Chương 45: Phiên ngoại 3
Cuối xuân đầu hè, có lẽ quá hiểu thói quen thích ăn vặt sau bữa cơm của Nguyễn Niệm, Lương Tây Văn nghĩ rằng thời tiết càng ngày càng nóng, ăn ở nhà tốt hơn ăn bên ngoài, vì thế đã nghiên cứu và làm vài món nhẹ để cô ăn giết thời gian.
Bánh nướng hình hoạt hình, lớp vỏ giòn tan, bên trong là nhân mật ong mềm ngọt.
Mấy hôm nay nửa đêm Nguyễn Niệm mới tan làm, vì thế cô vô cùng chờ mong thời gian ở nhà, ngày lễ và cuối tuần.
Khi đó Hoắc Yên nói ngày xưa cô là người năng nổ nhất văn phòng, sau giờ làm vẫn ở lại tăng ca, cuối tuần cũng tăng ca, còn bây giờ thì chỉ muốn về nhà.
Nguyễn Niệm khẽ cười, nói rằng hiện tại đã khác trước đây.
Khi đó cô làm thêm giờ không phải vì tiền trợ cấp mà chỉ vì không có bạn bè, không có nơi nào để đi, thay vì về nhà thì ở công ty giết thời gian và kiếm thêm tiền.
Bây giờ đã khác. Nguyễn Niệm phát hiện ở nhà có rất nhiều việc phải làm, thậm chí đó là nơi cô có thể thoải mái nghỉ ngơi.
Lương Tây Văn vừa nấu ăn giỏi vừa biết làm bánh. Ban đầu Nguyễn Niệm tưởng làm bánh rất dễ, chỉ cần dùng tay hoặc dụng cụ nhào bột, chỉ cần bột mịn là được.
Nguyễn Niệm hào hứng quay sang nói với Lương Tây Văn: “Hôm nay chắc chắn sẽ thành công! Đây là món bánh đầu tiên em làm trong đời đấy!”
Lương Tây Văn ở bên động viên, nói rằng cô sẽ làm được.
Tuy nhiên nướng bánh lại không dễ như tưởng tượng, sau khi bỏ vào lò, cô không khỏi thắc mắc khi hoàn thành trông nó sẽ như thế nào.
Nguyễn Niệm ôm hy vọng tràn trề cho đến khi lấy bánh ra, bánh nướng đã xẹp xuống, chưa kể hình dạng xấu xí, các góc cạnh đều đã nhòe đi.
Nguyễn Niệm tự an ủi chính mình, ăn thử, cứng nhắc, thất bại rồi.
Lương Tây Văn cũng ăn, khẽ cười: “Không sao, ít nhất cũng làm xong rồi.”
“Nhưng nó không thành công.” Nguyễn Niệm vẫn thấy xấu hổ vì Lương Tây Văn trông chờ vào món ăn của mình.
Kết quả là chẳng có niềm vui bất ngờ nào cả.
Lương Tây Văn nếm thử: “Cũng ổn đấy, thất bại là mẹ của thành công, em cứ thử tiếp đi, hơn nữa còn có anh đây mà.”
Nguyễn Niệm cũng bẻ thử một miếng nhỏ thử, mùi vị rất lạ, hình như đã cho quá tay nguyên liệu nào đó. Cô vội đi uống nước: “Ngay cả nhận xét anh cũng không nhận xét thật lòng, khó ăn quá.”
Lương Tây Văn sợ cô mất hứng, vội chuyển một cái ghế đặt bên cạnh cô: “Dù có không ngon thì lần đầu làm cũng đáng được khen thưởng, có đầu bếp ở cạnh em mà, em muốn ăn gì cũng được.”
Nguyễn Niệm nhìn Lương Tây Văn rửa tay, lấy bột mì, anh rất tự nhiên nói: “Tạp dề đâu?”
Nguyễn Niệm bật cười, chạy đi lấy tạp dề đeo giúp anh, nhân cơ hội sờ eo anh một cái: “Đầu bếp lên sóng đúng là gợi cảm.”
Lương Tây Văn đang đổ bột mì liếc Nguyễn Niệm một cái, Nguyễn Niệm ngoan ngoãn ngồi xuống, ngoan ngoãn giúp anh, lúc thì anh bảo cô lấy trứng, lúc thì nói cô lấy đường.
Nguyễn Niệm dứt khoát không ngồi nữa, trực tiếp chạy tới sau lưng ôm anh, nhìn anh dùng máy đánh trứng xử lý trứng.
Chuẩn bị tất cả nguyên liệu xong xuôi, Lương Tây Văn cho vào lò nướng, nhấn công tắc.
Trong khi chờ đợi, anh chầm chậm xoay người, ôm Nguyễn Niệm vào lòng, cả hai cùng hưởng thụ khoảnh khắc vô tư này.
Nguyễn Niệm ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu không có anh ở nhà chắc em chết mất.”
Lương Tây Văn cười hỏi: “Em nói xem trong mấy tháng kết hôn, có khi nào anh không về nhà hay nấu cơm không đúng giờ không?”
Nguyễn Niệm suy nghĩ: “Chỉ có một làn.”
“Nhưng em vẫn để cái bụng đói chờ anh một tiếng không phải sao?”
“Có lúc em cảm thấy trừ việc ăn cơm anh nấu, em hình như còn rất thích nhìn anh nấu ăn.”
“Tại sao?”
“Vì có cảm giác được tham gia, cứ như chúng ta cùng nấu ăn vậy.”
“Thế thì em cũng khá siêng năng đấy.”
“Đương nhiên, cho dù em không làm được gì nhưng em cũng có thể rửa rau đưa đồ cho anh.”
Lương Tây Văn cúi đầu hôn lên trán cô: “Đúng đúng, em rất siêng năng.”
Nguyễn Niệm thoải mái nằm trong vòng tay anh.
Thỉnh thoảng Lương Tây Văn sẽ quay đầu nhìn, dù Nguyễn Niệm không hiểu gì nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích đây chỉ là phần thô, vẫn cần thêm bơ vào nhào nặn một lúc.
Sau đó anh lấy bột ra rồi phân loại, cho vào lò điều chỉnh nhiệt độ, cho vào nồi hấp lên men, trong khi chờ đợi anh ra ngoài vườn tưới hoa, Nguyễn Niệm thì ra ngoài chơi với Thập Nhất.
Cô không cần tốn nhiều năng lượng, chỉ ngồi ở ghế bập bênh ném đĩa bay, Thập Nhất sẽ chạy đi nhặt mang về, còn Tiểu Ngũ thì chạy theo Lương Tây Văn, cọ đuôi vào chân anh.
Hai người họ, một chó một mèo đã đủ ấm áp và hòa thuận.
Lương Tây Văn tưới cây xong quay lại ngồi cạnh Nguyễn Niệm, Nguyễn Niệm pha trà đưa cho Lương Tây Văn, anh nhấp một ngụm, khen ngợi khả năng của cô.
“Thôi thôi.” Nguyễn Niệm tự rót cho mình một ly, “Em chỉ làm giống anh thôi.”
Nói xong, Nguyễn Niệm cầm tách trà đưa lên thổi thổi, vừa uống một hớp, Lương Tây Văn liền giữ cằm hôn cô một cái, Nguyễn Niệm mất cảnh giác, tay theo phản xạ đặt trước ngực.
Lương Tây Văn nắm lấy tay cô: “Cũng khá ngọt đấy.”
“Lương Tây Văn!”
Tuy trong nhà chỉ có hai người nhưng mỗi lần như vậy Nguyễn Niệm đều đỏ mặt, Lương Tây Văn cũng không chọc cô nữa, cả hai ngồi xích đu ngắm nhìn phong cảnh trong sân.
Lúc này chỉ mới bắt đầu mùa hè, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh, ngoài đường sớm đã lên đèn.
Nguyễn Niệm ngồi trong lòng anh ném đồ chơi cho Thập Nhất, một lúc sau Lương Tây Văn thấy nó cứ quấy rầy hai người, liền vươn tay ném đồ chơi đi thật xa.
Thập Nhất sửng sốt, phấn khích sủa hai lần rồi chạy theo.
Nguyễn Niệm bật cười: “Anh cũng từng bắt nạt Thập Nhất như vậy à?”
“Cái này mà là bắt nạt gì chứ? Thập Nhất rất thích chơi đùa, giống Border Collie vốn dĩ hiếu động, ngày xưa buổi tối anh dẫn nó ra ngoài công viên chơi đều cho nó tự mình bay nhảy, anh còn đăng cho nó học bơi, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ dẫn nó chạy bộ đường dài.”
“Lần sau chúng ta cùng đi.”
“Em chắc không đấy?”
Nguyễn Niệm mặt không đỏ, tim không đập loạn nhịp: “Anh không phát hiện thể lực của em gần đây tiến bộ rất nhiều sao?”
Lương Tây Văn lập tức nhướng mày, lại nhìn ngực cô.
Nguyễn Niệm biết anh đang suy nghĩ lung tung, một tay che ngực, một tay đánh anh: “Anh đang nghĩ gì thế! Dắt chó đi dạo không mệt anh không biết à!”
Lương Tây Văn nghiêng người hôn cô, Nguyễn Niệm ậm ừ hai tiếng rồi đẩy anh ra, Lương Tây Văn ôm cô, tỏ vẻ nghiêm túc: “Em không cho anh xem sao anh biết được?”
“…”
“Ngày mai cuối tuần không phải đi làm.” Lương Tây Văn thật sự chẳng làm gì cả, chỉ di chuyển ngón tay dọc theo bàn tay cô, trên môi khẽ nở nụ cười, hạ giọng, “Được không?”
Đôi khi Nguyễn Niệm sẽ cảm thấy bề ngoài Lương Tây Văn trông rất dịu dàng tao nhã, nhưng đến đêm thì hình như không phải như vậy.
Con người anh có sự tương phản rõ rệt.
Nguyễn Niệm nhìn xung quanh, hắng giọng ho một tiếng: “Sớm biết thế trước khi cưới đã giao kèo…”
“Không phải năm lần do em quyết định sao?” Lương Tây Văn có ý tốt nhắc nhở, “Em còn từng hỏi ý anh.”
“Em đâu biết…” Hai má Nguyễn Niệm ửng đỏ, “Em đâu có biết việc này…”
Lương Tây Văn nắm chặt tay cô: “Bây giờ không phải em biết rồi sao?”
Nguyễn Niệm làm bộ muốn chạy đi chơi với Thập Nhất.
Lương Tây Văn lập tức kéo cô về: “Em có muốn thay đổi không?”
“… Thập Nhất?”
“Anh cho em cơ hội cuối.”
“Thập Nhất, đến đây…”
“Vậy thì không đổi, một tuần năm lần.” Lương Tây Văn khẽ cười, “Em gọi Thập Nhất cũng không có tác dụng đâu, nó tự qua đó chơi một mình rồi.”
“Thập Nhất, Thập Nhất…”
Lương Tây văn nghiêng người hôn cô, Nguyễn Niệm bị nhột trốn đi.
Thập Nhất không dám làm trái ý Lương Tây Văn, lại muốn bảo vệ nữ chủ nhân của mình, không biết làm sao, cứ ở tại chỗ cắn đuôi xoay vòng vòng.
“Hôn một chút được không bảo bối?”
Nguyễn Niệm nhắm mắt như ngầm đồng ý.
Lương Tây Văn bật cười, kéo cô qua, hôn cô một cái.
Gió đêm thổi qua, hoa trong vườn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, hồ nhỏ trong sân cũng được phủ một tầng ngọc bích.
Thập Nhất như thấy mình bị chọc ghẹo, sủa vài tiếng rồi đi tìm Tiểu Quất chơi.
Nguyễn Niệm không nhịn được cười khi Thập Nhất kêu thút thít.
Cô vô thức nghiêng người về phía Lương Tây Văn, Lương Tây Văn sợ cô di chuyển lung tung rồi không chịu trách nhiệm, vì thế đặt tay cô lên ngực mình.
Nguyễn Niệm bắt chước anh, cố ý chậm rãi vuốt ve ngực anh, sau đó di chuyển lên trên.
Lương Tây Văn lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo, Nguyễn Niệm lại tỏ vẻ vô tội: “Lương Tây Văn, đâu có luật chỉ có quan phóng hỏa chứ?”
“Em phóng hỏa xong có bao giờ chịu trách nhiệm không?”
“Bánh còn đang đợi bên trong kìa.”
“Chịu em.”
Lương Tây Văn nhớ tới bột lên men trong bếp, vì vậy xem đồng hồ, bế Nguyễn Niệm vào nhà. Nguyễn Niệm dính chặt lấy anh, nhìn anh nhào lại bột, sau đó bọc lại bằng màng thực phẩm rồi cho thêm bơ, sữa, dừa nạo, cuối cùng cho lại lò nướng.
Nguyễn Niệm chờ mong: “Còn bao lâu nữa?”
Lương Tây Văn đặt thời gian và nhiệt độ cho lò nướng, sau đó dời ánh mắt về phía cô, cởi tạp dề, đặt nó lên bàn: “Không chắc.”
Nguyễn Niệm thấy không ổn, muốn chạy lên lầu: “Em đi tắm trước.”
Lương Tây Văn cười thầm: “Mười lăm phút nữa anh vào hả?”
“Đừng chọc em nữa!”
Nguyễn Niệm hai má đỏ bừng chạy nhanh lên lầu, Lương Tây Văn bật cười, hình như đang nghĩ cái gì đó.
Nguyễn Niệm đi tắm, qua mấy chục phút, cô vỗ vỗ mặt, hai má nóng rực vô cớ, đúng là khó chịu.
Cô cẩn thận mở cửa phòng tắm, trong phòng chỉ bật đèn tường êm dịu, bên giường có tiếng nhạc nhẹ, trên bàn có hai ly thủy tinh và một chai rượu vang đỏ.
Rõ ràng trong nhà không có ai uống rượu, cả cô và Lương Tây Văn tửu lượng đều không tốt.
Tạo lãng mạn sao?
Nguyễn Niệm còn tưởng Lương Tây Văn không ở đây, đang định thở phào thì bỗng phát hiện Lương Tây Văn đứng ngay sau lưng mình.
“Anh dọa em đấy!” Nguyễn Niệm hắng giọng, mơ hồ cảm thấy có điều không ổn.
Trong tay Lương Tây Văn đang cầm một cái váy, Nguyễn Niệm nhớ lại, hình như là “quà tân hôn” Mạc Vân Thường tặng, lúc mở quà cô còn thấy quá xấu hổ, vì thế đã cất đi.
Kết quả không ngờ lại bị Lương Tây Văn tìm thấy.
“Còn cả bộ đấy.” Lương Tây Văn nhướng mày, “Giấu cũng kỹ lắm.”
“Ông xã, anh nghe em giải thích.” Nguyễn Niệm ra dáng quân tử.
“Lại ngụy biện sao?”
“…” Nguyễn Niệm nhắm mắt, “Thì là em với Mạc Vân Thường rất thân, bọn em không giấu nhau gì cả… Cô ấy… Cô ấy…”
“Cô ấy…”
“Cô ấy sợ em không có kinh nghiệm, sợ anh lãnh đạm… Cô ấy nói cuộc sống của vợ chồng thế kỷ XXI rất… Rất quan trọng…” Hai má Nguyễn Niệm nóng như lửa đốt.
Khi đó Mạc Vân Thường còn lo cô không biết thực chiến, ngay cả đồ chơi cũng chuẩn bị cho cô, nhưng Nguyễn Niệm lại sợ Lương Tây Văn cảm thấy mình “quá có kinh nghiệm” nên đã lén giấu đi.
Cô vốn định sẽ tìm thời gian xử lý, ai ngờ qua mấy ngày liền quên mất việc này, cộng thêm lần đầu của hai người cũng không quá khó khăn, Nguyễn Niệm liền quên sạch chuyện này.
Ai biết lại bị anh lấy ra.
Nguyễn Niệm trợn tròn mắt.
Lương Tây Văn giơ cái váy ngủ lên: “Mặc cho anh xem được không?”
“Lương Tây Văn, em có thể không…”
“Không thể.” Lương Tây Văn đẩy cô vào phòng tắm, “Đi đi.”
Người xấu hổ nhất vốn nên là Nguyễn Niệm, đêm nay vốn dĩ nên như mọi hôm, vào thời điểm như vậy Lương Tây Văn sẽ không nói những lời khiến cô đó mặt, anh hình như lúc nào cũng cố nhịn, thậm chí là vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng.
Nguyễn Niệm cảm nhận rất chân thật.
Cô sợ bản thân phát ra âm thanh lạ nên phải lấy tay che mặt.
Lương Tây Văn kéo tay cô ra, như thể chỉ cần hơi nghiêng đầu, anh có thể hôn vào lòng bàn tay cô.
Nguyễn Niệm không nói lời nào, trên trán thấm đẫm một tầng mồ hôi, chỉ biết lặp đi lặp lại gọi tên anh.
Lương Tây Văn có cảm giác đêm nay mình sẽ là người ngã xuống.
Anh uống chút rượu, Nguyễn Niệm đã đuối lắm rồi, cứ bám chặt vào anh, vốn dĩ anh định nhẹ nhàng giúp cô thoải mái một chút nhưng cô căn bản không cần.
Hơi rượu dường như làm cô tan chảy, hai gò má hồng nhuận, ánh mắt nhu hòa.
Có lẽ vì ngày mai không cần đi làm, hôm nay cả hai đều không quan tâm đến thời gian.
Đến khi kết thúc đã là ba giờ sáng.
Nguyễn Niệm mồ hôi đầm đìa được Lương Tây Văn bế vào phòng tắm, bây giờ cô đã tỉnh táo hơn, eo đau nhức, hai chân chẳng còn sức lực.
“Lần sau đừng… Khụ khụ… Để em uống rượu.” Nguyễn Niệm che mặt, “Em chẳng biết xấu hổ gì cả.”
Lương Tây Văn rót cho cô ly nước: “Muốn ăn gì không?”
“Ăn… Bánh mì!” Nguyễn Niệm đột nhiên nhớ ra, liền bò dạy, tiếc là lưng đau, thiếu chút lại nằm trở xuống, cô vươn tay về phía Lương Tây Văn, “Nhanh, nhanh đi.”
Lương Tây Văn bật cười, cõng cô xuống lầu, Nguyễn Niệm nằm trên lưng anh, nghiêng đầu hôn lên má anh một cái.
Lương Tây Văn mỉm cười: “Phần thưởng sao?”
Nguyễn Niệm ôm cổ anh: “Đúng vậy, thưởng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.”
“Chỉ có mỗi việc này là em tích cực.”
“Em cũng tích cực ăn mà.”
Lương Tây Văn thay cô bổ sung: “Lần sau nhớ tích cực cả trên giường.”
Nguyễn Niệm đánh anh: “Anh đang nghĩ gì đấy hả!”
Lương Tây Văn bật cười, đặt cô ở cửa bếp. Bánh mì đã xong từ lâu, Lương Tây Văn lấy ra khỏi lò nướng, ngay lập tức mùi thơm thoang thoảng bay khắp phòng.
Nguyễn Niệm có hơi đói bụng, cô bẻ một miếng nhỏ, thật là thơm mùi dừa.
“Đầu bếp làm bánh giỏi thật đấy, ăn rất ngon.”
“Đói bụng à?”
“Một chút. Anh thì sao?”
“Cũng một chút.”
“Vậy em làm mì gói cho anh ăn nhé.” Cô vui vẻ nhấm nháp bánh mì, “Ăn xong rồi đi ngủ. Haizz, buổi tối thứ sáu hằng tuần đúng là điên cuồng mà!”
Lương Tây Văn khịt mũi, không cản cô thể hiện kỹ năng của mình. Nguyễn Niệm lập tức chạy đi tìm nồi để nấu mì, nhà bếp lại bốc khói nghi ngút khơi dậy cơn đói và thèm ăn.
Nhìn Nguyễn Niệm bận rộn, Lương Tây Văn không kiềm lòng được mà ôm cô như cô hay ôm mình.
Nguyễn Niệm giơ một quả trứng lên: “Hình như trong nhà hết trứng rồi, ngày mai đi siêu thị mua đi.”
“Ừ, còn muốn ăn gì không?”
“Em muốn ăn sườn kho và cá hấp anh nấu, còn nho nữa.”
“Được, ngày mai đi mua.”
Nguyễn Niệm loay hoay một hồi cũng nấu mì xong, cô thêm thịt xông khói, trứng gà và phô mai, cả hai cùng ăn một bát, rất vừa bụng.
Nguyễn Niệm ngồi đối diện anh, trò chuyện về lịch trình cuối tuần.
“Nghỉ một ngày đi, chủ nhật dẫn em đi chơi?”
“Đi đâu vậy? Có xa không?”
“Không xa, ở ngoại ô thành phố, bên đó có một khu dã ngoại, trước đây anh hay dẫn Thập Nhất tới đó, thỉnh thoảng Hạng Tinh Dật có thời gian anh với cậu ta sẽ đánh cầu lông.”
“Anh còn biết đánh cầu lông hả?”
“Thế em thử nghĩ xem hơn ba mươi năm thanh tâm quả dục anh thường làm gì?” Lương Tây Văn nhớ lại, “Ở đó có thể trượt tuyết, đánh cầu lông, lần trước chỉ có mỗi Thập Nhất đi cùng, lần này dẫn cảm em đi theo.”
Nguyễn Niệm không hề không thích cùng Lương Tây Văn ra ngoài, bởi vì trong mắt cô, đây hình như là hành trình tìm kiếm tình yêu của họ.
Đúng như Lương Tây Văn nói, yêu không phải chỉ bằng một câu nói anh yêu em.
Ba chữ anh yêu em có vẻ quá đơn giản.
Bọn họ phải luôn tìm kiếm dấu vết của tình yêu trong từng điều nhỏ nhặt.
Như bây giờ, cả hai chỉ trải qua một đêm vui vẻ, sau đó thản nhiên ở trong nhà ăn bánh mì nướng và mì gói.
Nguyễn Niệm rất hài lòng: “Lương Tây Văn, ngày nào đó khi chúng ta già đi, dù anh chỉ nấu mì nước trong em cũng ăn sạch.”
Lương Tây Văn đi rửa bát, bật cười: “Sao phải nấu mì, mì gói không phải sở trường của em hả?”
“Mì gói không tốt cho sức khỏe, không thể ăn mỗi ngày.”
“Được được, không để em đói, dù có già cũng sẽ để em chìm trong hạnh phúc ăn uống.”
Nguyễn Niệm thỏa mãn đợi Lương Tây Văn rửa chén dọn dẹp xong, ôm cô về ngủ.
Nhưng bây giờ đã hơn năm giờ sáng.
Những ngày cuối tuần hay ngày lễ, bọn họ dường như đều buông thả.
Nguyễn Niệm buồn ngủ dựa vào Lương Tây Văn, anh tùy ý mở một tập thơ ra, vẫn là của Shakespeare.
Nguyễn Niệm nhắm mắt nắm tay anh.
Lương Tây Văn đọc thơ dỗ cô ngủ: “Bản chất con người tôi không vô lý, tôi sẽ không bỏ rơi em để theo đuổi hư vô, vũ trụ rộng lớn này chẳng là gì ngoài ảo ảnh, chỉ có em mới là của tôi, Rose, em là tình yêu của tôi, là tất cả của tôi.”
Nguyễn Niệm cọ cọ vào cằm anh.
Lương Tây Văn vỗ vai cô: “Ngủ ngon, bảo bối.”
Nguyễn Niệm vén chăn, thoải mái ôm lấy vòng tay anh.
Tình yêu hình như là chia sẻ mọi điều với nhau, tận hưởng khoảng thời gian bên nhau nhỏ bé.
Theo định nghĩa, hôn nhân chưa bao giờ là ngủ chung giường và sống chung nhà.
Hôn nhân là khi bạn luôn sẵn sàng mở lòng, lắng nghe và khuyến khích, bao dung cùng thấu hiểu lẫn nhau.
“Vợ” “chồng” không phải trách nhiệm, mà hơn thế nữa, đó là sự gần gũi, yêu thương cùng sẻ chia.