Chương 70: Thư Ký Đa Năng
Ôi trời, xem anh ấy ngủ ngon chưa kìa. Hành hạ người ta đến nửa đêm mà trông thảnh thơi gớm! Tử Đằng bĩu môi thầm nghĩ.
“Ah…”
Cô khẽ rên khi cục cựa người định ngồi dậy. Tử Đằng chỉ vừa mới động nhẹ chân thôi là phần thân dưới của cô lại nhói đau, toàn thân ê ẩm vì cuộc vật lộn tối qua. Càng nghĩ càng thấy tức, Tử Đằng nhìn Khang Dụ bằng ánh mắt căm phẫn, gắng gượng ngồi dậy.
Cô nhặt chiếc đầm đang nằm lăn lóc ở dưới sàn, mặc nó vào rồi đi vội vào nhà tắm. Phải đến nửa tiếng sau thì Tử Đằng mới tắm xong, cô quấn khăn đứng ở bồn rửa mặt chuẩn bị đánh răng, nhưng rồi cô đứng hình khi nhìn thấy bản thân mình trong gương. Ở vùng xương quai xanh của Tử Đằng có tận mấy cái dấu hôn.
Cái gì thế này?! Sao anh ấy để lại dấu nhiều dữ vậy?! Tử Đằng hốt hoảng chạm vào mấy vết “tình yêu” Khang Dụ để lại trên người cô.
“Lấy phấn che có được không nhỉ? Ơ nhưng mà mình có mang phấn che khuyết điểm đâu. Dù sao hôm nay trời cũng lạnh, kiếm áo có cổ mặc chắc chẳng ai thắc mắc.”
Cô khẽ cau mày nhìn mấy hôn đó.
Khoảng một lúc lâu sau, Tử Đằng quay trở lại phòng thì thấy Khang Dụ vẫn còn đang say giấc.
Mình có nên để lại tờ giấy để anh ấy biết rằng mình đã đi làm không nhỉ? Dù sao cũng trở thành “người của Khang Dụ” rồi, tốt nhất mình nên để lại lời nhắn cho anh ấy, Tử Đằng ngẫm nghĩ rồi đi kiếm giấy bút, viết nắn nót một dòng chữ ngắn, đặt lên bàn bên cạnh giường ngủ sau đó mới rời đi.
Khoảng hơn tám giờ, Khang Dụ mới thức dậy. Điều đầu tiên anh làm sau khi dậy là quay sang nhìn người bên cạnh mình đã thức dậy chưa, nhưng nó trống không. Khang Dụ đưa tay chạm vào chỗ Tử Đằng nằm, nó chẳng còn chút hơi ấm nào.
Xem ra em ấy đã rời giường từ sớm rồi. Hửm? Anh bắt đầu chú ý đến mảnh giấy nhỏ màu trắng được đặt dưới cây đèn ngủ khi định lấy gói thuốc trên bàn.
Khang Dụ cầm tờ giấy lên xem, trên đó ghi một câu rất ngắn gọn “Lâm thiếu gia, tôi đi làm trước”.
Hm, ngữ điệu chẳng nũng nịu, chẳng nhõng nhẽo, hoàn toàn không giống tình nhân. Ngoan ngoãn như thế này, mình có nên mừng không nhỉ? Khang Dụ tay cầm điếu thuốc đang cháy xén, trầm ngâm nhìn mảnh giấy.
[…]
Tử Đằng vừa đến công ty lại phải chạy xuống dưới sảnh lấy đồ ăn sáng người ta giao cho Khôi Vĩ, rồi mang lên cho anh.
“Phó tổng, bữa sáng hôm nay của anh có mì Ý sốt bò hầm, súp hàu và nước trái cây.”
“Cô có vẻ dũng để ý đến khẩu vị của tôi nhỉ? Mỗi ngày là một món khác nhau, sợ tôi ngán sao?”
Khôi Vĩ lại giở giọng trêu ghẹo, cười cười lãng tử nhìn Tử Đằng nói. Nhưng cô chẳng thèm đoái hoài gì đến việc đó, cúi nhẹ người chào anh trước khi ra ngoài.
Tử Đằng nhẹ giọng nói:
“Chúc anh ngon miệng.”
Khôi Vĩ thấy thái độ đấy của Tử Đằng thì không khỏi khó chịu. Vì trông cô cứ như coi thường anh vậy.
“Này, tôi nói thẳng nhé, tôi chẳng thích cái thái độ đấy của cô chút nào. Nhưng bù lại, cô là một người thư ký rất có trách nhiệm, làm việc cũng rất tốt.”
Ha ha, tôi cũng không ưa gì thái độ của anh đâu, anh còn “được” cái làm việc lúc nào cũng lơ đễnh, việc gì cũng đến tay tôi, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ.
“Cốc cốc.”
Khôi Vĩ đang nói thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang, anh khẽ cau mày khó chịu, nhưng khi nghe giọng Huyết Tâm nói vọng vào, hàng chân mày của Khôi Vĩ từ từ giãn ra.
“Là tôi, Huyết Tâm đây.”
“Vào đi.”
Vừa bước vào thì cô thấy Tử Đằng đang ở trong, Huyết Tâm liền mỉm cười, thân thiện chào cô. Tưởng rằng Tử Đằng và Khôi Vĩ đang có chuyện cần bàn nên Huyết Tâm định rời đi, nhưng Tử Đằng đã kịp kéo cô lại.
“Oh, chào Tử Đằng. Cô và phó tổng đang bàn việc gì à? Vậy để một lát nữa tôi ghé lại cũng được.”
“Chào giám đốc Diệp, tôi chỉ đến đưa đồ ăn sáng cho phó tổng thôi. Cô cứ việc bàn chuyện với anh ấy đi, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ đây.”
“Phó tổng, đây là tư liệu của các công ty đối đầu trong hội chiêu thường, có cái này rồi, chúng ta sẽ có nhiều lợi thế lắm đấy.”
Huyết Tâm vừa nói vừa đưa đặt lên bàn làm việc một tập hồ sơ.
“Cảm ơn cô. Để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc cho sự vất vả của giám đốc Diêu, sẵn có đồ ăn sáng ở đây, cô có thể cùng tôi dùng bữa không?”
Khôi Vĩ chống cằm, nở nụ người rạng rỡ nói.
“Được chứ, nhưng mà anh nên mời thêm Tử Đằng nữa. Tài liệu này không phải chỉ có một mình tôi làm đâu, mà còn có công của Tử Đằng nữa đấy.” – Huyết Tâm nhếch mép cười rồi quay sang nói với Tử Đằng – “Thư ký Uyển, nếu phó tổng đã có thành tâm như thế thì chúng ta cũng không nên phụ lòng cậu ta. Cô đã nghĩ ra là sẽ đi ăn ở nhà hàng năm sao nào chưa?”
Nghe Huyết Tâm nói thế thì Khôi Vĩ thoáng giật mình, dời ánh mắt sang nhìn Tử Đằng.
“À ừm, không cần đâu, đây là việc tôi nên làm mà, với cả, tôi cũng không đói lắm.”
Cô cười gượng nói.
“Giám đốc Diêu à, thư ký của tôi ấy, tài năng lắm nha. Việc gì cũng biết làm hết, nên tôi xem cô ấy như một người thư ký đa năng vậy.”
Tử Đằng có chút giật mình khi nghe Khôi Vĩ nói như thế. Mặc dù không biết anh nói vậy là có ý gì hay không, nhưng nó vô tình khiến cô nhớ đến “chuyện kia”.
“Phó tổng, giám đốc Diêu, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Tử Đằng xầm mặt, cúi người chào hai người họ rồi nhanh chóng rời đi.
Anh ta đang ám chỉ gì đây? “Thư ký đa năng” sao? Vậy chắc bao gồm cả… lên giường đúng không? Cô mím môi nghĩ thầm.