Chương 92: "Tinh Thần" cũng cần được "ăn" no
_______________________
“Cuộc họp đến đây kết thúc.”
Trần tổng ra lệnh, mọi người cũng nhanh chóng thu dọn giấy tờ và lần lượt bước ra khỏi phòng.
Trước khi Tử Đằng kịp rời đi, Chí Hào nhanh chóng đuổi theo và đưa danh thiếp cho cô.
“Đặng tiểu thư, không biết tôi có thể trao đổi danh thiếp với cô không? Đây là danh thiếp của tôi.”
“Được chứ.”
Tử Đằng mỉm cười, cầm lấy danh thiếp của Chí Hào rồi đưa danh thiếp của mình cho anh ta.
“Cảm ơn cô, tạm biệt.”
Chí Hào cúi người chào tạm biệt cô và rời đi. Và Tử Đằng thì cũng cười nhẹ, đáp lại bằng cái vẫy tay. Khôi Vĩ đứng bên cạnh không khỏi khó chịu với dáng vẻ nồng nhiệt của Tử Đằng đối với Chí Hạo.
Đã dặn là đừng có tiếp xúc gần với hắn ta rồi mà.
“Này, dẹp cái nụ cười ngu ngốc như con dở đó đi. Không phải tôi đã nói là đừng nên quan tâm gì đến người đó rồi sao?”
Khôi Vĩ giở giọng trách mắng.
Nhưng khác với mọi khi, Tử Đằng luôn hằn học, khó chịu với cách ăn nói của anh. Còn lần này, cô không những không khó chịu, nhăn nhó mà còn bày ra vẻ mặt vô cùng thoải mái. Chắc hẳn là hôm nay Tử Đằng đã biết thêm một mặt khác của Khôi Vĩ nên khá hài lòng về điều đó.
“Phó tổng đừng để tâm đến chuyện đấy nữa. Điều quan trọng là cuộc đàm phán giữa anh với Trần tổng diễn ra có vẻ rất thuận lợi.”
Tử Đằng ngây ngốc cười cười một cách đầy thoả mãn
Thật chẳng giống cô chút nào!
Đến Khôi Vĩ còn thấy khó chịu nữa là, anh cau mày dạy bảo cô, “Cười cái gì mà cười. Đừng có gặp ai cũng cười như thế, trông ngốc chết đi được, dám chắc rằng bị người ta lừa mang đi bán cũng chẳng biết. Đồ ngốc này!”
Nghe mấy lời như thế, Tử Đằng cũng chẳng thèm phản bác, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, đầu gật gù cho có lệ. Trông cô thoải mái như thế một phần là vì biết thêm một khía cạnh tốt của Khôi Vĩ, phần còn lại dĩ nhiên là cuộc họp diễn ra vô cùng thuận lợi.
Hôm nay phát hiện ra điều này mới phát hiện ra anh ta cũng không khó ưa như mình nghĩ. Đôi lúc cảm thấy trên người anh ta, có bóng dáng của “người đó”…
[…]
Tử Đằng về đến nhà là trời đã sập tối. Thấy cửa không khóa, cô thoáng chốc giật mình, nhẹ nhàng đẩy cửa vào thì thấy nhà sáng trưng. Khang Dụ ngồi giữa phòng khách, tay cầm điếu thuốc, miệng nhẹ nhàng thổi một làn khói trắng xám dày đặc uốn lượn như những cơn sóng vỗ, sau đó dần tan trong không trung.
Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc, Khang Dụ cũng chẳng thèm mở cửa sổ. Tử Đằng liền ho khụ khụ mấy cái, rồi đưa mắt sang nhìn cái gạt tàn. Nó nhiều đến mức cô cứ ngỡ nó đã thành cái lư hương mất rồi.
Mặc dù là khó ngửi thật, nhưng ít ra cái mùi thuốc này khiến Tử Đằng cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy không còn cảm giác lẻ loi, đơn độc trong căn nhà rộng lớn này.
Thật sự mình không nghĩ anh ấy sẽ về, nếu mà về thì t… Thôi chết! Ở nhà không có gì để nấu cả. Tử Đằng sực nhớ.
Cô vừa bước chân vào nhà lại phải vội vàng xỏ giày vào để đi ra ngoài, “Lâm thiếu gia, em đi mua nguyên liệu về nấu ăn, ở nhà hết rồi”.
Nhưng Khang Dụ đã kịp kéo Tử Đằng lại, ôm cô vào lòng, giọng mị hoặc nói:
“Không cần, anh mua rồi. Với cả, gọi lại.”
Tử Đằng tinh ý nhận ra, liền nhanh chóng sửa đổi “Xin lỗi, A Khang…”
“…Anh ‘đói’, muốn ‘ăn’.”
Ai cũng biết ý Khang Dụ muốn là gì, chỉ có mỗi Tử Đằng là không biết. Cô chỉ đơn giản nghĩ là nghĩa ở trên mặt chữ, hoàn toàn không nghĩ đến khái niệm ẩn dụ là gì.
“Vậy để em đi nấu ăn.”
Trong vô thức, Tử Đằng nới lỏng bàn tay đang ôm mình rồi chạy vụt xuống nhà bếp. Đeo tạp dề vào và bắt đầu nấu ăn. Để lại Khang Dụ bơ vơ ở đấy, còn đang ngẩn người vì sự ngây thơ, thuần khiết của cô.
Cô nhóc này, không biết nên nói ngây thơ hay là ngốc nghếch nữa… Có khi cả hai cũng nên.
Trong lúc đang thái rau củ để nấu canh, Khang Dụ nhẹ nhàng đi đến ôm Tử Đằng Từ phía sau.
Cô xoay đầu nhẹ hỏi:
“Sao thế?”
“Anh không thích ăn món này.”, chưa kịp để cô lên tiếng hỏi anh muốn ăn cái gì thì Khang Dụ đã nói tiếp, bàn tay hư hỏng bắt đầu sờ soạng khắp người Tử Đằng: “Muốn ‘ăn’ em hơn.”
Tử Đằng nghe xong, mặt mày liền đỏ ửng. Định nói gì đó, lại bị Khang Dụ lợi dụng thời cơ, hôn mạnh vào môi cô. Tử Đằng bất ngờ đến nỗi rơi cả dao xuống tấm thớt.
Anh luyến tiếc rời bờ môi kia, trêu chọc: “Sao mặt lại đỏ dữ thế? Nhưng mà… anh rất thích.”
Giọng Tử Đằng run run nói:
“Buông… em ra, em không nấu ăn được.”
“Em cứ việc nấu, anh làm chuyện anh, em làm chuyện em.”
Nấu cái nỗi gì chứ? Làm sao mà nấu được! Cô thầm mắng.
“Lâm…”
Tử Đằng nhất thời quên mất cách xưng hô, định mở miệng gọi “Lâm thiếu gia” thì bị anh sờ soạng đến mức đầu óc bắt đầu lâng lâng.
Sắp không nhận thức được xung quanh rồi.
“Hửm? Lại không ngoan rồi, gọi anh là gì?”
“A Khang…”
“Giỏi lắm, một lần nữa.”
Khang Dụ vừa nói vừa mơn trớn, hôn nhẹ lên cần cổ trắng nõn nà của Tử Đằng.
Hai chân và giọng cô run lẩy bẩy nhưng vẫn cố chiều theo ý anh, “A Khang…”.
Vậy mà anh vẫn không chịu tha cho Tử Đằng, vẫn chưa từ bỏ ý định ‘đưa mồi vào hang’, anh thấp giọng nói: “Lần nữa.”
Không chịu nổi kích thích mà Khang Dụ mang lại, Tử Đằng xoay người đối mặt với Khanh Dụ đẩy anh ra, nhưng miệng vẫn không quên gọi “A Khang” với khuôn mặt đỏ bừng.
“Sao thế? Giận rồi à”
Tử Đằng im lặng không thèm đáp, hờn dỗi hất mặt sang hướng khác.
“Nếu biết em khó chịu như thế này, anh đã sớm tiếp tục “giải quyết” em trong văn phòng sáng nay rồi. Để em không cần phải kìm nén đến lúc này.”
Khang Dụ cười đểu nói.
“Cái… Em mới không nghĩ đến chuyện đó. Từ đầu đến cuối đều do anh…” – Tử Đằng xoay người tiếp tục chuyện bếp núc của mình – “Giờ thì tránh sang một bên để em nấu ăn.”
Lời nói của Tử Đằng đã thành công khiến Khang Dụ khó chịu.
Mấy thứ như rau củ, rồi nồi niêu, xoong chảo kia lẽ nào “đẹp trai” hơn anh sao?
Khang Dụ đột nhiên bế thốc Tử Đằng lên, giọng trầm mị hoặc nói: “Không thích, bây giờ thứ cần phải no chính là “tinh thần” của anh, mấy thứ đó dẹp sang một bên đi. Biết chưa, cô gái ngoan?”