn bật cười, để cô cầm cà phê, hai tay bế cô sợ cô té xuống.
“Anh có nghĩ em là một cô bé ngoan không?” Nguyễn Niệm cụng ly với anh.
“Em là một cô bé lúc thì phản nghịch lúc thì rất ngoan ngoãn.”
“Anh nói đúng đấy. Ngày xưa em có thân với một cô bạn đại học, bọn em không dám đi bar, chỉ dám lén uống một chai Rio trong khuôn viên sau trường. Sau này đến kỳ nghỉ bọn em đi leo núi, leo núi không vui chút nào nhưng tâm sự với cô ấy cả đêm thì rất vui, bọn em kể nhau nghe cuộc sống trước kia, cô ấy kể về bạn trai cũ, mọi việc đó tuy rất bình thường nhưng đối với em đều là những kỷ niệm hạnh phúc.”
“Ngày xưa đã biết uống rượu rồi à?” Lương Tây Văn bóp nhẹ mũi cô.
“Một chai Rio có 3 độ thôi, em uống xong là về ký túc xá ngồi đây. Lúc đó em thấy rất kỳ lạ.”
“Sao thế?”
“Thì là thời đại học những ai yêu đương đều thích tặng hoa hay ca hát dưới ký túc xá, em thì lại không thích, giống như làm những việc đó là để chụp hình cho người khác xem thôi.”
“Vậy là xong rồi, để anh về tập đan len tặng em.” Lương Tây Văn giả bộ thở dài.
“Anh nghe em nói hết đi đã.”
“Hửm?”
“Trong lòng em điều lãng mạn nhất thật ra vô cùng đơn giản.” Nguyễn Niệm bỗng dừng lại ở câu này.
Lương Tây Văn nhìn cô.
Màn đêm tối tăm im lặng.
Nguyễn Niệm nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
“Sao không nói tiếp?”
“Bởi vì điều đó thành sự thật rồi.” Nguyễn Niệm cười lớn, “Điều lãng mạn nhất trong lòng em là cùng người mình yêu đi shopping, chia sẻ những gì mình muốn làm, anh hỏi em muốn ăn gì, em cùng anh nấu ăn, chúng ta cùng dẫn chó đi dạo, cùng ăn vặt cùng xem phim, thỉnh thoảng sẽ như bây giờ lái xe đi hóng gió.”
“Chỉ đơn giản vậy à?”
“Vâng.” Nguyễn Niệm gật đầu, sau đó nắm tay anh, “Bởi vì…”
Lương Tây Văn nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Nguyễn Niệm ngước mắt nhìn Lương Tây Văn, Lương Tây Văn cũng nghiêm túc nhìn cô như hết lòng nghe cô nói.
“Giống như cuộc sống bây giờ của chúng ta, chúng ta đều chia sẻ tất cả cảm xúc cho nhau, dù là tốt hay xấu, chúng ta đều cùng nhau đối mặt. Có người bạn đồng hành như vậy, nghĩ thôi em đã thấy hạnh phúc đến rơi nước mắt đấy.”
Không cần cố ý tìm chủ đề.
Không cần vấn đề gì quá sâu sắc.
Chỉ cần có anh và em.
Nguyễn Niệm cẩn thận nhớ lại, phát hiện cả hai dường như không hề có chủ ý hẹn hò, mọi thứ đều rất tùy hứng. Cô không nỡ để Lương Tây Văn nấu ăn mỗi ngày nên quyết định hai ngày một tuần sẽ ra ngoài ăn. Bọn họ đến quán ăn cô thích, cùng nhau kể lại chuyện thời đại học.
Chỉ đơn giản như vậy, tất cả phiền muộn khó tả đều nhanh chóng bị gió cuốn bay.
“Thì ra kết hôn với người mình yêu sẽ có cảm giác như vậy.” Nguyễn Niệm tựa vào lòng anh, “Lúc trước em thấy sống độc thân vẫn ổn, nhưng sau khi kết hôn với anh, mọi giây phút đều là hạnh phúc. Lương Tây Văn, hình như em không còn mong ước gì cả, chỉ muốn chúng ta cứ thế này đến hết đời thôi.”
“Ước định thứ tám sau khi kết hôn là ở bên Nguyễn Niệm cả đời.”
Nguyễn Niệm bật cười: “Lương Tây Văn, đi hóng gió với anh vui thật đấy.”
“Còn buồn không?” Lương Tây Văn nắm tay Nguyễn Niệm, sưởi ẩm cho cô.
“Không buồn nữa. Anh giống như có thể chữa lành mọi tổn thương của em vậy. Hôm nay bố mẹ em ly hôn, thật ra em có hơi buồn, nhưng đi dạo với anh, ăn đồ nướng, buổi tối còn ra ngoài hóng gió, tất cả đều làm em rất vui.”
“Cuộc sống luôn như vậy, nửa vui nửa buồn, chỉ cần những lúc không vui chúng ta vẫn có nhau, mọi thứ sẽ được chữa khỏi.”
Hai người đi hóng gió thêm một đoạn nữa, lúc về đến nhà đã là nửa đêm.
Lương Tây Văn chuẩn bị nước tắm cho Nguyễn Niệm, đi hóng gió suốt bốn tiếng, Nguyễn Niệm cũng có hơi buồn ngủ, Lương Tây Văn còn chưa pha nước ấm xong, cô đã quấn khăn đi vào.
“Cảm ơn anh tối nay đã ra ngoài với em.”
Nhìn cô bọc khăn tắm, hai mắt Lương Tây Văn tối sầm: “Mau tắm rồi ngủ đi.”
“Anh buồn ngủ nên giục em hả? Hay là cùng tắm đi.”
Hôm nay Nguyễn Niệm uống bia rồi còn uống cà phê, lúc này Lương Tây Văn không biết cô đang say hay còn tỉnh táo nữa.
Cô như mặc kệ anh, cởi khăn tắm rồi bước đến vòi sen.
Lương Tây Văn cố giữ bình tĩnh.
Ở trước mặt anh Nguyễn Niệm chẳng ngại ngùng gì cả, cứ như vợ chồng già ở bên nhau, nhưng trong mắt Lương Tây Văn cô hình như đã thay đổi.
Trước đây cô chưa bao giờ chủ động, cứ hay xấu hổ vùi đầu vào gối, mà lần này hình như cô đang cố gắng chủ động một chút.
Cô trèo lên người anh, hôn dọc theo môi anh, kỹ năng quá tầm thường nhưng lại rất tập trung.
Nguyễn Niệm gặm cổ anh một lúc rồi ngẩng đầu.
Lương Tây Văn bế cô về giường, lúc này Nguyễn Niệm mặc áo ngủ bằng lụa, thắt lưng lỏng lẻo, mái tóc chưa được sấy khô vẫn còn ướt.
Hai tay Lương Tây Văn đặt trên eo cô, Nguyễn Niệm nhích lại gần anh, cố gắng bắt chước hành động trước đây của anh, mỗi lần trước khi bắt đầu đều nói anh rất yêu em.
Cô kề sát tai anh thì thầm: “Lương Tây Văn, em thật sự, thật sự rất rất rất yêu anh.”
Sau đó cô lại hôn anh, Lương Tây Văn nhắm mắt lại, cô đúng là biết cách quyến rũ người khác, nhất là khi chủ động, anh đều không thể tự khống chế chính mình, cuối cùng tìm cơ hội chạm lấy thứ đầu giường đưa cho cô.
Nguyễn Niệm sửng sốt: “Em… Em sợ…”
Im lặng ba phút.
Nguyễn Niệm đổ mồ hôi trên chóp mũi, xấu hổ nói với anh: “Hay là…”
Lương Tây Văn lao tới hôn cô, đồng thời cảnh cáo: “Sau này không được quyến rũ anh như vậy nữa.”
Nguyễn Niệm ôm lấy cổ anh, lời nói trở nên mơ hồ.
Giống như con bươm bướm truy tìm mùa xuân vĩnh hằng.
Khi đó Nguyễn Niệm chợt hiểu thế nào là bình yên, chính là Lương Tây Văn mãi mãi luôn ở bên cạnh lắng nghe cô, dùng sự thấu hiểu cùng cô vượt qua các thăng trầm trong cuộc sống.
Nguyễn Niệm nhìn vào ánh mắt anh: “Lương Tây Văn, em cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta như được rất nhiều đường rắc lên vậy.”
Lương Tây Văn nhẹ nhàng gạt đi mái tóc dài rối bù của cô, nắm lấy tay cô, đưa tay lên môi anh.
“Có lẽ cuộc hôn nhân của ta như một chiếc cốc thủy tinh chứa đựng tình yêu tràn trề của chúng ta. Cái cốc ấy chính là ước định giữa chúng ta.”
Nguyễn Niệm bật cười.
Sau khi kết thúc, Lương Tây Văn bế cô đi tắm.
Nguyễn Niệm hỏi anh: “Anh nói xem em nên làm gì cho anh đây?”
Lương Tây Văn ôm cô: “Yêu anh là được, anh cũng cần tình yêu của em.”
Nguyễn Niệm mỉm cười hôn anh.